CHỒNG CÂM (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rõ ràng là họ mới xa nhau được 48 tiếng, nhưng khi nhìn thấy Mã Gia Kỳ, dường như họ đã mấy năm rồi không gặp, cái ôm của Mã Gia Kỳ vẫn mạnh mẽ và ấm áp như vậy

Mã Gia Kỳ tự lái xe trong suốt hai giờ để đưa Đinh Trình Hâm về nhà, anh thậm chí còn hủy bỏ cuộc họp để đi đón cậu.

Trở lại Mã gia, khung cảnh vẫn như cũ, Cố Trường Hồng đứng ở cửa chào đón họ.

Chị Minh đi theo Cố Trường Hồng, Mã Gia Kỳ từ lúc xuống xe liền nắm chặt tay Đinh Trình Hâm, nhận ra lòng bàn tay cậu lạnh buốt, sắc mặt không được tốt, liền nhanh chóng bế cậu lên lầu, mở cửa, trong chốc lát, mùi hương chanh bay đến, trong lòng cậu lập tức cảm thấy ấm áp.

Đây chính là cảm giác được trở về nhà.

Thần kinh căng thẳng hai ngày nay cuối cùng cũng thả lỏng ra với Đinh Trình Hâm, đối với Mã Gia Kỳ cũng vậy. Đôi mắt đó, cái mũi đó, cái miệng đó, đều được miêu tả nhiều lần trong những giấc mơ đầy lo lắng, anh nhớ đến mức khó có thể bình tĩnh lại.

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm từ trên xuống dưới, sợ cậu bị thương  ở đâu đó. Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ cười, cười anh ngốc nghếch, nhưng khi cười lại đôi mắt lại ửng đỏ.

Nhìn nhau mấy giây, đôi mắt Đinh Trình Hâm gập nước, Mã Gia Kỳ không còn có thể đè nén nỗi đau trong lòng, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ấm áp của cậu, cúi người sát vào người Đinh Trình Hâm, đôi môi của anh nhẹ nhàng hôn lên đôi mềm mại của cậu.

Nó mềm mại và ngọt hơn dự kiến, đôi môi ẩm ướt và những giọt nước mắt ướt át, nụ hôn nhẹ nhàng gần như êm dịu khiến ý thức của Đinh Trình Hâm từng chút một bị cuốn vào, đầu lưỡi của cậu rụt rè nhưng lại thuận theo anh, đến khi Đinh Trình Hâm hết hơi cậu mới cẩn thận vỗ nhẹ vào lưng Mã Giai Kỳ, đôi mắt tròn lấp lánh nước mắt, rơi vào trong mắt Mã Gia Kỳ.

Nụ hôn đầu tiên rất sâu và ngọt ngào, khiến Mã Gia Kỳ nghiện đến mức tiến đến hôn cậu thêm một lần nữa, anh chìm đắm trong nụ hôn mà không nhận ra má cậu đang đỏ lên. Lúc đầu, anh nghĩ rằng đó chỉ là sự ngượng ngùng, nhưng khi Đinh Trình Hâm bắt đầu đứng không vững. Sau đó Mã Gia Kỳ nhận ra có điều gì đó không ổn.

Mã Gia Kỳ tách đôi môi của mình ra khỏi môi Đinh Trình Hâm, đưa tay chạm vào trán và má Đinh Trình Hâm, sau đó nhận ra cậu đang rất nóng.

Đinh Trình Hâm bị sốt.

*

9 giờ tối.

Sau khi bác sĩ riêng rời đi, Mã Gia Kỳ mở cửa phòng Đinh Trình Hâm, từ từ bước vào, người nằm trên giường lúc này hai mắt nhắm nghiền, đôi má đỏ bừng, hơi thở nóng như lửa.

Mã Gia Kỳ ngồi ở bên giường nhẹ nhàng xoa xoa tay Đinh Trình Hâm, anh cảm thấy đau lòng và có chút áy náy.

Mã Gia Kỳ luôn cảm thấy mình đã không chăm sóc tốt cho Đinh Trình Hâm.

Nếu không, Đinh Trình Hâm sẽ không dễ dàng bị người khác mang đi chứ đừng nói đến bị bệnh.

Khi cảm thấy áy náy người ta thường hay nghĩ lung tung, Mã Gia Kỳ cũng không ngoại lệ, trong lòng nhất thời nặng trĩu, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Đinh Trình Hâm, anh chỉ có thể có gắng xoa dịu sự chán nản trong lòng.

Ngủ hồi lâu, Đinh Trình Hâm tỉnh dậy và nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang ngồi bên giường. Cậu cảm thấy vui trong lòng , tuy đầu vẫn còn choáng váng nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức để đặt tay lên chân Mã Gia Kỳ, giọng nói khàn khàn thì thầm.

"Gia Kỳ, đừng đi."

Đây là lần đầu tiên Đinh Trình Hâm gọi anh là "Gia Kỳ", Mã Gia Kỳ cảm thấy yếu lòng sau khi nghe thấy. Anh ước mình có thể hôn cậu một lần nữa và ôm cậu thật chặt vào lúc này, nhưng vào lúc này anh chỉ có thể đến gần Đinh Trình Hâm và nhẹ nhàng trả lời: "Anh sẽ không đi đâu hết, anh ở lại với em."

Câu trả lời này dường như khiến Đinh Trình Hâm đặc biệt yên tâm nên lại chìm vào giấc ngủ. Có lẽ vì nghẹt mũi nên hơi thở rất nặng nhọc, Mã Gia Kỳ ngồi bên cạnh cứ nắm tay cậu. Đột nhiên muốn chụp ảnh cậu, anh lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, chụp lại khuôn mặt Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm tựa hồ nghe được tiếng chụp ảnh, cậu bất mãn ậm ừ một tiếng, nhưng lập tức lại không có động tĩnh gì nữa. Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm vào bức ảnh và cuối cùng đặt nó làm hình nền.

Ngủ được một lúc, Đinh Trình Hâm bắt đầu chậm rãi đổ mồ hôi, tóc trên thái dương ướt đẫm mồ hôi, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Chị Minh, bảo mẫu đi cùng Đinh Trình Hâm, đi lên lầu với thau nước ấm. Cô đang định vắt khăn để lau mồ hôi cho Đinh Trình Hâm, nhưng Mã Gia Kỳ đã lấy chiếc khăn từ tay cô bằng một tay và nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Đinh Trình Hâm, với vẻ mặt điềm tĩnh.

Chị Minh đứng sang một bên nhìn với vẻ mặt khá thờ ơ.

Sau khi lau sạch sẽ, chị Minh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Mã Gia Kỳ dùng điện thoại di động làm một số việc, rồi đánh thức Đinh Trình Hâm dậy uống thuốc.

Đêm đã khuya, Mã Gia Kỳ đi tắm rồi nằm lên giường.

Đây là lần đầu tiên Mã Gia Kỳ ở trong phòng của Đinh Trình Hâm, giường rất ấm, trên người Đinh Trình Hâm chỉ có chút thịt, Mã Gia Kỳ cảm thấy khó chịu, liền âm thầm quyết định vỗ béo cậu.

Ban đêm mọi thứ đều yên tĩnh, Mã Gia Kỳ ôm cả người Đinh Trình Hâm vào lòng nhưng vẫn không ngủ được, anh nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở của Đinh Trình Hâm dưới cổ mình.

Âm thanh của nhịp tim trở nên rõ ràng hơn vào ban đêm, Mã Gia Kỳ cảm thấy nhịp tim của Đinh Trình Hâm rung động mạnh mẽ ở ngực trái, nhịp đập của anh và cậu đều đồng điệu với nhau.

Cảm giác này rất yên tâm. Mã Gia Kỳ nghĩ nghĩ, cuối xuống đặt nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán Đinh Trình Hâm. Khi anh đang chuẩn bị ngủ, Đinh Trình Hâm đột nhiên cử động và bắt đầu nói.

Mã Gia Kỳ bị Đinh Trình Hâm làm cho giật mình. Khi nghe thấy Đinh Trình Hâm hét lên "Mẹ, đừng đi", anh ngay lập tức nhận ra rằng Đinh Trình Hâm đang gặp ác mộng, nên anh gọi nhỏ cho Đinh Trình Hâm vài lần, nhưng Đinh Trình Hâm lại trở nên kích động hơn. Cậu thậm chí còn bắt đầu đá Mã Gia Kỳ nhằm đẩy anh ra, và giọng điệu của cậu trở nên lớn hơn.

Mã Gia Kỳ dùng tay ôm chặt Đinh Trình Hâm, gọi đi gọi lại tên Đinh Trình Hâm với âm lượng lớn.

Việc này cứ lặp đi lặp lại cho đến gần mười phút sau, Đinh Trình Hâm từ trong mộng tỉnh lại, nước mắt lưng tròng.

Mã Gia Kỳ không biết Đinh Trình Hâm đã mơ thấy gì, nhưng anh có thể đoán rằng đó chắc chắn là một giấc mơ tồi tệ về mẹ cậu. Anh chỉ có thể dùng tay vuốt ve và xoa lưng để an ủi Đinh Trình Hâm đang hoảng loạn.

Lúc đầu, Đinh Trình Hâm run rẩy đến mức khó có thể thốt nên lời. Cậu bật khóc và chẳng bao lâu chiếc gối ướt đẫm. Mã Gia Kỳ để đầu cậu tựa nhẹ vào cổ anh, dùng tay vỗ nhẹ lưng cậu, một lúc sau Đinh Trình Hâm dần dần bình tĩnh lại.

Đinh Trình Hâm đã tỉnh táo, nhưng trong lòng cậu dâng lên một nỗi buồn. Cậu nhìn thấy mẹ trong giấc mơ, rồi khi tỉnh dậy, cơ thể cậu trở nên mệt mỏi và mong manh vì bệnh, sự đan xen giữa mơ và thực khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, cậu chỉ có thể dựa vào những cái gọi liên tục của Mã Gia Kỳ để tỉnh lại.

Đinh Trình Hâm hận chính mình, cậu hận bản thân mình không có khả năng dũng cảm chống cự dì mình, cậu hận chính mình quá thiếu quyết đoán.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Mã Gia Kỳ ở bên cạnh, nỗi đau trong lòng cậu mới nhẹ nhõm. Nó giống như một liều thuốc giảm đau đánh vào trái tim cậu, đè nén mọi sự do dự và đau đớn, mang lại sự xoa dịu tạm thời.

Vì vậy Đinh Trình Hâm ôm Mã Gia Kỳ chặt hơn.

Cậu không ngừng lẩm bẩm: “Gia Kỳ, ôm em thật chặt.”

Vì trời rất lạnh nên cậu cần một cái ôm để sưởi ấm.

Mã Gia Kỳ thực sự đã ôm cậu thật chặt.

Ban đêm trời lạnh giá nhưng Đinh Trình Hâm vẫn rất ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro