CHỒNG CÂM (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng sấm “đùng đùng” thật đáng sợ, không hiểu sao hôm nay mưa càng lúc càng nặng hạt, ở Nam Thành chưa bao giờ mưa liên tục lâu như vậy, dường như Chúa đang trút cơn giận, những giọt mưa rơi xuống càng lúc càng lớn mà nặng hạt. Cửa sổ xe lạnh buốt, Đinh Trình Hâm áp mặt vào đó, cố gắng xua tan cảm giác khó chịu trong lòng thông qua cái chạm lạnh lẽo.

Trước khi lên xe, ông Cố thấy Đinh Trình Hâm mặc quần áo mỏng nên nhờ vệ sĩ cởi bộ đồ ra rồi đắp cho cậu, ở trong xe nên nhiệt độ cũng khá dễ chịu. Tuy nhiên, Đinh Trình Hâm vừa ăn xong trước khi lên xe, bây giờ đang ở trong không gian chật hẹp, chắc chắn cậu sẽ bị say xe.

Đinh Trình Hâm hiếm khi ngồi trên ô tô, phần lớn thời gian cậu ở trong biệt thự, cậu chỉ ra ngoài khi bị bệnh.

Giống như ở tù vậy.

Đôi khi Đinh Trình Hâm cảm thấy mình giống như Rapunzel trong truyện cổ tích bị giam cầm trong một tòa tháp, nhưng rồi cậu lại cảm thấy nó hoàn toàn khác. Suy cho cùng, Rapunzel sẽ đợi hoàng tử giải cứu. Cô có thể dùng mái tóc dài để cứu mình, nhưng Đinh Trình Hâm thì không, cũng không có ai đến giải cứu cậu cả.

Ánh mắt Đinh Trình Hâm rất tán loạn, chỉ có thể tựa người vào cửa sổ xe, đầu óc trống rỗng.

Thật kỳ lạ, Đinh Trình Hâm đặc biệt thích ngồi bên cửa sổ ô tô, dựa vào kính cửa sổ mát lạnh, hai má nóng bừng, cảm nhận khoái cảm giữa lạnh và ấm.

Đinh Trình Hâm ngồi gần ông Cố, cậu không nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, đương nhiên cũng không biết mình sẽ ở đâu. Nhưng khi bình tĩnh lại một chút, cậu thoáng thấy đôi mắt đang nhìn mình qua gương chiếu hậu phía trước ghế lái.

Lại là ông Cố.

Đinh Trình Hâm không biết ông già này là ai mà có thể khiến Đinh Trình Thanh kính trọng đến vậy.

"Tôi tên Cố Trường Hồng, tôi là quản gia của Mã gia, cậu có thể gọi tôi là Cố..." Cố Trường Hồng nhìn thấy Đinh Trình Hâm nhận ra mình đang nhìn cậu nên cũng không trốn tránh, vô thức muốn bắt chuyện, nhưng lúc này ông đột nhiên ngừng nói, một lúc sau mới nói: "Xin lỗi, tôi quên mất rằng cậu không thể nói."

Vì lý do nào đó, Đinh Trình Hâm có thể cảm giác được Cố Trường Hồng đang chân thành xin lỗi mình.

Đinh Trình Hâm mỉm cười nhẹ với Cố Trường Hồng, sau đó lấy điện thoại di động ra, cúi đầu gõ một dòng chữ trên bàn phím, nhẹ nhàng đưa điện thoại di động qua, Cố Trường Hồng cúi đầu nhìn thấy trên đó viết:

【Ông có thể gọi tôi là Tiểu Đinh】

Cố Trường Hồng quay đầu nhìn thiếu niên bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn, thấy cậu ta mím môi cười với ông, đôi mắt đẹp trong veo, nụ cười không chút tạp chất.

Ông đột nhiên cảm thấy thiếu niên này thoạt nhìn không giống một kẻ mưu mô.

*

Nhắc tới Mã gia, hầu như tất cả mọi người trong giới giàu có ở Nam Thành đều biết. Nó giống như một con sư tử ở Nam Thành, Mã gia có khối tài sản khổng lồ và địa vị cao nhất. Cho dù đó là sự phân phối rộng rãi của các doanh nghiệp gia đình hay uy tín do thế hệ cũ tham gia vào thế giới ngầm trong những năm đầu của họ, cũng đủ để khiến mọi người phải kinh ngạc, người đứng đầu gia tộc họ Mã đã thành công ở con đường kinh doanh, trở thành một câu chuyện thú vị.

Đúng là gia tộc rất vĩ đại, nhưng kể từ khi người đứng đầu họ Mã mất, dòng nước ngầm bên dưới không phải là thứ mà người bình thường có thể nhìn thấy được.

Chẳng hạn như lần này.

Mã Gia Kỳ ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại và lật xem tài liệu, trong tai nghe Bluetooth là giọng báo cáo nhanh và rõ ràng của cô thư ký, cùng lúc đó, người đàn ông trung niên mặc vest và đeo cà vạt đối diện cũng đang nói, nhưng anh không nghe.

“Vì thế cháu trai—”

“Xin lỗi, chú ba, chú vừa rồi nói gì? Cháu nghe không rõ.”

Nụ cười của Mã Phi Vũ cứng lại trên khuôn mặt vì lời nói của Mã Gia Kỳ, giống như một chiếc mặt nạ bằng gốm, phía trên có nhiều vết nứt, bên dưới khuôn mặt là nham hiểm và kinh tởm.

Chú thứ ba của Mã Gia Kỳ luôn là một kẻ ác, tham lam và cố chấp, với những thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng khi ba của Mã Gia Kỳ còn khỏe mạnh, ông ta đã cố gắng tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, dùng hết số tiền vào việc đầu tư, luôn luôn cố gắng kiếm tiền.

Vốn tưởng Mã Gia Kỳ nghĩ đến huyết thống sẽ giúp ông ta, nhưng người đàn ông này càng ngày càng không biết xấu hổ, thậm chí còn nghe nói đời tư của ông ta đặc biệt coi thường người khác, ông ta tự hủy hoại bản thân như một con côn trùng hút máu.

Mã Gia Kỳ đưa tay tháo thai nghe Bluetooth, giây tiếp theo, anh đóng tập tài liệu lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, đôi mắt cực kỳ sáng, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt có đường nét, tất cả đều rất hoàn hảo.

Mã Phi Vũ biết Mã Gia Kỳ không muốn nói chuyện với mình nên cảm thấy tức giận vì đã lãng phí thời gian nói ở đây.

“Đừng tưởng rằng tao không biết, mày chỉ muốn độc chiếm hết tài sản của gia tộc? Còn mẹ mày, bí mật liên lạc với Đinh gia, muốn một mối hôn sự? Nhưng có lẽ không thành công rồi! Đinh Trình Yến đã ở bên con gái của tao đã lâu, để tao xem cậu tìm kiếm đối tượng khác nào!”

Đang lúc nóng nảy, sắc mặt vốn có thể là tạm ổn giờ lại vô cùng xấu xí, nhìn ông ta như một chú hề vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Nghe chửi xong, Mã Gia Kỳ thoải mái đứng dậy, nhặt tài liệu lên, chỉnh lại quần áo một cách tỉ mỉ.

Đi tới chỗ Mã Phi Vũ, anh cúi người vỗ nhẹ lên vai áo nhăn nheo trên bộ vest của chú ba, sau đó cười lạnh nói:

“Vậy thì chúc con gái chú ba của cháu có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với thiếu gia nhà họ Đinh, khi nào cô ấy kết hôn nhớ gọi cho cháu, cháu sẽ mang theo một món quà lớn đến tặng.”

Nói xong, ngón tay Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mã Phi Vũ, như phủi bụi cho ông ta, sau đó đứng thẳng lưng, bước nhanh ra khỏi cửa phòng khách.

*

Đi qua hành lang, những hạt mưa từ cửa sổ trống rỗng rơi xuống, mưa không ngừng rơi trong trang viên, cỏ xanh ẩm ướt, trong không khí tràn ngập mùi của cỏ và đất. Khi đi ngang qua khu vườn, một cây mộc lan vươn xuống cành và hướng về phía Mã Gia Kỳ. Những cánh hoa trắng sáng và ẩm ướt đặc biệt tươi mát với những giọt nước trong vắt động trên đó.

Mã Gia Kỳ dùng ngón tay bẻ một cành hoa trên đó có những bông hoa mọc lan nhỏ.

Cây mộc lan này được cấy vào năm ngoái. Năm ngoái, nó chỉ có vài bông hoa thưa thớt trên cành tạo nên sự tương phản rõ nét với những bông hoa sặc sỡ khác, năm nay không hiểu vì lý do gì mà nó đột nhiên nở nhiều đến mức nhìn từ xa là một vùng trắng xóa.

Mẹ anh rất yêu hoa, khu vườn này xuất hiện khi ba mẹ anh cưới nhau. Nó không chỉ đẹp mà còn mang lại nhiều giá trị trang trí cho trang viên, tạo nên một khu vườn thuần khiết trong một gia đình đầy vết bẩn.

Mã Gia Kỳ nhìn về phía xa, cảm thấy có chút phức tạp, sau vài phút, anh đặt những bông hoa lên lan can đá rồi tiếp tục đi về phía nơi ba mình ở.

*

“Thiếu gia, cậu ấy tới rồi.”

Vừa đóng lại cánh cửa gỗ nặng nề, Mã Gia Kỳ đã nghe thấy giọng nói trầm và già nua của quản gia phía sau, tay anh dừng lại trên tay nắm cửa, anh nhanh chóng phản ứng và quay người lại, quản gia Cố đứng trước mặt anh một cách cung kính.

Mã Gia Kỳ hơi nhếch khóe miệng, sợ làm phiền ba mình bên trong nên thấp giọng nói: “Cảm ơn chú,chú đi nghỉ ngơi trước đi.”

Quản gia Cố vẫn đứng tại chỗ, nhìn thẳng vào Mã Gia Kỳ và nói:

“Nhà họ Đinh quả thật có một đứa con trai bị câm, tính tình rất ngoan, không giống kẻ mưu mô mà cậu đoán, vẫn là một thiếu niên trẻ tuổi.”

Nghe quản gia nói xong, Mã Gia Kỳ vẻ mặt không có chút thay đổi, vẫn là biểu cảm như cũ, Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng khen ngợi:

“Tốt lắm, để cháu tận mắt nhìn thấy…đứa trẻ này.”

Khi Mã Gia Kỳ nói ra từ “đứa trẻ”, anh có chút ý tứ khó hiểu, âm thanh cuối hơi tăng lên, Cố Trường Hồng khá hiểu tính cách của anh, nhưng ông chỉ mím môi không nói.

Đó là phúc hay họa, tất cả đều phụ thuộc vào số phận của đứa trẻ đó.

*

Đinh Trình Hâm tắm nước nóng.

Sau khi cởi bộ quần áo mỏng manh, ngay khi cơ thể tiếp xúc với nước nóng, toàn bộ cơ thể Đinh Trình Hâm nóng lên nhanh chóng  bao bọc lấy cậu trong chốc lát.

Sau khi nước đổ xuống đầu, đầu óc choáng váng của Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút. Đinh Trình Hâm nhớ lại cảnh tượng bên ngoài mà cậu vừa nhìn khi đi theo ông Cố vào. Mặc dù gia đình họ Đinh là một gia đình giàu có nhưng cậu vẫn hơi sốc trước những tòa nhà ở đây.

Đinh Trình Hâm vốn bị nhốt trong biệt thự, không biết nhiều về tình hình bên ngoài, về phần nhà họ Mã cậu chỉ mơ hồ tưởng tượng được một chút, nhưng không ngờ hoành tráng như vậy.

Đinh Trình Hâm tắt nước nóng, dùng khăn tắm lau người, nỗi buồn trong lòng dần ăn mòn trái tim, cậu cảm thấy vô cùng mờ mịt về cuộc sống tương lai, thậm chí cậu còn có chút sợ hãi.

Bởi vì không có quần áo, Đinh Trình Hâm chỉ có thể tạm thời quấn mình trong áo choàng tắm, đi ra khỏi phòng tắm, tóc còn ướt, dính vào phần trán.

Khi Đinh Trình Hâm đang đi qua hành lang, nhìn thấy những bông hoa trong vườn, cậu không khỏi nhìn lần lại mấy lần, sau đó cậu nhìn thấy một cành hoa mộc lan đã bị bẻ bỏ trên lan can đá. Nó vẫn còn tươi, cậu đem nó về phòng đặt vào chiếc cốc dùng một lần bênh cạnh bồn rửa mặt.

Mùi hương của hoa mọc lan rất thơm.

Đinh Trình Hâm cẩn thận cầm hoa lên ngửi, hương hoa ngọt ngào lặng yên xâm nhập vào mũi cậu, khơi dậy khứu giác của cậu, loại cảm giác này thật thoải mái.

Hoa cỏ trong căn biệt thự ở ngoại ô đó gần như đã chết hết, không có người chăm sóc, mỗi lần nhìn thấy cỏ dại mọc bên dưới từ cửa sổ tầng hai, Đinh Trình Hâm đều cảm thấy khó chịu. Không thể nhìn nổi nữa, cậu đóng cửa sổ rồi kéo rèm cửa lại, căn phòng lập tức tối tăm trở lại.

Có lẽ vì đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài từ khi còn nhỏ nên Đinh Trình Hâm không thể không muốn đến gần với mọi thứ cậu nhìn thấy. Hôm nay cậu mới đến, thật không dễ dàng để thưởng thức hoa trước mặt quản gia và người hầu, nhưng sau này sẽ có cơ hội phải không?

“Thích?”

Âm thanh bất ngờ vang lên khiến Đinh Trình Hâm hoảng sợ, vô thức giấu bông hoa ra sau lưng, đứng thẳng dậy, sau khi nhìn kĩ thì thấy một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong phòng, mặc áo len màu xám nhạt và quần tây sẫm màu, ăn mặc rất giản dị, nhìn người đàn ông trông rất lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt, dường như có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo qua con ngươi.

Đinh Trình Hâm chống tay lên gạch bồn rửa mặt trong chốc lát, chỉ có thể theo bản năng làm ra tư thế phòng thủ.

Mã Gia Kỳ nhìn vẻ mặt cảnh giác của thiếu niên thấp hơn mình nửa cái đầu, trong lòng khẽ cười. Anh đến gần Đinh Trình Hâm, dùng ngón tay nâng nhẹ cằm Đinh Trình Hâm, dùng đôi mắt thon dài nhìn bộ dáng người bên dưới.

Đó là một khuôn mặt đẹp, hoàn hảo để quyến rũ người khác.

Mã Gia Kỳ nhận thấy lông mi của Đinh Trình Hâm hơi run nên khẽ mỉm cười, trầm giọng hỏi cậu:

“Cậu sợ cái gì? Còn chưa kết hôn, tôi sẽ không làm gì cậu đâu.”

Đinh Trình Hâm nghe được lời này, sau lưng truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cơ thể không khỏi run rẩy.

“Nghe nói cậu là một đứa trẻ không thể nói?”

Mã Gia Kỳ cười đùa, tùy tiện sờ vào vành tai Đinh Trình Hâm, giọng điệu thản nhiên thoải mái.

Đinh Trình Hâm mím môi không nói gì, trái tim dường như bị Mã Gia Kỳ ôm chặt, nhất thời sắp mất đi dưỡng khí.

Sau đó Đinh Trình Hâm nhìn thấy Mã Gia Kỳ tiến lại gần tai mình hơn, hít một hơi thật sâu và thì thầm vào tai cậu:

“Không thể nói chuyện?”

“Liệu có thể gọi tên tôi trên giường không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro