CHỒNG CÂM (32)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng tắm tràn ngập sương nước, Đinh Trình Hâm hoàn toàn đắm mình trong bồn tắm, ánh mắt đờ đẫn nhìn bọt nổi trên mặt nước.

Đinh Trình Hâm thường dành một giờ trong phòng tắm trong trạng thái bất động. Đinh Trình Hâm không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy trong không gian khép kín này, cậu có thể đối mặt với trái tim mình.

Không cần giả vờ, không cần phải chịu đựng.

Kể từ khi Mã Gia Kỳ qua đời, đã lâu rồi Đinh Trình Hâm không còn kích động như hôm nay.

Lời nói của Đinh Trình Tú quả thực khiến Đinh Trình Hâm vô cùng tức giận, nguyên nhân của việc này đến từ Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm tưởng rằng nếu rời đi, Mã Giai Kỳ sẽ không gặp nguy hiễm, nhưng sau khi cậu rời đi chưa đầy một tháng, Mã Gia Kỳ đã qua đời.

Lúc biết tin, Đinh Trình Hâm đang ăn tối với Đặng Tuệ và giới thiệu cho cậu một cô tiểu thư nào đó. Đinh Trình Hâm không thèm nghe, chỉ tập trung vào việc ăn uống và vô tình liếc nhìn đài truyền hình địa phương đang phát sóng tin tức ngày hôm nay. Lời nói trong trẻo và du dương của nữ MC truyền đến tai Đinh Trình Hâm.

Theo báo cáo, vào lúc 6:27 chiều hôm nay, tập đoàn Mã Thị thông báo giám đốc điều hành Mã Gia Kỳ đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi ngày hôm nay.

Một tiếng "choang", chiếc bát trong tay Đinh Trình Hâm rơi xuống bàn, Đặng Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của Đinh Trình Hâm, khi bà nhìn thấy dòng chữ trên màn hình TV, bà cũng giật mình.

"Tại sao... tại sao lại đột ngột như vậy?" Đặng Tuệ thấp giọng lẩm bẩm, lại nhìn Đinh Trình Hâm đang ngơ ngác nhìn TV, toàn thân như bị ấn nút tạm dừng.

Mãi đến mấy phút sau, bản tin tiếp theo bắt đầu được phát sóng, Đặng Tuệ mới nhìn thấy lông mi của Đinh Trình Hâm run run hai lần, sau đó hai hàng nước mắt trong suốt lập tức lặng lẽ rơi xuống.

Đinh Trình Hâm nhốt mình trong phòng ngủ, khóc không ngừng trong phòng cách âm, một cơn suy sụp chưa từng có đã khiến Đinh Trình Hâm hoàn toàn suy sụp, trái tim cậu như bị cắt ra.

Đinh Trình Hâm đã khóc rất lâu, cho đến khi không thể rơi một giọt nước mắt nào và không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào từ cổ họng.

Sau đó gần một tuần, Đinh Trình Hâm không nói được một lời, mỗi lần nói đều đau họng.

Người ta nói rằng thời gian sẽ làm dịu đi vết thương trong lòng, nhưng nó lại không thể xoa dịu vết thương trong lòng Đinh Trình Hâm dù chỉ một chút, cậu thường mơ thấy bóng tối vô tận nuốt chửng mình mỗi đêm, mỗi lúc rảnh rỗi đều nghĩ đến Mã Gia Kỳ, rồi dường như bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn, liên tục bị chuột rút và nghẹt thở.

Đặng Tuệ sợ Đinh Trình Hâm sẽ xảy ra chuyện nên đưa cậu đến gặp bác sĩ tâm lý. Sau vài tháng điều trị ở đó, Đinh Trình Hâm dần dần đỡ hơn và cậu muốn quên nó đi.

Và tối nay, Đinh Trình Tú chắc chắn đã chạm vào sự giới hạn của Đinh Trình Hâm, cho nên cậu mới tức giận như vậy, bất chấp mặt mũi mà trực tiếp đấm anh ta một phát, trút được cơn tức giận trong lòng.

Tại sao Đinh Trình Tú lại phải nhắc đến chuyện đó trước mặt Đinh Trình Hâm khi rõ ràng là cậu muốn quên đi.

Đinh Trình Hâm hận Mã Gia Kỳ, hận anh vì những ký ức đau thương anh để lại cho cậu, hận anh lặng lẽ ra đi, hận sự ích kỷ và không tin tưởng của anh... Sự hận thù sắp thấm vào xương tủy.

Cậu ghét người đàn ông này vô cùng.

*

Một cơn gió lạnh buốt thổi trong màn đêm vào mùa đông, trong khoảng sân vuông vắn, những đống cây khô đứng thẳng trong gió lạnh.. Những cành cây có móng vuốt đang chống chọi với thời tiết lạnh giá, kiên quyết như một chiến binh.

Cố Trường Hồng xuyên qua tuyết, đi đến ngôi gỗ phía trước, khi bước đến hiên nhà, ông đột nhiên dừng lại, khuôn mặt già nua hơi quay đi. Trên những cành cây khô có một lớp tuyết nặng trĩu, trong tuyết trắng, một chiếc lá xanh non đang lặng lẽ xuất hiện trên cành cây khô, mang theo hơi thở của sự sống lại.

Cố Trường Hồng phủi tuyết rồi đi vào hiên nhà.

Bước vào phòng trong, không khí ấm áp lập tức bao trùm lấy ông, người đàn ông nửa người dựa vào trên giường, hơi nheo mắt lại, nhìn thẳng vào Cố Trường Hồng.

“Thiếu gia, hôm nay bọn họ lại tiếp nhận một lô hàng, lần này số lượng lớn hơn trước."

Cố Trường Hồng vẫn chậm rãi báo cáo tình hình bằng giọng nói bình tĩnh.

Mã Gia Kỳ mở mắt ra, cử động cơ thể một chút, chân vẫn không có cảm giác gì, nhưng anh đã quen với nó từ lâu.

"Từng lô hàng đã được ghi lại chưa? Đã chụp được ảnh Mã Phi Nhân chưa?" Mã Gia Kỳ nhẹ giọng hỏi.

“Mã Phi Nhân rất xảo quyệt, ông ta chưa từng xuất hiện, thuộc hạ của ông ta đang điều hành việc vận chuyển hàng hóa. Mã Phi Vũ đã xuất hiện vài lần, nhưng mỗi lần xuất hiện ông ta đều chỉ đi rút tiền.”

Mã Gia Kỳ chậm rãi gật đầu rồi hỏi:

"Chú đã hỏi bác sĩ chưa? Chân cháu sẽ lành trong bao lâu?"

"Bác sĩ nói có lẽ phải đợi đến mùa xuân, cậu không thể ra ngoài chữa trị, có chút bất tiện, chỉ có thể từ từ hồi phục, vụ tai nạn có ảnh hưởng rất lớn đến cậu.”

Sau khi nghe Cố Trường Hồng nói, Mã Gia Kỳ ngẩng đầu nhìn lịch trên tường, bây giờ đã là tháng Giêng, phải đến tháng hai mới bắt đầu mùa xuân.

Cũng sớm thôi.

Mã Gia Kỳ thở dài, trông có vẻ hơi mệt mỏi. Cố Trường Hồng tưởng rằng anh vẫn chưa khỏe vì thời tiết ở đây không tốt nên nhỏ giọng nói:

“Thiếu gia, xin hãy kiên nhẫn thêm vài ngày nữa, khi có đủ bằng chứng, mọi chuyện sẽ kết thúc, cậu không cần phải ở lại Nam Uyên nữa."

Mã Gia Kỳ vẫn cau mày, một lúc sau mới nói: “Cháu không nghĩ tới chuyện này.”

Nói xong, Mã Gia Kỳ dừng lại vài giây, sau đó lại nói: "Gần đây em ấy... thế nào?"

Cố Trường Hồng biết Mã Gia Kỳ đang nói đến ai, lập tức đáp: "Đinh thiếu gia hiện tại bình an vô sự, so với trước đây trưởng thành và khỏe mạnh hơn rất nhiều."

Nghe vậy, Mã Gia Kỳ có chút mất tập trung.

Kỳ lạ thật, rõ ràng Mã Gia Kỳ chỉ muốn biết Đinh Trình Hâm ở nhà họ Đặng thế nào, nhưng sau khi nghe được câu trả lời như vậy, anh không khỏi cảm thấy vui mừng, nhưng cũng thấy có chút buồn.

Khi rơi từ vách biển xuống, Mã Gia Kỳ không ngần ngại nhảy ra khỏi xe, Chiếc xe bị một cây cổ thụ vẹo cổ cuốn vào, Mã Gia Kỳ vừa mới leo lên bờ không lâu thì chiếc xe nổ tung cách anh không xa, các mảnh vỡ từ vụ nổ bay ra đâm vào chân anh, khiến anh đau đớn.

Lúc đó Mã Gia Kỳ chỉ có thể chạy trốn, tránh khỏi người của Mã Phi Nhân xuống tìm xác anh không, anh chỉ có thể bám vào một tảng đá để chống đỡ cho mình, dần dần trở nên tê liệt và mất cảm giác đau đớn.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng người của Mã Phi Nhân lại không tìm kiếm nữa, cho nên Mã Gia Kỳ loay hoay tìm kiếm đồng hồ của mình từ trong túi áo khoác.

Sau khi được chính người của mình cứu về, Mã Gia Kỳ mới biết Mã Phi Nhân đã cấu kết với người khác từ lâu rồi, chưa đầy hai giờ sau khi anh "chết", ông ta đương nhiên chiếm giữ ngôi nhà và tất cả các giám đốc đều bị mọi người dụ dỗ. Nhiều thuộc hạ cũ của Mã Gia Kỳ cũng đào tẩu sang Mã Phi Nhân.

Buồn cười thật, người Mã Gia Kỳ vốn tin tưởng như vậy cuối cùng lại giết chết mình, Mã Phi Nhân kiên nhẫn đóng vai tốt nhiều năm khiến anh không chút nghi ngờ.

May mắn thay, Chúa đã cho anh một mạng sống.

Trong lúc đang hồi phục vết thương, Mã Gia Kỳ đã bí mật cử người lẻn vào nhà máy, đi theo Triệu Cường và thu thập mọi bằng chứng cho thấy Mã Phi Nhân và Mã Phi Vũ làm chuyện xấu, chỉ để đợi một ngày họ nhận được quả báo.

Bây giờ mọi chuyện sắp thành công, mọi chuyện sắp kết thúc.

Mã Gia Kỳ đang mong chờ tới lúc đó.

Ngay lúc Mã Gia Kỳ đang suy nghĩ nhiều, Cố Trường Hồng đột nhiên rót một tách trà nóng đưa cho anh, sau đó như vô tình thì thầm trước mặt anh:

"Thiếu gia, hoa mộc lan ở Nam Uyên viện đã nảy mầm rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro