CHỒNG CÂM (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Gia Kỳ vừa hỏi câu này, căn phòng liền rơi vào im lặng.

Đinh Trình Hâm nhìn chằm chằm Mã Gia Kỳ, đôi mắt đen láy vô cùng ngây thơ. Thời gian từng chút một trôi qua, rốt cuộc Đinh Trình Hâm cũng không nói được một lời, Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng tin rằng Đinh Trình Hâm thật sự bị câm , anh mấp máy môi, lại không biết nói cái gì, liền bỏ đi không nói một lời.

Đinh Trình Hâm đứng yên nhìn cánh cửa đang mở, trong lòng cậu bối rối.

Bây giờ Đinh Trình Hâm gần như có thể thấy rằng Mã Gia Kỳ đang cảnh giác với cậu, vì cậu là người nhà họ Đinh có thân phận phức tạp nên Mã Gia Kỳ dường như đã có lời giải thích hợp lý cho hàng loạt hành động của mình.

Nhưng Đinh Trình Hâm lại có chút buồn bực.

Không ai quan tâm đến Đinh Trình Hâm trong gia đình họ Đinh, còn ở đây cậu bị Mã Gia Kỳ đối xử như một điệp viên thương mại. Dù cậu không làm gì sai nhưng cậu vẫn bị người khác đối xử tệ bạc.

Có lẽ Đinh Trình Hâm đúng như mẹ cậu nói, cậu được sinh ra đã sai lầm và là một kẻ đáng ghê tởm.

Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng chậm rãi đi về phòng, vừa bước vào đã khóa cửa lại, sau đó một mình ngồi ở đầu giường, quấn chăn nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó.

Tốt nhất không nên suy nghĩ gì cả, chỉ cần Đinh Trình Hâm không ra ngoài, Mã Gia Kỳ sẽ không nghi ngờ cậu.

Trong lúc này, Đinh Trình Hâm đột nhiên cảm thấy bị câm là điều tốt nhất.

Không cần giao tiếp với ai, không cần nói những điều mình không thích, không cần làm mình không muốn, không cần làm hại người khác, dù sao thì cậu không biết gì cả.

Đinh Trình Hâm chỉ là một người câm sống trong nhà người khác.

*

Kể từ ngày đó, Đinh Trình Hâm đã nhiều ngày không ra khỏi phòng.

Ngoại trừ ngày đầu tiên yêu cầu quản gia đem cho cậu một đống sách và sơn dầu, Đinh Trình Hâm gần như không tiếp xúc với người khác. Mã Gia Kỳ nghe người giúp việc đưa cơm nói rằng Đinh Trình Hâm luôn ở trong phòng vẽ tranh và đọc sách, rất yên tĩnh.

Mỗi buổi sáng Mã Gia Kỳ ra ngoài, nhìn thấy cánh cửa đóng kín, anh cảm thấy buồn chán không tả nổi, luôn có cảm giác Đinh Trình Hâm đang tránh mặt mình.

Sau khi quan sát được một tuần, Mã Gia Kỳ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa. Anh không thể chịu đựng được cảm giác có lỗi đối với Đinh Trình Hâm. Anh nghĩ đó là một ngày đáng sợ khi nhìn thấy Đinh Trình Hâm và Đinh Trí Tú đứng cùng nhau, anh thực sự tức giận và cho rằng suy đoán của mình là đúng. Tuy nhiên, sau khi Đinh Trình Hâm phủ nhận, Mã Gia Kỳ đã bí mật điều tra và phát hiện ra Đinh Trình Hâm và Đinh Trí Tú chỉ mới gặp một lần trước đây.

Hôm đó giận dữ bao nhiêu thì bây giờ lại cảm thấy có lỗi bấy nhiêu.

Mã Gia Kỳ tưởng mình là người lý trí nhưng lúc đó suy nghĩ của anh quá nhạy cảm nên hành vi có phần cực đoan, thực ra anh cũng có chút giống ba mình, Mã Gia Kỳ rất ghét cảm giác này nên đã bình tĩnh lại và suy nghĩ, nhưng rốt cuộc anh vẫn cảm thấy khó chịu.

Sau khi chứng kiến người giúp việc mang đồ ăn và Đinh Trình Hâm mở cửa, Mã Gia Kỳ đứng ở hành lang nhìn sang, thoáng chạm mắt Đinh Trình Hâm, nhưng Đinh Trình Hâm nhanh chóng thu lại ánh mắt và đóng cửa lại.

Mã Gia Kỳ cảm thấy có chút lo lắng, nghiêng đầu bảo người giúp việc gọi Cố Trường Hồng. Mã Gia Kỳ đi đến thư phòng trước, ngồi tựa đầu vào ghế suy nghĩ một lúc, bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng rõ cửa tiếp theo là tiếng mở cửa.

”Thiếu gia.” Cố Trường Hồng bình tĩnh nói.

Mã Gia Kỳ không nhúc nhích, chỉ hỏi: “Chú Cố, cháu có đi quá xa không?”

“Theo những gì tôi được biết, Đinh Trình Hâm luôn là đứa con bị bỏ rơi trong gia đình họ Đinh. Mẹ cậu ấy là Đặng Hi, con gái của ông Đặng. Cô ấy muốn được gả vào gia đình họ Đinh mà bất chấp sự phản đối của gia đình và mang thai đứa con của Đinh Trình Thanh. Họ đã kết hôn với nhau, cô ấy bị tước quyền thừa kế, Đinh Trình Thanh đã đối xử rất tệ với cô ấy sau khi họ kết hôn. Sau đó, Đinh Trình Thanh có tình nhân ở bên ngoài, ép Đặng Hi ly hôn và lấy đi toàn bộ tài sản của cô ấy, Đặng Hi đưa con trai là Đinh Trình Hâm đến sống trong một khu nhà do Đinh Trình Thanh đứng tên, và cô ấy tự sát không lâu sau đó.”

“Còn Đinh Trình Hâm lại bị bỏ rơi trong căn nhà đó chỉ có một bảo mẫu. Đinh gia chưa bao giờ nhắc tới đứa bé này ở bên ngoài.”

Cố Trường Hồng nói những lời như vậy mà không thay đổi vẻ mặt, Mã Gia Kỳ hơi cau mày, ngước lên nhìn ông sau khi nghe ông nói, sau đó liền hỏi:

“Chú nói những việc này làm gì?”

Cố Trường Hồng khóe miệng hơi cong lên, ôn hòa nói thêm: “Thiếu gia, cậu không thấy cậu ấy và cậu lớn lên trong hoàn cảnh giống nhau sao?”

Mã Gia Kỳ không cử động hay nói chuyện.

“Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, người bình thường có lẽ sẽ oán hận ba ruột của mình. Cậu có nghĩ rằng cậu ấy sẽ sẵn sàng làm mọi việc cho Đinh Trình Thanh không? Chưa kể Trình Thanh chỉ làm vì lợi ích của con trai út. Đẩy Đinh Trình Hâm ra ngoài để thay thế.”

Lúc này, Cố Trường Hồng ngừng nói, đôi mắt già nua rơi trên mặt Mã Gia Kỳ, quan sát phản ứng của anh.

Mã Gia Kỳ càng cảm thấy hổ thẹn hơn sau khi nghe Cố Trường Hồng nói. Ngón tay của anh xoa xoa viên ngọc bóng loáng và trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ.

“Chú đi làm việc của mình đi, cháu muốn ở một mình .”Một lúc sau, Mã Gia Kỳ nói.

Cố Trường Hồng hiểu ý và nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc.

Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thấy mí mắt nặng trĩu, suy nghĩ trong vô thức quay về căn phòng nhỏ tối tăm.

Lúc còn nhỏ còn ngu ngốc, lần đầu tiên Mã Gia Kỳ đột nhập vào căn phòng trên tầng ba, để lại kí ức khiến anh nhớ suốt đời, mẹ anh bị trói trên chiếc ghế, toàn thân ướt sũng, khuôn mặt hiền lành thường ngày trở nên hốc hác vô cùng, đôi mắt bà sưng tấy. Sự mệt mỏi chuyển sang hoảng sợ ngay khi nhìn thấy Mã Gia Kỳ.

Bà nói, ra ngoài, ra ngoài nhanh, tâm trạng bỗng trở nên hoảng loạn.

Mã Gia Kỳ không hiểu tại sao bà lại sợ hãi như vậy, anh ngây thơ đưa tay định chạm vào mẹ mình, nhưng anh chưa kịp chạm vào thì đã bị túm lấy cổ áo từ phía sau.

Người đàn ông ném Mã Gia Kỳ ra ngoài cửa, khuôn mặt luôn u ám nở một nụ cười, sau đó anh nghe thấy người ba luôn ít nói của mình nói:

“Mã Gia Kỳ, hãy nhớ kỹ, kẻ nào không nghe lời sẽ bị giam ở đây.”

Có lẽ suốt đời Mã Gia Kỳ sẽ không bao giờ quên được nụ cười ấy.

Sau khi tỉnh lại từ ký ức, Mã Gia Kỳ lộ ra vẻ yếu đuối và kiệt sức hiếm thấy. Anh vuốt tóc, lời nói của Cố Trường Hồng đột nhiên vang lên bên tai anh:

“Cậu không nghĩ cậu ấy và cậu lớn lên trong hoàn cảnh giống nhau sao?”

*

Đêm khuya.

Khi Đinh Trình Hâm lặng lẽ mở cửa, bên ngoài trời đã tối. Cậu phải mất một lúc mới thích nghi được với tầm nhìn của mình trong bóng tối. Đã gần sáng rồi, cậu đã ngồi trong phòng rất lâu toàn thân bắt đầu cảm thấy đau nhức. Cậu vô tình làm đổ sơn vào bữa tối nên cậu không ăn được gì cả.

Cơn đói hành hạ Đinh Trình Hâm vốn tự thôi miên bản thân đi ngủ để quên cơn đói, nhưng cơn đói trong bụng hết lần này đến lần khác quấy rầy giấc ngủ của cậu, khiến cậu phải tỉnh dậy giữa chừng và đi ra ngoài xem có gì ăn không.

Hiện tại, mọi người đều đã đi ngủ. Động tác của Đinh Trình Hâm rất nhẹ nhàng, vừa định đi xuống cầu thang, cậu vô tình nhìn thấy đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, người bên trong vẫn còn thức.

Đinh Trình Hâm chỉ liếc nhìn hai lần, sau đó tiếp tục lẻn xuống lầu.

Tim Đinh Trình Hâm đập nhanh, di chuyển càng lúc càng lo lắng. Nếu Mã Gia Kỳ thấy cậu lần nữa, có thể cậu sẽ bị nhốt trong căn phòng nhỏ đó.

Đinh Trình Hâm không dám bật đèn, trong bóng tối có chút bất an, mãi đến khi đi xuống cầu thang vào bếp, cậu mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Đinh Trình Hâm từng bước di chuyển, chậm rãi mò mẫm tìm vị trí của tủ lạnh, trong lúc tìm đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt phát sáng, giây tiếp theo cậu lại giẫm phải thứ gì đó.

Tiêu rồi. Khoảnh khắc Đinh Trình Hâm nghe thấy tiếng mèo kêu, hai chữ này trong tiềm thức hiện lên trong đầu cậu. Không cần suy nghĩ, cậu tìm một nơi để trốn, không lâu sau, đèn trong phòng bếp bật sáng, Đinh Trình Hâm nghe thấy Mã Gia Kỳ vội vàng đi xuống lầu.

Chỉ sau khi bật đèn lên, Đinh Trình Hâm mới nhận ra mình đang trốn sau một chiếc tủ, Mã Gia Kỳ chắc sẽ không phát hiện ra cậu chứ.

Đinh Trình Hâm cẩn thận thở ra, nghe thấy Mã Gia Kỳ đi tới gần, hình như đã bế con mèo lên, nhỏ giọng an ủi con mèo đang sợ hãi, giọng điệu nhẹ nhàng êm ái. Đinh Trình Hâm không khỏi khẽ ló đầu ra một chút, nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang ôm con mèo vuốt ve.

Hóa ra những người như Mã Gia Kỳ lại có thể dịu dàng với một con mèo như vậy.

Đinh Trình Hâm im lặng rút đầu lại, trong lòng hy vọng Mã Gia Kỳ sẽ nhanh chóng rời đi, lòng bàn tay vì căng thẳng mà đổ mồ hôi.

Một lúc sau, Đinh Trình Hâm nghe thấy Mã Gia Kỳ dường như đang mở tủ lạnh, sau đó nghe thấy anh nói:

“Mèo con ăn nhanh đi, ăn xong thì đi ngủ.”

Mã Gia Kỳ đang nói con mèo đúng không. Đang suy nghĩ, Mã Gia Kỳ bước chân đi lên lầu, có lẽ sợ con mèo lại đụng phải thứ gì, nên để lại một ngọn đèn nhỏ.

Dưới ánh đèn, Đinh Trình Hâm quan sát thấy Mã Gia Kỳ đã hoàn toàn rời đi trước khi lại ra ngoài, lần này cậu chỉ thản nhiên liếc nhìn, nhìn thấy một chiếc bánh mì kẹp trên bàn, vẫn còn nguyên trong hộp.

Đinh Trình Hâm sửng sốt.

Con mèo đã biến mất từ lâu, phòng khách yên tĩnh đến mức Đinh Trình Hâm chỉ có thể nghe thấy nhịp tim rõ ràng của chính mình.

Đinh Trình Hâm biết con mèo mà Mã Gia Kỳ nói là ai, bởi vì con mèo bình thường sao có thể mở hộp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro