CHỒNG CÂM (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm ngồi trong phòng suốt đêm.

Dù nhắm mắt lại, Đinh Trình Hâm vẫn không ngủ được. Dây thần kinh đau nhức, đôi mắt tối sầm, bên tai lại nghe thấy tiếng mưa.

Cơn mưa nhỏ và lạnh lẽo rơi vào lòng cậu.

Không biết từ lúc nào, cửa đột nhiên bị mở ra, Đinh Trình Hâm không nhúc nhích, sau đó cậu nghe Cố Trường Hồng nói:

"Đinh thiếu gia, xin mời ký."

Sau đó Đinh Trình Hâm mở mắt ra, đôi mắt hơi sưng và quanh mắt vẫn còn đỏ.

Đơn thỏa thuận ly hôn được đặt trên bàn, Đinh Trình Hâm đứng dậy, dùng ngón tay nhặt cây bút lên, suýt chút nữa đã làm rơi bút trước khi mạnh mẽ ký tên. Cậu thậm chí không nhìn vào nội dung của thỏa thuận, cậu dứt khoát ký vào thỏa thuận.

Nhặt nắp bút và đậy lại. Đinh Trình Hâm đưa bút cho Cố Trường Hồng, nhìn ông sắp xếp đơn ly hôn, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như xưa, như thể tất cả những điều này đối với ông chỉ là chuyện bình thường.

“Xe của Đặng gia đã đợi ở cổng rất lâu rồi, dì của cậu tới đón cậu rất chu đáo, cậu còn muốn thu dọn đồ gì nữa không?” Cố Trường Hồng tiếp tục hỏi.

Đinh Trình Hâm nhìn xung quanh, thực ra trong phòng này không có nhiều đồ đạc của cậu, dụng cụ vẽ tranh và sách cũng không quan trọng.

Đinh Trình Hâm chợt buồn bã nghĩ rằng Mã Gia Kỳ đã không để lại gì cho cậu, cậu cũng không thể lấy đi bất cứ thứ gì.

Đinh Trình Hâm thu hồi ánh mắt, nói: "Không có gì mang theo. Sau khi cháu rời đi, chú cứ vứt bỏ tất cả những gì cháu đã dùng, kẻo... nhìn thấy lại tức giận." Cậu mỉm cười tự giễu.

Cố Trường Hồng khẽ gật đầu, "Đây là đều đương nhiên."

Vì thế Cố Trường Hồng đối Đinh Trình Hâm làm ra tư thế "Mời" ý tứ có thể đi ra ngoài.

Biệt thự yên tĩnh, không có người ra vào, ngay cả chó mèo do Mã Gia Kỳ nuôi cũng không thấy đâu, có lẽ Mã Gia Kỳ không muốn nhìn thấy Đinh Trình Hâm.

Cố Trường Hồng dẫn đầu, Đinh Trình Hâm chậm rãi đi theo phía sau.

Đinh Trình Hâm mới ở trong ngôi nhà này được mấy tháng, nhưng cậu dường như đã coi nó là nhà của mình, lúc này sắp rời đi, cảm giác bất đắc dĩ chợt dâng trào Đinh Trình Hâm nhìn mọi nơi xung quanh, như muốn khắc sâu cảnh tượng cuối cùng vào trong đầu.

Sau khi bước ra khỏi cửa, không khí mát lạnh của mưa đập vào mặt Đinh Trình Hâm, nhìn trang viên mờ mịt trong mưa, ngơ ngác nghĩ:

Mưa, lại mưa. Ngày Đinh Trình Hâm đến cũng mưa như thế này, cơn mưa từ cuối xuân đến giữa hè thấm vào cuộc đời cậu, chứng kiến cậu đến với đầy mong chờ và nhìn cậu đi trong buồn bã.

Khung cảnh xung quanh đã có chút thay đổi, nhưng mưa vẫn không thay đổi chút nào.

*

Xe Đặng gia cử đến dừng ở cổng, vệ sĩ nhìn thấy Đinh Trình Hâm đi tới, cúi đầu mở cửa xe, nhìn thấy dì mình đang tươi cười ngồi bên trong, liền mím môi ngồi vào, sau đó đóng cửa xe lại một cách nặng nề.

Dì Đặng Tuệ nắm lấy tay Đinh Trình Hâm, có chút phiền muộn nhìn cậu:

“Bây giờ cháu đã trở lại, cháu sẽ không cần dựa dẫm vào người khác nữa.”

Đinh Trình Hâm không có biểu cảm gì khi nghe những lời này, cậu chỉ im lặng, đờ đẫn như một con rối, đôi mắt đen láy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ có Cố Trường Hồng nghiêm nghị đứng đó chờ cậu rời đi.

Bỏ đi, còn đang mong đợi điều gì? Đinh Trình Hâm thu hồi ánh mắt, trong chốc lát, cậu cảm thấy mệt mỏi cùng buồn ngủ tràn về phía mình.

“Đi thôi.” Đặng Tuệ ra lệnh, xe khởi động, đưa Đinh Trình Hâm rời khỏi nơi mà cậu từng gọi là nhà,  đến nơi ở mới.

Đinh Trình Hâm nhắm mắt lại cậu đột nhiên muốn ngủ.

Đinh Trình Hâm chìm vào giấc mơ dài trong giấc mơ là Utopia.

*

“Đi rồi?”

“Đi rồi?”

Những tiếng hỏi đáp vang lên trước cửa sổ. Mã Gia Kỳ khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn không thấy gì trên bầu trời đầy mưa, nhưng vẫn cố chấp nhìn ra ngoài. Mặc cho anh biết rõ là không thể nhìn thấy nữa.

Lồng ngực Mã Gia Kỳ khó chịu nên anh đưa tay cởi thêm vài chiếc cúc áo, cố gắng làm dịu bằng cách này nhưng vô ích.

"Chú Cố, em ấy sẽ ghét cháu phải không?" Mã Gia Kỳ đột nhiên nhẹ giọng nói.

Cố Trường Hồng giống Mã Gia Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt chỉ có mưa vô tận, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm.

“Ở đâu có yêu thương ở đó có hận thù.” Cố Trường Hồng thấp giọng đáp lại.

Yêu và ghét là thứ phức tạp nhất trên đời, giống như không có đúng sai tuyệt đối. Có yêu thì mới có ghét, nhưng không biết yêu là bao nhiêu, ghét là bao nhiêu, cho dù tình yêu sâu sắc hay sự căm ghét sâu sắc hơn. Mã Gia Kỳ không nghĩ về nó nữa, càng nghĩ về nó, anh càng trở nên chán nản. Nghĩ đến đây, Mã Gia Kỳ kéo thật chặt rèm cửa để ngăn ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, căn phòng lập tức trở nên tối tăm. Cố Trường Hồng bật ngọn đèn nhỏ đúng lúc, ánh sáng vàng ấm áp dịu mắt, rồi ông nói với Mã Gia Kỳ

“Tôi sẽ giải quyết mọi việc trước. Cậu đã không ngủ cả đêm, vì vậy hãy nghỉ ngơi đi.”

Mã Gia Kỳ gật đầu, Cố Trường Hồng bước đi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, chỉ còn lại Mã Gia Kỳ trong phòng.

Sự cô đơn và trống vắng chưa từng có lan rộng trong ngôi nhà này, xói mòn từng inch không gian nhỏ bé này.

Trong lòng Mã Gia Kỳ lúc này đang mưa to, cỏ ướt sũng nước, cầm ô đi ngang qua thảo nguyên của anh. Dấu chân quanh co trên cỏ mỗi lần bước đi đều sâu đến nỗi ngay cả mưa cũng không thể  lấp đầy.

Điện thoại được đặt ở bên tay, có tin nhắn đến, màn hình lóe lên hai lần, Mã Gia Kỳ nhìn vào bức ảnh của Đinh Trình Hâm mà anh đã lén chụp trên màn hình, sững sờ hồi lâu.

Anh rất hối hận.

Nếu chụp lại nhiều hơn, có lẽ Mã Gia Kỳ đã không trống trải như bây giờ, làm sao một bức ảnh đơn độc như vậy trong cuốn album có thể chứa đựng được tâm tư to lớn của anh.

Sau khi quan sát một lúc, Mã Gia Kỳ định thần lại và trả lời tin nhắn. Cấp dưới hỏi anh có còn muốn theo dõi tung tích của chú ba Mã Phi Vũ không. Mã Gia Kỳ trả lời “tiếp tục” rồi đặt điện thoại sang một bên.

Vết thương trên vai Mã Gia Kỳ vẫn còn nhức nhối, cuối cùng Đinh Trình Hâm không biết chuyện này, nhưng không sao, anh thà rằng Đinh Trình Hâm không bao giờ biết, chỉ cần cậu bình an vô sự.

Hôm nay, Mã Gia Kỳ vẫn còn nhiều việc phải giải quyết, hoàn cảnh khó khăn buộc Mã Gia Kỳ phải tập trung vào những việc này.

Mã Gia Kỳ tự an ủi mình, vừa nghĩ Đinh Trình Hâm đã an toàn, sẽ có ngày họ gặp lại nhau.

Đến ngày hôm đó, Mã Gia Kỳ nhất định sẽ hít thở không khí trong lành, không chút lo lắng đến gặp Đinh Trình Hâm, trịnh trọng đưa cậu về nhà.

Bỏ qua câu chuyện quá khứ, mở đầu cho câu chuyện mới.

Anh nhất định phải làm điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro