CHỒNG CÂM (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc được đưa đến nhà họ Mã, Đinh Trình Hâm chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ quay trở lại.

Vì vậy, khi nghe những lời của Đinh Trình Tú, Đinh Trình Hâm sững người tại chỗ gần hai phút. Mãi cho đến khi tay Mã Gia Kỳ siết chặt eo cậu, cậu mới định thần lại và bắt gặp ánh mắt tươi cười của Đinh Trình Tú.

Dù không còn tình cảm ba con với Đinh Trình Thanh nhưng đã được mời nên Đinh Trình Hâm vẫn muốn đi.

Đinh Trình Hâm đột nhiên quay đầu lại nhìn Mã Gia Kỳ. Cậu không nói gì, nhưng Mã Gia Kỳ có thể đọc được suy nghĩ căng thẳng và mong đợi trong mắt cậu. Mã Gia Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng với cậu, sau đó dùng giọng điệu rất dịu dàng nói: “Anh đi cùng em.”

Lời nói của Mã Gia Kỳ vừa thốt ra, trái tim Đinh Trình Hâm lập tức yên tĩnh lại. Dù sao cậu cũng không biết mình sợ hãi gì, trong tiềm thức cậu cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, chỉ có Mã Gia Kỳ ở bên cạnh, cậu mới có thể yên tâm.

Không biết từ khi nào, Mã Gia Kỳ đã trở nên không thể thiếu đối với cậu, tình cảm ngày càng lớn dần khiến Đinh Trình Hâm phụ thuộc cực kỳ sâu sắc vào người đàn ông này, chỉ cần nhìn thấy Mã Gia Kỳ, dường như cậu không cần phải lo lắng, dù cho bầu trời sụp đổ.

Đinh Trình Tú chứng kiến hai người diễn cảnh tình ái, không khỏi cười lạnh trong lòng, hiện tại Đinh Trình Hâm có lẽ đã tìm được tình yêu nhờ vào ngoại hình của mình nhưng suy cho cùng Đinh Trình Hâm chỉ là một kẻ câm, có thể bị bỏ rơi bất kì lúc nào.

Đinh Trình Tú trong lòng cảm thấy tiếc nuối cho Đinh Trình Hâm, không lộ ra trên mặt, chỉ cúi đầu nói:

"Nếu vậy thì tối nay 6h30 chúng ta gặp nhau ở biệt thự nhà họ Đinh nhé, anh xin phép về trước."

Nói xong, ngẩng cao đầu bước đi, Đinh Trình Hâm thấy anh ta rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.

Mã Gia Kỳ nhìn thấy vậy, dùng ngón tay sờ vào dái tai của cậu, Đinh Trình Hâm sửng sốt một chút khi anh chạm vào như thế, sau đó nhìn vào đôi mắt cười của Mã Gia Kỳ, cảm thấy khó có thể cưỡng lại, Đinh Trình Hâm nhanh chóng nói "Em chưa tắm nữa" rồi lại vội vàng lên lầu.

Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ cười cười.

Bởi vì Đinh Trình Tú đến thăm, dự định sáng sớm của Mã Gia Kỳ đã bị gián đoạn, cho đến khi tắm rửa xong, anh mới nhớ ra rằng trong lịch trình hôm nay có một bữa tối từ thiện, cũng bắt đầu vào lúc 6h30.

"Chậc" Mã Gia Kỳ nhẹ chậc lưỡi, đứng đó suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy điện thoại di động ra bấm số của thư ký.

"Chào sếp?"

"Hôm nay tôi không thể đi dự bữa tối từ thiện được, cô có thể mời chú hai của tôi đi thay, số tiền quyên góp sẽ được trừ vào tài khoản đứng tên tôi."

"A? Nhưng... được rồi."

Sau khi thư ký đồng ý, Mã Gia Kỳ cất điện thoại và nhìn lên lầu, mặc dù ở đó không có ai.

Đó là lỗi của anh, Mã Gia Kỳ đột nhiên nghĩ.

*

Quãng đường đến nhà họ Đinh  rất xa, lần này Mã Gia Kỳ tự mình lái xe, trong khi Đinh Trình Hâm ngồi trên ghế phụ ngủ gục, đầu cúi xuống từng chút một, tóc bồng bềnh theo chuyển động.

Trong khi chờ đèn đỏ, Mã Gia Kỳ đã đưa tay ra chỉnh lại lưng ghế cho Đinh Trình Hâm để cậu có thể tựa vào ghế và ngủ thoải mái hơn.

Khi điều chỉnh chỗ ngồi, Đinh Trình Hâ không hề có phản ứng gì, đến lúc Mã Gia Kỳ véo vào má mới phát ra tiếng rên rỉ bất mãn, khiến cho ánh mắt Mã Gia Kỳ trông có vẻ say mê.

Khi đến nhà họ Đinh thì cũng đã muộn, tuy mới hơn sáu giờ nhưng hầu hết khách đều đã đến sớm.

Đinh Trình Hâm kể từ khi tỉnh dậy đã không tự chủ được mà siết chặt cơ thể, hôm nay cậu mặc trang phục chỉnh tề, có phần gò bó hơn bình thường một chút, giống như lần đầu đến nhà họ Mã.

Sau khi Mã Gia Kỳ xuống xe, anh nắm tay cậu, rồi sánh vai cùng Đinh Trình Hâm bước vào cổng.

Mã Gia Kỳ có vẻ thích đan ngón tay của họ vào nhau, Đinh Trình Hâm khi cảm thấy những ngón tay của Mã Gia Kỳ lướt qua giữa các ngón tay của mình, cậu không thể không cúi đầu nhìn bàn tay của mình và Mã Gia Kỳ. Tay Đinh Trình Hâm nhỏ hơn và trắng hơn tay của Mã Gia Kỳ, những vết chai trên lòng bàn tay của Mã Gia Kỳ vốn đã rất quen thuộc với cậu, sờ vào có chút thoải mái.

Với suy nghĩ nhỏ nhặt như vậy, Đinh Trình Hâm đã theo Mã Gia Kỳ vào “ngôi nhà” của mình dù chỉ đến đó vài lần nhưng họ vẫn là Đinh gia và cậu là con trai thứ hai của chủ biệt thự.

Phải nói rằng Đinh Trình Thanh vẫn là một doanh nhân theo đuổi danh vọng và tiền tài. Toàn bộ bữa tiệc sinh nhật được trang trí rất lộng lẫy, chỉ riêng chiếc đèn chùm pha lê mới được lắp đặt ở sảnh chính đã trở nên rực rỡ, ánh sáng khúc xạ phản chiếu bữa tiệc như giới thượng lưu thu nhỏ.

Dàn nhạc phương Tây được mời đang chơi nhạc trong khi khách đang uống rượu. Âm nhạc tao nhã được dùng làm âm thanh nền, và cuộc trò chuyện giữa mọi người trở nên to hơn trong chốc lát, khó có thể nghe được âm nhạc dễ chịu giữa những giọng nói ồn ào.

"Đừng đi lòng vòng, đi theo anh." Khi Đinh Trình Hâm nghiêng đầu nhìn, Mã Gia Kỳ đột nhiên nói nhỏ vào tai cậu, Đinh Trình Hâm gật đầu, ánh mắt chợt nhìn thấy Đinh Trình Tú đang đứng ở tầng hai.

Ồ, còn có Đinh Trình Yến.

Đây là lần thứ hai Đinh Trình Hâm nhìn thấy em trai cùng cha khác mẹ của mình, lần trước thấy rất khỏe mạnh, nhưng lần này trông Đinh Trình Yến yếu hơn nhiều, tuy nhiên, Đinh Trình Yến nhìn cậu một cách khó hiểu....ghét?

Đinh Trình Hâm không biết mình đã xúc phạm thiếu gia Đinh Trình Yến ở đâu nên chỉ đơn giản nhìn đi chỗ khác mà không suy nghĩ nhiều, đi theo Mã Gia Kỳ đến tìm Đinh Trình Thanh để tặng quà.

Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ nhìn thấy Đinh Trình Thanh đang đứng ở bàn giữa, ăn mặc rất trang trọng, uống rượu đáp lễ khách đi qua và cười rạng rỡ. Mẹ kế của Đinh Trình Hâm, Lưu Triệu, cũng ăn mặc sang trọng, tô son đỏ tươi và trang điểm đậm. Đứng cạnh Đinh Trình Thanh, có cảm giác giống như một ông già và một cô vợ trẻ.

"Chúc mừng sinh nhật ba." Mã Gia Kỳ lên tiếng trước, khẽ mỉm cười đẩy quà cho Đinh Trình Thanh. Dù món quà được gói cẩn thận nhưng chỉ riêng logo trên hộp cũng đủ thể hiện sự sang trọng của món quà. Đinh Trình Thanh tiếp nhận nó với một nụ cười không thay đổi vẻ mặt, trò chuyện với anh, giả vờ có quan hệ tốt với anh và vỗ nhẹ vào vai Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm trong mắt bọn họ vẫn là thiếu gia câm, không cần lên tiếng, cậu nhìn xung quanh, vô tình bắt gặp ánh mắt của Lưu Triệu, cậu lập tức quay mặt đi, không muốn bị coi thường.

Đinh Trình Hâm không quen biết ai xung quanh, cậu thường ở ngoại ô, như thể bị cô lập với giới thượng lưu, sau khi đến Mã gia, Mã Gia Kỳ cũng hiếm khi đưa khách về nhà.

Vì thế khi nhìn thấy có người đang nhìn mình, cậu cảm thấy rất bối rối.

Người phụ nữ ăn mặc sang trọng, váy xếp ly màu trắng và cổ tay xếp nếp theo phong cách quý phái. Cô ấy có khí chất đặc biệt thanh lịch và trầm lặng trong hội trường, phong cách trang điểm có chút quyến rũ, khiến mọi người không khỏi liếc nhìn lần thứ hai .

Đinh Trình Hâm luôn cảm thấy nhìn người này rất quen mắt.

Bữa tiệc diễn ra được nửa chừng, thì Đinh Trình Thanh đặt dao nĩa xuống, lau khóe miệng, sau đó đứng dậy, hắng giọng và bắt đầu nói.

Đinh Trình Hâm không có hứng thú nghe, nhìn chằm chằm món tráng miệng trên bàn, tay cậu đột nhiên nắm phải thứ gì đó ở dưới bàn, Đinh Trình Hâm chợt ngước mắt lên và nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Mã Gia Kỳ.

Sau đó Đinh Trình Hâm mới nhận ra thứ mình đang cầm dưới tay chính là cậu nhỏ của Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm sợ đến mức lập tức buông ra tai rất nhanh đỏ lên, liền quay đầu coi như không có chuyện gì.

Tuy nhiên, trước con mắt tò mò của nhiều người, Mã Gia Kỳ ghé sát vào tai đỏ của Đinh Trình Hâm, nhẹ nhàng thở dốc nói: “A Trình, ở nơi công cộng không tốt đâu.”

Đinh Trình Hâm run rẩy, đột nhiên cắn chặt môi, rõ ràng là đang cố gắng hết sức chịu đựng.

Lúc này điện thoại của Mã Gia Kỳ đột nhiên rung lên trong túi anh.

Mã Gia Kỳ nhấc điện thoại lên, Đinh Trình Hâm chỉ mơ hồ nhìn thấy họ “Dương”, sau đó nhìn thấy Mã Gia Kỳ cau mày.

“Cứ ở yên ở đây, anh nghe điện thoại sẽ quay lại.” Mã Gia Kỳ cầm ngón tay xoa xoa sau rồi thấy Đinh Trình Hâm gật đầu, hài lòng đứng dậy rời đi.

Sau khi Mã Gia Kỳ rời đi, Đinh Trình Hâm lập tức cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình, cảm giác này rất khó chịu, như thể cậu đột nhiên trở thành trung tâm của tầm nhìn và mọi hành động của cậu đều bị theo dõi.

Đinh Trình Hâm cầm ly nước lên uống một ngụm, không biết là thứ gì chua chua ngọt ngọt, có chút mùi thơm kỳ lạ. Vừa nuốt xuống, một người giúp việc đi tới thu dọn đĩa ăn tối. Đinh Trình Hâm di chuyển ánh mặt lên khuôn mặt. Cậi liếc nhìn người giúp việc, đồng tử của cậu đột nhiên co rút lại trong giây tiếp theo.

Đây là bảo mẫu chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu trong biệt thự!

Bảo mẫu chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Đinh Trình Hâm, trong đôi mắt đen láy của bà, cậu không hiểu gì cả, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng của bà nở nụ cười quỷ dị không thể tả.

Đinh Trình Hâm còn chưa kịp phản ứng, bảo mẫu đã nhanh chóng bưng đĩa rời đi.

Cho đến khi đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cậu. Đinh Trình Hâm tưởng là Mã Gia Kỳ, khi cậu quay lại thì nhìn thấy khuôn mặt của Đinh Trình Tú.

Định nói chuyện, nhưng Đinh Trình Hâm mím chặt miệng.

Đinh Trình Tú mỉm cười, vết sẹo nông trên mặt tựa hồ đã được che đậy, nếu không nhìn kỹ khó có thể nhìn thấy vết sẹo.

Tuy nhiên, Đinh Trình Tú lại chủ động nói: “Trình Trình, anh có chuyện muốn nói với em một lát, có tiện cho em không?”

Đinh Trình Hâm sững sờ tại chỗ, vô thức nhìn về phía cửa, bóng dáng của Mã Gia Kỳ hòa vào màn đêm, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của anh.

Đinh Trình Tú thấy vậy biết cậu có chút thấp thỏm, trong lòng mỉm cười nói:

"Có muốn nghe việc liên quan đến mẹ em không."

Đinh Trình Hâm bỗng nhiên quay người lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro