CHỒNG CÂM (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An ninh của nhà họ Mã gần đây không chỉ tăng cường giám sát ở nhiều nơi mà những người ra vào trang viên cũng phải được kiểm tra cẩn thận để hạn chế khả năng có người ngoài đột nhập.

Triệu Cường một người làm vườn, công việc hàng ngày của anh ta là tỉa hoa và cây, bón phân tưới nước cho tất cả các loại hoa, cây cối trong vườn.

Tài liệu mà anh ta lấy trộm từ phòng làm việc của Mã Gia Kỳ vẫn còn dưới chăn nơi anh ta đang ngủ, anh ta mở từng tài liệu, cho từng tài liệu vào tạp chí rồi lén đốt chiếc túi vàng đựng tài liệu.

Triệu Cường vẫn còn nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm đó, không lâu sau khi anh ta lấy trộm tài liệu, Mã Gia Kỳ và những người khác đột nhiên quay lại, anh ta đứng sau cửa sổ và nhìn ra ngoài, Triệu Cường thấy tất cả đèn trong biệt thự đều bật sáng, anh ta thấy thật may mắn vì đã rời đi trước, nếu không anh ta sẽ là người gặp xui xẻo.

Ngày hôm sau, khi đang làm việc, Triệu Cường nghe thấy người giúp việc thì thầm rằng thiếu gia câm thực ra là gián điệp do nhà họ Đinh cử đến, anh ta nghe mà thấy buồn cười, thầm mắng Đinh Trình Hâm là kẻ ngu ngốc, rồi lại một lần nữa ca thán về sự thông minh của mình.

Để tránh sự chú ý, Triệu Cường ít khi đi ra ngoài, sau khi làm việc như thường lệ gần nửa tháng, cuối cùng anh ta quyết định lấy tài liệu ra và đưa cho Mã Phi Vũ.

Chỉ cần giao nộp giấy tờ, anh ta sẽ có tất cả vinh hoa phú quý.

Ngày đêm Triệu Cường ôm cuốn tạp chí đi ngủ như ôm đồ trang sức bằng vàng bạc, có lúc anh ta hưng phấn đến mức không ngủ được.

Hôm nay thời tiết rất tốt. Triệu Cường dậy sớm vào bếp lấy đồ ăn sáng, chào người đầu bếp rồi ngồi ăn một bát mì ở bàn ngoài bếp, sau đó trò chuyện với người giúp việc cũng dậy từ rất sớm.

Ăn sáng xong, Triệu Cường đến phòng quản gia Cố Trường Hồng ở, tùy tiện bịa ra lý do người nhà bị ốm rồi xin nghỉ phép.

Đúng như dự đoán, Triệu Cường được chấp thuận, anh ta vui thầm đi ra khỏi cổng. Đầu tiên anh ta chạy xe điện ra khỏi con đường bên ngoài trang viên, sau đó anh ta nhìn thấy một chiếc xe bán tải đang đợi anh ở bên đường, anh ta biết xe đó đợi mình nên nhanh chóng bỏ xe điện vào sau xe tải rồi lên xe.

Những người ngồi trong xe đều là những gương mặt quen thuộc, một người đàn ông có hình xăm đại khái nói: “Triệu Cường, cậu nhất định sẽ thành công! Tôi nghe ông chủ nói cậu sẽ phát tài, đến lúc đó nhất định phải nhớ đến chúng tôi đấy.”

Triệu Cường dựa vào ghế mềm trên xe, từ trong túi móc ra bao thuốc lá, châm một điếu, rít một hơi rồi nói:

"Đương nhiên, tôi nhất định sẽ không quên mọi người."

Nói xong, mấy người trong xe lập tức cười rộ lên.

Xe chạy nhanh về phía ngoại ô, có rất nhiều xe qua lại nên họ không để ý cách đó không xa có một chiếc ô tô đang bám theo mình.

Mã Gia Kỳ lái xe, ánh mắt dán chặt vào chiếc xe tải phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, đôi lông mày nhíu lại nhìn là biết anh lúc này không vui.

Mã Gia Kỳ đã theo dõi Triệu Cường nhiều ngày, chờ đợi anh ta ra tay, hôm nay Mã Gia Kỳ lái xe đi theo anh ta ra ngoài không chút do dự, để không đánh động người khác, anh không cho quá nhiều người đi theo, chỉ thông báo cho một số người đi cùng, với định vị và còi báo động của Mã Gia Kỳ, họ sẽ ngay lập tức đến hỗ trợ khi anh phát ra âm thanh báo động.

Phải nói rằng những người này thật ngu ngốc, họ không nhận ra rằng Mã Gia Kỳ đang theo dõi họ, nếu họ thận trọng hơn, họ có thể cắt đuôi Mã Gia Kỳ, nhưng hiện tại họ đang ca hát trong xe.

Hướng này là hướng về ngoại ô nhìn thấy bên đường phong cảnh càng ngày càng hoang tàn, chỉ cần thành công, anh liền có thể thành công bắt được tất cả những người đó.

Xe dần dần đi vào con đường núi sát biển, một bên là rừng rậm, một bên là bờ biển.

Ở đây chỉ có một con đường này, không còn con được nào khác, cuối con đường này là một nhà máy. Mã Gia Kỳ không quen thuộc nơi này nên vẫn cần kiểm tra định vị, anh không thể theo sát quá gần, chỉ có thể giữ khoảng cách thật xa để đảm bảo những người đó không nghi ngờ.

Dần dần, hình dáng của nhà máy dần dần xuất hiện trong tầm nhìn của Mã Gia Kỳ, anh giảm tốc độ xe, do dự có nên tiến về phía trước hay không, đôi mắt anh dán chặt vào cánh cổng trước chiếc xe tải đang đi vào.

Mã Gia Kỳ đang cẩn thận quan sát tình hình phía trước, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, một ánh sáng bạc như lóe lên trước mắt anh, Mã Gia Kỳ vô thức lùi xe lại, rồi đột nhiên quay đầu, một viên đạn trực tiếp găm vào cửa sổ xe, trên kính cửa sổ trong chốc lát xuất hiện những vết nứt.

Suýt chút nữa là...!

Tốc độ phản ứng của cơ thể nhanh hơn tốc độ phản ứng của não rất nhiều. Ngay khi não bộ phản ứng lại, thì đã anh nhanh chóng quay đầu xe và đạp ga quay về. Mã Gia Kỳ không ngờ có người phục kích gần đó nên hơi bất ngờ, khi nhìn thấy viên đạn tim anh cứ đập với tần số cao trong lồng ngực, hơi thở ngừng lại chỉ trong vài giây, anh suýt nữa đã chết.

Mã Gia Kỳ thoáng nhìn thấy bóng người đang chạy vào rừng bằng tầm nhìn ngoại vi của mình, có vẻ như những người đó vẫn đang theo dõi anh, Mã Gia Kỳ nghiến răng đạp ga tăng tốc đi về.

Tuy nhiên, khi Mã Gia Kỳ đang rẽ ở một góc cua thì một chiếc ô tô đang chạy tới đã va chạm mạnh vào anh.

Mã Gia Kỳ đánh vô lăng một cách mất kiểm soát, sau khi bị va chạm, chiếc xe quay tại chỗ và lệch khỏi đường đi ban đầu. Một phần ba thân xe lơ lửng trên không ở vách biển, Mã Gia Kỳ bị choáng váng vì va chạm, kính vỡ trầy xước làm xước da thịt anh. Dù túi khí giúp anh không bị bất tỉnh nhưng cú va chạm quá mạnh anh vẫn bị chảy máu và cả đầu ong ong.

Trước khi Mã Gia Kỳ có thể kịp định thần lại, chiếc xe lại một lần nữa đâm vào anh.

Lần này Mã Gia Kỳ hoàn toàn không thể tránh được.

Cú va chạm rất mạnh khiến ô tô hoàn toàn rơi khỏi bờ biển.

Cái nhìn cuối cùng của Mã Gia Kỳ là về phía người đàn ông ngồi trên ghế lái.

Hắn là trợ lý của chú thứ hai Mã Phi Nhân.

Khi chiếc ô to rơi xuống và phát ra tiếng “Ầm” lớn vang lên bên tai, khóe miệng trợ lý nhếch lên một nụ cười nham hiểm.

Đúng lúc điện thoại reo, người trợ lý trả lời cuộc gọi và kính cẩn trả lời:

“Sếp.”

“Xong chưa?”

“Xong rồi, người và ô tô rơi xuống, phát ra âm thanh vang trời.”

“Tốt lắm, cậu biết xử lý hậu quả như thế nào rồi đúng không?”

“Biết ạ, nhất định phải làm cho gọn gàng.” Trợ lý cười nịnh nọt.

"Được rồi, tiền đã tới tài khoản của cậu, nhớ kiểm tra." Đầu bên kia điện thoại Mã Phi Nhân vội vàng nói.

Lời này vừa nói ra, trợ lý lập tức mỉm cười, nhanh chóng đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Mã Phi Nhân đứng dậy vươn vai, nụ cười mơ hồ trên mặt hoàn toàn lộ ta vẻ nham hiểm, hoàn toàn khác với vẻ ngoài hiền lành thường ngày.

"Chậc", Mã Phi Nhân nhếch môi, sau đó cười lớn.

Cuối cùng cũng chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro