CHỒNG CÂM (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tắt đèn trong phòng khách, bóng tối trong biệt thự trở nên vắng vẻ đến khó tả. Mã Gia Kỳ bước từng bước nặng nề chậm rãi đi lên cầu thang. Anh đứng ở hành lang tầng hai, không tự chủ được mà nhìn phòng của Đinh Trình Hâm.

Trên thực tế, phòng của Đinh Trình Hâm bình thường rất tối. Lúc trước khi ở đó, Mã Gia Kỳ có thể cảm nhận được hơi thở của cậu trong lòng, nhưng bây giờ, căn phòng trống rỗng và im lặng, chỉ có mình anh, và anh là người duy nhất ở đây.

Cảm giác tức ngực này thật khó chịu nhưng Mã Gia Kỳ không thể giải tỏa được.

Tối qua, Mã Gia Kỳ lật tung gia đình họ Đinh, nhưng vẫn không tìm thấy Đinh Trình Hâm. Camera giám sát cuối cùng cho thấy chỉ có cô giúp việc từng tiếp xúc với Đinh Trình Hâm mang theo vali rời đi, còn cô ấy đi đâu thì không biết được.

Bữa tiệc có rất nhiều người, bên ngoài cũng có rất nhiều xe cộ, không dễ để tìm người, Mã Gia Kỳ cũng thuê thám tử tư nhưng vẫn chưa nhận được tin tức gì.

Tồi tệ.

Mã Gia Kỳ thực sự chưa bao giờ mất bình tĩnh như hôm qua chứ đừng nói đến cảm giác lạc lõng và lo lắng như bây giờ.

Mã Gia Kỳ thực sự lo lắng cho sự an toàn của Đinh Trình Hâm.

Mã Gia Kỳ nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn là một màu đen dày đặc, không có Đinh Trình Hâm ở đây. Anh thậm chí không thể thở dài, cổ họng khô rát và chỉ cảm thấy đau đầu khi nằm trên giường.

Đêm rất dài nhưng Mã Gia Kỳ trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Đây là lần đầu tiên trong đời Mã Gia Kỳ quan tâm đến ai đó một cách mạnh mẽ như vậy, Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng hiểu rằng là anh đang nhớ Đinh Trình Hâm.

*

Đinh Trình Hâm bị quản thúc tại gia.

Vì việc giao tiếp không đúng mực với dì Đặng Tuệ dẫn đến bế tắc vào ngày được đưa đến, Đặng Tuệ đã khóa cửa phòng lại, thậm chí muốn ra ngoài cũng phải nhờ người giúp việc mở cửa.

Ba bữa một ngày là do bảo mẫu cũ của Đinh Trình Hâm đem đến, người phụ nữ này rất ít nói, chỉ nhìn Đinh Trình Hâm dùng xong bữa, sau đó ngoan ngoãn bưng đĩa đi.

Đinh Trình Hâm biết chị Minh được mẹ ruột cậu mang về từ nhà mẹ đẻ, nhưng cậu không ngờ chị lại trung thành với dì như vậy, nói cách khác là trung thành với nhà họ Đặng.

Đặng Tuệ dường như đã quyết tâm giữ cậu ở đây, Đặng Tuệ cũng không đến gặp Đinh Trình Hâm , có lẽ là vì muốn cậu nhượng bộ.

Đinh Trình Hâm không có chút tình cảm nào với nhà họ Đặng, cậu cũng không quen biết ai ở đây, cũng không biết tại sao Đặng Tuệ lại đột nhiên muốn tìm cậu để kế thừa tài sản của gia đình.

Nằm mê man trên giường hồi lâu, Đinh Trình Hâm đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra trong lúc đang nửa tỉnh nửa mê. Cậu vốn rất nhạy cảm với âm thanh nên gần như ngay lập tức mở mắt ra và thận trọng nhìn sang.

Đặng Tuệ.

Trông bà có vẻ hơi hốc hác, buồn hơn trước một chút.

Đinh Trình Hâm chậm rãi ngồi dậy, hai tay vịn mép giường, nhìn chằm chằm Đặng Tuệ, chờ bà lên tiếng.

Đặng Tuệ trước tiên thở dài, sau đó kéo ghế ngồi xuống, thấp giọng nói: "Tiểu Hâm, cháu thật đúng là làm khó dì." Nói xong, bà nhẹ ho một tiếng.

Đinh Trình Hâm không biết Đặng Tuệ có phải đang diễn kịch buồn không, nhất thời không trả lời.

“Có lẽ cháu đang thắc mắc tại sao dì lại muốn mang cháu về thừa kế tài sản của gia tộc.” Đặng Tuệ nói, cười khổ, sau đó nói: “Ông ngoại của cháu chỉ có hai người con gái, dì và mẹ cháu, không có con trai, cho nên gia tộc này chỉ có hai người con gái, ban đầu người được thừa kế tài sản là mẹ cháu, bà đã được đào tạo, giáo dục để trở thành người kế vị từ khi còn nhỏ ”.

"Nhưng mẹ cháu lại rất si tình, khi còn trẻ bà đã gặp ba của cháu là Đinh Trình Thanh, có thể nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên, dù thế nào bà cũng phải gả cho ba cháu."

“Ông ngoại cháu đương nhiên không cho phép, ý định của ông ấy là tìm chàng rể tốt, nhưng mẹ cháu lại bị Đinh Trình Thanh dỗ dành đến nỗi thậm chí còn có thai mà không kết hôn và sinh ra cháu. "

“Đinh Trình Thanh vốn muốn chơi đùa với mẹ cháu và có hứng thú với tài sản của Đặng gia, nhưng mẹ cháu đã từ bỏ quyền thừa kế để ở bên ông ta mà không chút do dự.”

Nói đến đây, vẻ cay đắng trên mặt Đặng Tuệ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tức giận ngày càng sâu hơn.

"Ba của cháu, Đinh Trình Thanh, khi không còn hứng thú với mẹ cháu nên đã không gần ngại tìm nhân tình. Sau đó, ông ta ly hôn và đẩy mẹ cháu vào sống trong căn nhà ngoại ô."

“Trước khi chết, chị ấy nhờ người mang đến cho dì một lá thư, nhờ dì đưa cháu đi, nhưng dì đã ở nước ngoài không thể quay về nên cứ giữ nó mãi. Thư tuyệt mệnh của chị ấy nói rằng Đinh Trình Thanh phải trả giá, và chị ấy còn nói rằng lúc đó muốn đưa cháu đi cùng, nhưng cuối cùng chị ấy không nỡ mà chỉ nhờ dì chăm sóc cháu thật tốt để cháu có thể thành công trong tương lai."

"Đáng lẽ cháu nên trở về Đặng gia mười năm trước, ông ngoại cháu vẫn luôn nhớ mẹ cháu, chỉ cần cháu trở về, liền có thể kế thừa gia sản họ Đặng. Bây giờ dì đã kết hôn, chồng dì cũng là một tên khốn nạn." Đặng Tuệ vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi: “Hắn ta chỉ là con rể thôi, nhưng những năm gần đây hắn ta muốn làm gì thì làm không để ý nhiều đến việc quản lý công ty, hắn ta muốn thay thế vị trí của ba dì và trở thành cổ đông lớn duy nhất của doanh nghiệp nhà họ Đặng."

"Làm sao có thể để hắn ta thành công?" Đặng Tuệ ác độc nói.

Đinh Trình Hâm chăm chú lắng nghe, vẫn không nói lời nào, Đặng Tuệ đột nhiên quay đầu nhìn Đinh Trình Hâm, ánh mắt tràn đầy tha thiết: “Tiểu Hâm, dì bây giờ chỉ còn có cháu, cháu là hy vọng duy nhất của dì và mẹ cháu. Cháu không thể để mẹ cháu thất vọng, cháu có biết không?"

Nghe được câu này, Đinh Trình Hâm sửng sốt.

Cậu im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Nhưng cháu không nhất thiết phải ly hôn.”

Đặng Tuệ theo sát: “Cháu không phải chỉ ly hôn, còn phải đổi họ, vứt bỏ hết thảy quá khứ, làm lại Đặng gia, Mã gia nổi tiếng hung ác trong thành phố này, những người trong nhà đó đều khó đối phó. Làm sao cháu biết Mã Gia Kỳ chân thành với cháu, lỡ như cậu ta là Đinh Trình Thanh tiếp theo thì sao, bản chất của cháu là tốt bụng, cháu sẽ làm gì khi mình bị lừa?"

Lời nói của Đặng Tuệ khiến Đinh Trình Hâm cảm thấy khó hiểu, cậu muốn phản bác nhưng lại không biết tìm đâu ra điểm phản bác.

Mỗi lời Đặng Tuệ nói đều có lý, nhưng Đinh Trình Hâm lại không thể buông bỏ Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm biết rằng Mã Gia Kỳ có thể không thích cậu nhiều, cậu cũng biết rằng mình có thể sẽ không nhận được tình yêu và sự đáp lại.

Nhưng Đinh Trình Hâm sẽ không bao giờ quên sự cứu rỗi và dịu dàng mà Mã Gia Kỳ đã dành cho cậu.

Cho dù đó là cái ôm đầu tiên, nụ cười đầu tiên, cái nắm tay đầu tiên, cái gọi "A Trình" đầu tiên... có quá nhiều cái đầu tiên được Mã Gia Kỳ trao cho cậu.

Nên nhịp tim đầu tiên của Đinh Trình Hâm cũng là dành cho Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm ở trong một thế giới không ai quan tâm đến cậu hơn hai mươi năm, cậu gần như quên mất hơi ấm, trái tim cậu dường như đã ngừng đập từ lâu, sau một thời gian, chính sự dịu dàng của Mã Gia Kỳ đã làm tan chảy băng giá trong thế giới của cậu, chính Mã Gia Kỳ là người đã cho cậu dũng khí để sống lại.

Hơn hai mươi năm im lặng và cô đơn, chính Mã Gia Kỳ là người đã khiến cậu lên tiếng.

Một người đi quá lâu trong mùa đông lạnh giá, chợt cảm nhận được hơi ấm của mùa xuân và hoa nở, làm sao có thể không rung động?

Và Mã Gia Kỳ chính là tia nắng ấm áp nhất mà cậu gặp được vào cuối mùa xuân tháng ba.

Cành hoa mộc lan đó là do Mã Gia Kỳ bẻ xuống, sau đó chính cậu đem về, có lẽ từ lúc đó đã định mệnh, mùa xuân muộn của cậu đã đến.

Mặt khác, mẹ Đinh Trình Hâm quyết định giữ cậu lại, thứ duy nhất bà mang lại cho cậu là những cơn ác mộng và nỗi đau trong những năm tháng ấy. Cậu không hề cảm nhận được tình mẫu tử nào, nhưng bây giờ dì cậu lại nói với cậu rằng Đặng Hi rất quan tâm đến cậu.

Thật sao? Đinh Trình Hâm không biết.

Nghĩ tới đây, Đinh Trình Hâm ngẩng đầu, giọng nói có chút khô khốc, vẫn kiên quyết nói với Đặng Tuệ:

"Cháu sẽ không rời bỏ anh ấy."

Đặng Tuệ không khỏi có chút tức giận khi thấy Đinh Trình Hâm bướng bỉnh như vậy, vốn tưởng rằng Đinh Trình Hâm sẽ ngoan ngoãn, nhưng ai biết cậu vẫn bướng bỉnh như vậy.

Sắc mặt bà hơi tối sầm, tuy không nhịn được nhưng vẫn nói với Đinh Trình Hâm:

"Đến bước đường này, cũng đừng trách dì."

Đinh Trình Hâm sắc bén nhìn Đặng Tuệ.

"Một công nhân đã chết trong khu nhà mới phát triển của Mã Gia Kỳ. Sau đó họ trả tiền cho người nhà và dập tắt tin tức. Ngoài ra còn có một nhà hàng, theo dì được biết, có một nhóm giấu ma túy. Gia đình họ Đặng hiện đang bàn bạc với công ty của họ, dì là chủ, dự án hoàn toàn phụ thuộc vào dì. Nếu... Dì rút vốn, hoặc tiết lộ tất cả những điều đó, cháu có nghĩ Mã Gia Kỳ có ổn không?"

Đặng Tuệ lúc này lãnh đạm nói chuyện, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm Đinh Trình Hâm, trong lời nói phát ra sự uy hiếp.

Đinh Trình Hâm hoàn toàn sửng sốt, cậu ngơ ngác nhìn Đặng Tuệ, không thể tin được Đặng Tuệ lại nói ra loại chuyện như vậy, mục đích duy nhất chỉ để ép cậu rời bỏ Mã Gia Kỳ.

Lòng Đinh Trình Hâm như chốn hoang vu, bị gió dữ san bằng, cỏ cây đổ rạp, không thể đứng thẳng, vùng vẫy vô ích trước sự đe dọa của mưa gió.

Thật buồn cười, vừa rồi Đinh Trình Hâm đã rất xúc động, nghĩ đến lòng tốt của Mã Gia Kỳ đối với cậu, kiên quyết rằng cậu sẽ cống hiến mọi thứ cho anh ấy. Nhưng Đặng Tuệ đã đánh bại bản lĩnh tự cho mình là đúng của cậu chỉ bằng vài lời nói. Sức mạnh của vốn liếng và quyền lực tuyệt đối đã khiến cậu cong lưng, Đinh Trình Hâm bất động tại chỗ.

Cậu bất lực.

Nhìn thấy Đinh Trình Hâm như vậy, Đặng Tuệ có chút buồn bực, nhưng bà nhanh chóng kìm nén lại, không thể thành công nếu không tàn nhẫn.

Đặng Tuệ dường như đã bế tắc trong gần một thế kỷ.

Trái tim Đinh Trình Hâm đang sôi sục như nồi súp nóng hổi trên bếp, dường như chỉ một giây nữa thôi sẽ trào ra.

Im lặng hồi lâu, Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng cử động môi.

Giọng Đinh Trình Hâm trầm và nhẹ, giống như tiếng đàn Cello đang vang lên những âm thanh buồn bã:

"Cho cháu một chút thời gian."

Đặng Tuệ còn chưa kịp trả lời, Đinh Trình Hâm đã lên tiếng tiếp, bề ngoài dường như vẫn giữ bình tĩnh, nhìn vào mắt Đặng Tuệ nói:

"Để cháu quay lại đó lần nữa và cho cháu một chút thời gian. Nếu cháu đột ngột đề nghị ly hôn như vậy, anh ấy sẽ nghi ngờ, có thể anh ấy sẽ không đồng ý."

Thấy Đinh Trình Hâm đồng ý, thái độ Đặng Tuệ dịu đi, bà trả lời:

"Được, cháu muốn bao lâu?"

Đinh Trình Hâm dừng lại hai ba giây, sau đó nói: "Hai tháng."

Có lẽ bởi vì ánh mắt của Đinh Trình Hâm quá chân thành, Đặng Tuệ không nói ra được điều bà vốn muốn phản bác, bà do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng đồng ý với Đinh Trình Hâm.

Bà vừa đồng ý vừa khó chịu trong lòng nói:

“Cháu không cần nói với Mã Gia Kỳ, nói cho cậu ta biết cũng vô dụng, cậu ta còn trẻ, thực lực yếu, muốn loại bỏ cũng không khó, hiện tại phần lớn người xung quanh cậu ta đều đang nghĩ tới chuyện này, cháu đồng ý quay lại, có lẽ cháu có thể giúp cậu ta có được chỗ đứng, nếu không sớm muộn gì cũng bị kẻ địch bao vây."

Đinh Trình Hâm nghe xong dường như chết lặng.

"Dì sẽ bảo chị Minh trở về cùng cháu." Đặng Tuệ lại nhỏ giọng nói.

Đinh Trình Hâm biết Đặng Tuệ muốn bảo mẫu theo dõi, giám sát mình nên không đáp lại mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Khi Đặng Tuệ không còn gì để nói, Đinh Trình Hâm hỏi bà:

"Bây giờ cháu có thể gọi cho Mã Gia Kỳ được không?"

Đặng Tuệ không gần gại, lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại di động mà Đinh Trình Hâm tưởng làm mất ở nhà Đinh rồi đưa cho cậu.

Bật điện thoại lên, Đinh Trình Hâm nhận ra tay mình có chút vụng về, anh tìm số điện thoại của Mã Gia Kỳ, ấn gọi rồi áp điện thoại vào tai.

Chưa đầy hai giây, cuộc gọi đã được kết nối.

Người bên kia điện thoại còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói có chút run rẩy của Đinh Trình Hâm vang lên chậm rãi, từng chữ một, rõ ràng lạ thường.

"Mã Gia Kỳ, em muốn về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro