CHỒNG CÂM (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Đinh Trình Hâm tỉnh dậy lần nữa, có vài mùi hương hoa vương vấn trên mũi cậu.

Đinh Trình Hâm mở mắt ra, nhìn thấy trong bình thủy tinh trên cửa sổ có vài bông hoa mộc lan trắng sáng trông rất tươi mát. Vì cửa sổ đang đóng nên hương thơm của hoa mộc lan tỏa trong phòng.

Bị sốt suốt đêm, Đinh Trình Hâm cảm thấy khá khô khan, nhưng đầu cũng không còn choáng váng nữa, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn đêm qua rất nhiều.

Đinh Trình Hâm từ từ ngồi dậy, trên bàn đầu giường có một chiếc ly thủy, chắc hẳn người giúp việc đã để ở đây cho cậu uống. Sau khi uống một ngụm nước ấm, Đinh Trình Hâm cảm thấy mình như được sống lại, bụng ấm lên.

Chăn bông rất dày, có lẽ tối qua rất lạnh, cậu nhìn thấy mình đã được thay quần áo.

Mã Giai Kỳ thay cho cậu sao?

Đinh Trình Hâm nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ mình đang mặc hồi lâu, nhớ lại đêm qua ôm Mã Gia Kỳ khóc lóc thảm thiết, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Sau khi vén chăn bông, xỏ dép vào, Đinh Trình Hâm bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra. Gió lập tức ùa vào, tấm rèm gạc khẽ lay động, ngay cả những bông hoa mộc lan  cũng nhẹ nhàng đung đưa.

Khi Đinh Trình Hâm đang điều chỉnh vị trí của những bông hoa mộc lan, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Đinh Trình Hâm quay lại và nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang bưng khay đồ ăn đi vào phòng.

“Sao em lại dậy?” Mã Gia Kỳ đặt khay đồ ăn xuống, đi thẳng tới chỗ cậu, sau đó tự nhiên đưa tay véo tóc mái của Đinh Trình Hâm để kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu.

"Em đã khỏe hơn chưa?"

“Em khỏe hơn nhiều rồi.” Đinh Trình Hâm thấp giọng trả lời Mã Gia Kỳ, cực kỳ ngoan ngoãn.

Nghe được câu trả lời này, Mã Gia Kỳ lập tức mỉm cười. Trong nụ cười luôn có một vẻ dịu dàng khó tả, nét mặt tuấn tú khi thả lỏng lại đặc biệt đẹp đẽ.

“Anh đặt hoa ở đây à?” Đinh Trình Hâm hỏi anh.

“Ừ, thấy em rất thích nên anh đã nhờ người bẻ vài cành hoa đặt ở đây.”

Hoá ra Mã Gia Kỳ còn có thể quan sát được chi tiết nhỏ như vậy, nghĩ đến đây, Đinh Trình Hâm mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào khó tả. Nụ cười của cậu rơi vào mắt Mã Gia Kỳ, vì vậy anh cúi đầu, xoa xoa má Đinh Trình Hâm và hỏi cậu:

"Vì sao em thích hoa mộc lan?"

Đinh Thành Hâm cười nhưng không trả lời.

Trên thực tế, Đinh Trình Hâm không thích hoa mộc lan cho lắm, nhưng cậu đã nhặt bông hoa mộc lan mà Mã Gia Kỳ đã bẻ khi lần đầu tiên cậu đến trang viên Mã gia. Đinh Trình Hâm vốn là một người có hiểu biết rất nông cạn về tình yêu, nhưng lần đầu tiên cậu cảm thấy những thứ liên quan đến Mã Gia Kỳ đối với mình rất quan trọng, bởi vì chúng đã bị Mã Gia Kỳ bẻ xuống nên hoa mộc lan trắng bình thường cũng có một ý nghĩa đặc biệt.

Mã Gia Kỳ cho rằng cậu không trả lời là ưng thuận nên có cười trêu nói:

"Em thích như thế... Vậy anh có thể gọi em là Tiểu Mộc Lan được không?"

Đinh Trình Hâm giật mình, sau đó nhìn thấy trong mắt Mã Gia Kỳ mang theo nụ cười trêu chọc, cậu đột nhiên có chút xấu hổ và tức giận, không trả lời cũng không đáp lại mà chỉ liếc anh một cái.

Mã Gia Kỳ cười đắc ý, ôm Đinh Trình Hâm vào lòng, hôn lên trán cậu, nhỏ giọng gọi "Tiểu Mộc Lan" vào tai cậu, cuối cùng Đinh Trình Hâm mặt đỏ bừng, giống như bắt đầu có chút sốt.

“Đợi đến khi anh rảnh, anh sẽ đưa em đến Nam Uyển, trồng cho em một vườn mộc lan, em sẽ ngắm nhìn chúng mỗi ngày cho đến khi em chán ngáy.”

Cuối cùng khi Mã Gia Kỳ nói ra lời này, Đinh Trình Hâm chăm chú lắng nghe, cho đến khi tim cậu bắt đầu đập nhanh, lòng cậu gợn sóng theo làn gió thổi vào.

*

Sau khi Mã Gia Kỳ tìm thấy Đinh Trình Hâm, trái tim của anh đã ổn định lại và bắt đầu tập trung vào công việc, tuy nhiên, hàng ngày anh đều về nhà, điều này hoàn toàn khác với trước đây.

Thư ký cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi. Thư ký chỉ biết Mã Gia Kỳ mỗi ngày tan sở đều có tâm trạng rất tốt. Anh vốn lạnh lùng như băng nhưng bây giờ lại hay cười với người khác, trông như một cơn gió xuân.

Trong một bữa tối từ thiện, Mã Phi Nhân đã tài trợ cho một trại trẻ mồ côi. Ông cũng đã gặp một số giám đốc điều hành công ty tại bữa tối, mở ra một con đường tốt đẹp.

Mã Gia Kỳ gần đây đã bắt đầu liên hệ với những giám đốc điều hành cấp cao để cố gắng thảo luận về việc hợp tác.

Mã Gia Kỳ giữ chức vụ chính thức cách đây không lâu, nhiều người quan trọng trong công ty mẹ đã từng làm việc với ba anh, dường như có một số sự xa lánh và khinh thường đối với anh, mặc dù khả năng của Mã Gia Kỳ đã được mọi người trong ngành nhất trí khen ngợi nhưng vẫn có một số giám đốc không mấy thích anh.

Vì vậy, Mã Gia Kỳ đã quyết tâm mở các mục kinh doanh của công ty và đóng góp đủ lớn để trấn an các giám đốc và cổ đông. Cho đến nay, với sự giúp đỡ của chú thứ hai Mã Phi Nhân, anh đã tương đối thành công.

Khi Mã Gia Kỳ sắp tan làm vào buổi chiều, ngay khi anh nhấp một ngụm cà phê, thư ký của anh đã báo cáo và nói rằng một đối tác muốn có một cuộc nói chuyện và hẹn ăn tối nay.

Mã Gia Kỳ ngay lập tức đồng ý, sau đó gửi tin nhắn cho Đinh Trình Hâm nói rằng anh sẽ về muộn, sau đó đứng dậy mặc áo khoác để đến chỗ hẹn.

*

Nhà hàng được đối tác lựa chọn là một nhà hàng nổi tiếng của công ty họ và trong đó có một số món ăn đặc biệt nổi tiếng, đây cũng là một trong những chìa khóa dẫn đến kinh doanh thịnh vượng.

Sau khi lái xe đến nhà hàng, Mã Gia Kỳ và thư ký lên lầu đi vào trong, người đối diện là một người đàn ông trung niên bụng phệ, hắn mang theo một cô thư ký ăn mặc lịch sự, xinh đẹp, Mã Gia Kỳ chỉ liếc nhìn cô thư ký một cái, rồi dứt khoát nhìn đi chỗ khác, người đàn ông bắt tay và chào anh bằng một nụ cười lịch sự.

Người đàn ông họ Trương, hắn rất khéo léo trong mọi cử chỉ và là một người có năng lực tốt.

Mã Gia Kỳ trước đây chưa bao giờ liên lạc với hắn, lần này là chú thứ hai của anh, Mã Phi Nhân người giới thiệu công ty cho hắn, người đàn ông này chắc chắn đã đồng ý gặp mặt và bàn bạc hợp tác vì thể diện.

Nói chuyện với hắn một hồi, ông Trương cũng không nói nhiều, thay vào đó cứ ăn rau, thỉnh thoảng cười nói vài câu.

Mã Gia Kỳ tuy rằng có chút không vui nhưng dù sao hắn cũng là một đối tác lớn, phải giữ bình tĩnh.

Mã Gia Kỳ vừa nói xong, ông Trương cũng đặt đũa xuống và cười nói:

"Ý kiến này rất hay, có thể thấy Mã tổng rất thành thật, Trương tổng tôi đây thích người thành thật, nào uống một ly đi!"

Nói xong, hắn nâng ly với Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ cũng nâng ly, cụng một cái và uống hết trong một ngụm. Vừa đặt ly xuống, cô thư ký vội vàng cầm chai rượu lên và rót đầy ly lần nữa, Mã Gia Kỳ chỉ đang xem cô rót bao nhiêu, nhưng ai biết rằng cô thư ký trên tay đang cầm ly rượu nhưng lại nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

Không phải Mã Gia Kỳ không biết những hành động này, nhưng anh chưa bao giờ thích, nên anh bình tĩnh nhìn đi chỗ khác và không bao giờ nhìn thư ký nữa.

Sau bữa tối, Mã Gia Kỳ được rót rất nhiều rượu, thư ký Dương tỏ ý muốn uống thay, nhưng Mã Gia Kỳ không muốn cô say nên xua tay ngăn cản. Nhìn ông Trương đối diện, thư ký của ông đã cầm cốc và bắt đầu uống thay cho ông.

Dù việc hợp tác chưa được thương lượng đầy đủ nhưng cuối cùng Mã Gia Kỳ đã bảo thư ký đi thanh toán hóa đơn trước, giây tiếp theo, ông Trương cũng nói phải đi vệ sinh. Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Mã Gia Kỳ và cô thư ký kia.

Mã Gia Kỳ cố tình không nhìn cô ta, cúi đầu mở điện thoại di động lên. Đinh Trình Hâm gửi cho anh một tin nhắn “Được”, sau đó không có tin nhắn nào khác.

Ngay lúc Mã Gia Kỳ đang định bắt đầu gõ phím để hỏi Đinh Trình Hâm đang làm gì thì giọng nói nhẹ nhàng của thư ký truyền vào tai anh:

"Mã tổng đã kết hôn rồi sao?"

Mã Gia Kỳ không nhìn lên mà chỉ nói "Ừm".

Vốn tưởng rằng người phụ nữ này sẽ bỏ cuộc, nhưng cô ta đã vượt xa sự tưởng tượng của Mã Gia Kỳ, cầm chai rượu trên tay đi về phía anh, anh ngẩng đầu liếc nhìn cô ta, chỉ thấy rằng cô đã cởi hai cúc áo sơ mi của mình từ lúc nào không hay, cô ta cúi xuống rót rượu vô cùng bẽn lẽn, cố tình để lộ những đường nét mơ hồ và gợi trên cơ thể.

Lúc cô ta đến gần, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi anh, có lẽ Mã Gia Kỳ không quen ngửi nên đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, nên cau mày tránh đi.

"Xin hãy tự trọng." Mã Gia Kỳ lạnh lùng nói.

Người phụ nữ vốn muốn nói gì đó, nhưng Mã Gia Kỳ không muốn ở lại lâu nữa, anh trực tiếp đứng dậy và bước nhanh ra khỏi phòng bất chấp tiếng gọi của cô ta.

Vừa ra ngoài đã đụng phải thư ký Dương, sắc mặt không tốt, trông rất bối rối, mái tóc được chăm sóc cẩn thận có chút lộn xộn.

Mã Gia Kỳ chỉ liếc nhìn một cái, sắc mặt tối sầm.

Anh biết chuyện gì đang xảy ra.

Ông Trương đi ở sau, với nụ cười trên môi đang chỉnh lại quần áo và hỏi:

"Mã tổng sao lại đột ngột rời đi như vậy? không muốn nói chuyện nữa sao?"

Mã Gia Kỳ lười nói chuyện với hắn, anh vốn ghét loại người này, thậm chí không muốn nói thêm lời nào khách sáo nữa, vẻ mặt lạnh lùng nói:

"Không còn gì để nói nữa."

Sau đó, Mã Gia Kỳ dẫn theo thư ký Dương rồi dứt khoát rời đi.

*

Sau khi trở về nhà, Mã Gia Kỳ đi thẳng đến phòng của Đinh Trình Hâm, lúc anh mở cửa, Đinh Trình Hâm nghe thấy tiếng động và nhìn sang, cậu đang cầm một chiếc kéo đang cắt tỉa hoa mộc lan.

"Anh...."

Đinh Trình Hâm mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Mã Gia Kỳ đã sải bước lại gần, ôm lấy cậu, trên người anh nồng nặc mùi rượu, nuốt chửng hết những lời chưa nói ra.

Sau khi Mã Gia Kỳ uống rượu, hành vi của anh có vẻ thô lỗ hơn bình thường một chút, nhưng mặc dù trông anh không tỉnh táo nhưng đôi mắt đen cụp xuống lại rất dịu dàng và sâu thẳm.

Nụ hôn sâu khiến Đinh Trình Hâm cảm thấy hơi thiếu oxy. Cậu đặt tay lên vai Mã Gia Kỳ và đẩy nhẹ anh, hy vọng Mã Gia Kỳ nhận ra.

Mã Gia Kỳ dường như cũng nhận ra người dưới mình thở có hơi gấp nên hơi tách ra, nhếch môi nhìn chằm chằm vào hàng lông mi dài của Đinh Trình Hâm, sau khi ngửi thấy mùi hoa trên người cậu, anh càng cảm thấy sảng khoái hơn gấp nhiều lần so với mùi nước hoa của người phụ nữ trong nhà hàng

Mã Gia Kỳ ôm Đinh Trình Hâm nằm trên giường , cảm thấy khá khó chịu khi ngửi thấy mùi rượu nên nhẹ nhàng thoát ra khỏi sự kiềm chế của Mã Gia Kỳ, ngẩng đầu lên nói:

“Người anh toàn mùi rượu.”

Cái mũi nhăn nheo của Đinh Trình Hâm trông giống con mèo trắng ở nhà một cách kỳ lạ. Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm vào cậu và mỉm cười, lại đưa môi lại gần, lần này cắn vào môi của Đinh Trình Hâm và nói:

"Sao em lại đáng yêu như vậy... Tiểu Mộc Lan?"

Đinh Trình Hâm không biết anh say đến mức nào, nói ra những lời xấu hổ, sau đó đẩy anh về phía phòng tắm.

Vốn dĩ Đinh Trình Hâm chỉ muốn Mã Gia Kỳ ngoan ngoãn tắm trong phòng tắm, nhưng vừa bước vào cửa, Mã Gia Kỳ đã quay người lại kéo cậu vào rồi đóng cửa phòng tắm lại, ép Đinh Trình Hâm vào cửa và hôn lên cổ nhạy cảm của cậu, khiến cậu lập tức mềm nhũn ra.

Ánh sáng trong phòng tắm quá sáng, Đinh Trình Hâm đành phải nheo mắt lại, giây tiếp theo, Mã Gia Kỳ lại ngẩng đầu lên cắn cằm cậu, trong khi hai tay ngẫu nhiên mò mẫm trên cơ thể cậu.

Đinh Trình Hâm chưa từng trải qua chuyện như vậy, cậu chỉ cảm thấy tim đập nhanh và nặng nề, thình thịch, thình thịch, như tiếng trống đánh trong lồng ngực.

Mã Gia Kỳ tiếp tục hôn và mơn trớn trên cơ thể cậu, nhưng có lẽ vì sợ Đinh Trình Hâm bị hù dọa nên vẫn dỗ dành:

"A Trình, hôn anh một cái..."

Đinh Trình Hâm thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc từ chối. Cậu chỉ xấu hổ và bối rối trước diễn biến đột ngột.

Nhưng nụ hôn nồng nàn của Mã Gia Kỳ dần dần khiến cậu thoải mái hơn.

Mã Gia Kỳ không còn giới hạn ở việc hôn môi mà còn hôn má, mắt, cằm, cổ, xương quai xanh... tất cả.

Nóng quá, Đinh Trình Hâm nghĩ. Rõ ràng đang là đầu hè, nhưng lại nóng hơn cả những ngày hè chói chang, khiến cậu đổ mồ hôi khắp người.

Một lúc sao, Đinh Trình Hâm được Mã Gia Kỳ bế lên và di chuyển, lưng tựa vào nền gạch lạnh lẽo, trong lúc bối rối, có bàn tay nào đó mở vòi hoa sen, dòng nước ấm từ trên đầu cậu đổ xuống, lập tức làm ướt Đinh Trình Hâm, khiến tầm nhìn của cậu mờ đi.

Mình vừa mới tắm xong... Đây là suy nghĩ cuối cùng của Đinh Trình Hâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro