CHỒNG CÂM (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Gia Kỳ không biết mình đã ôm Đinh Trình Hâm trong bao lâu.

Cơ thể Đinh Trình Hâm gầy đến nỗi Mã Gia Kỳ chỉ cảm thấy cấu trúc của toàn cơ thể được nâng đỡ bởi những chiếc xương nhô ra dưới làn da mỏng. Cột sống giống như một con đường quanh co, đầy đau khổ và vất vả theo năm tháng.

Sau khi cảm thấy thân thể Đinh Trình Hâm không còn run rẩy nữa, Mã Gia Kỳ hơi thả lỏng sức lực của cánh tay, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ bàn tay đang siết chặt của Đinh Trình Hâm, nhẹ giọng nói với cậu:

“Xuống dưới ăn chút gì đi.”

Đinh Trình Hâm im lặng, lần này cậu bắt đầu di chuyển chậm rãi, đầu tiên cậu chậm rãi thả lỏng tư thế cuộn tròn, sau đó lấy ra hai tờ giấy của Mã Gia Kỳ đưa lau nước mắt, sau đó ném giấy vào thùng rác.

Bên trong phòng cũng đã tối mịt, Mã Gia Kỳ đi tới phía trước bật đèn lên, Đinh Trình Hâm mới thấy anh vẫn mặc vest và thắt nơ. Anh  thậm chí còn chưa thay giày, có vẻ như anh ấy vừa mới về nhà, quần của anh vẫn còn dính bùn,  như thể nó bị bắn tung tóe vì chạy vội.

Sau khi đi xuống lầu, Đinh Trình Hâm còn tưởng rằng Mã Gia Kỳ sẽ bảo người giúp việc nấu ăn lần nữa, nhưng ai biết rằng Mã Gia Kỳ đã cởi áo khoác vest và đặt vào tay cậu, sau đó xắn tay áo, cởi cà vạt rồi đi về phía nhà bếp.

Đinh Trình Hâm vẫn còn có chút bất ngờ, cậu ôm lấy bộ quần áo còn hơi ấm của Mã Gia Kỳ, ngơ ngác nhìn Mã Gia Kỳ khéo léo lục lọi nguyên liệu trong tủ lạnh, lấy ra hai cây cải xà lách nhìn Đinh Trình Hâm: “Muốn ăn canh cải không?” Trước ánh mắt Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm gật đầu.

Nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang rửa rau, Đinh Trình Hâm ngồi ở phòng khách, trong lòng có chút do dự, không biết có nên đi tới phụ giúp hay không, mặc dù.....cậu không biết nấu nướng, nhưng vẫn có thể giúp việc vặt.

Do dự một hồi, Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng đứng dậy, chậm rãi đi về phía Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ đang rửa rau thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người ở bên phải mình. Anh vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang muốn làm động tác cho anh, nhưng đột nhiên cậu lại thả tay xuống, duỗi ngón tay vào trong nước lạnh.

Hốc mắt của Đinh Trình Hâm vẫn còn hơi sưng, đôi mắt đỏ hoe khi cậu cụp mắt xuống vẫn có thể nhìn thấy, nhưng hàng mi dài và mỏng khẽ chớp hai lần đã thu hút sự chú ý của Mã Gia Kỳ. Đinh Trình Hâm đứng rất gần với cậu, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ trên mặt Đinh Trình Hâm.

“Em muốn rửa rau?” Mã Gia Kỳ nồng nhiệt hỏi, Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy em rửa đi.” Mã Gia Kỳ vừa nói xong, Đinh Trình Hâm liền buông tay, lại bật nước ấm nói: “Rửa bằng nước ấm.”

Đinh Trình Hâm lúc này liếc anh một cái, trong lòng đột nhiên ấm áp lên một chút. Mã Gia Kỳ lập tức đi tới thớt, bắt đầu cầm dao lên, nhanh chóng thái hành, gừng, tỏi và thịt.

Tiếng cắt rau của Mã Gia Kỳ rất nhanh và lớn, đặc biệt là khi anh đang thái thịt, âm thanh “chạch chạch” vang lên dị thường. Đinh Trình Hâm cúi xuống rửa sạch rau, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn về phía Mã Gia Kỳ, hơi ngạc nhiên kỹ năng dùng dao của anh, dù thái nhanh nhưng vẫn không cắt trúng tay.

Dường như phát hiện ra Đinh Trình Hâm đang nhìn mình, Mã Gia Kỳ cũng nhìn sang, bắt gặp ánh mắt  của Đinh Trình Hâm, nhưng người sau nhanh chóng quay mặt đi như bị điện giật.

Mã Gia Kỳ tưởng rằng Đinh Trình Hâm vẫn còn sợ nên giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Rửa xong rồi?”

Đinh Trình Hâm nhanh chóng đặt rau đã rửa sạch vào rổ rồi bưng qua.

Mã Gia Kỳ chủ bị nguyên liệu một cách thuận lợi, sau đó quay người đun dầu trong nồi,anh không nhìn thấy sau tai Đinh Trình Hâm hiện lên một màu đỏ khả nghi.

*

Đồ ăn sắp chín, Đinh Trình Hâm bắt đầu lục lọi trong tủ để tìm bát đũa, cậu chưa từng tiếp xúc với loại chuyện này, bây giờ nghe tiếng nấu ăn của Mã Gia Kỳ và ánh sáng chói chang chiếu xuống thân hình anh, Đinh Trình Hâm chợt cảm thấy trong lòng có một cảm giác ấm áp.

Sau những chuyện xảy ra trong ngày, Đinh Trình Hâm cũng đã khóc một trận, những cảm xúc tiêu cực của cậu đã được trút bỏ, giờ cậu chỉ cảm thấy một cảm giác an tâm mơ hồ.

Sau khi dọn cơm xong, Mã Gia Kỳ đặt bát đĩa lên bàn, cởi tạp dề, rửa tay rồi ngồi đối diện Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm đói cả ngày bây giờ cũng đã được ăn cơm, cậu cảm thấy đồ ăn đặc biệt ngon miệng, Mã Gia Kỳ liếc nhìn cậu ăn rất ngon miệng.

Đinh Trình Hâm như thế này thật tốt. Mã Gia Kỳ vừa nghĩ vừa gấp đồ ăn, cảm giác nhàm chán trong ngày xử lý công việc và đám tang đột nhiên giảm bớt đi rất nhiều, mặc dù trong lòng vẫn còn bóng tối, nhưng anh không khỏi nhếch khóe miệng lên, nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang vùi đầu ăn.

Rất đẹp.

*

Mã Gia Kỳ không thể làm gì để hủy bỏ đám cưới hỗn loạn vào thời điểm này nếu tổ chức một đám cưới khác. Anh hiện đang phải đối mặt với sự chú ý của mặt tối, cái chết của ba anh, Mã Phi Minh, nhanh chóng lan truyền. Nó đã gây ra một sự chấn động.

Mặc dù cái chết của ba anh khá khả nghi nhưng Mã Gia Kỳ không có thời gian để điều tra chi tiết, theo đoạn video giám sát mà anh đã xem, lúc đó không có người ngoài nào vào phòng của na anh, chỉ có Giang Yến đột nhiên xông vào và đánh gục người giúp việc, rồi bóp cổ Mã Phi Minh đến chết. Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh.

Mẹ của anh, Giang Yến, đã mắc bệnh tâm thần trong những năm qua, bà bị suy sụp tinh thần sau khi bị Mã Phi Minh tra tấn, khiến bà phát điên. Khi Mã Phi Minh vẫn còn khỏe mạnh, ông ta nhốt Giang Yến ở khu nhà trống sau Mã gia, chỉ được phép đến thăm sáu tháng một lần, ngoại trừ việc Giang Yến thường chạy ra ngoài khi bà phát bệnh lúc đầu nhưng vài năm trước đây Giang Yến rất yên bình.

Vào ngày hôm đó, chú ba của Mã Gia Kỳ là Mã Phi Vũ đến đây thăm mẹ anh.

Mã Gia Kỳ không biết chú ba đã nói gì với mẹ Giang Yến, nhưng chắc chắn không phải là câu nói tốt đẹp gì.

Mã Gia Kỳ về cơ bản tin chắc rằng chú ba quyết tâm gây rắc rối cho anh, nhưng Mã Gia Kỳ không thể làm gì chú ba, chưa kể đến những lợi ích liên quan, Mã Phi Vũ không biết anh đã phải chịu bao nhiêu áp lực. Có lẽ Mã Gia Kỳ sẽ bị mang tiếng là kẻ nổi loạn, không tôn trọng người lớn tuổi, hoặc có thể họ sẽ liên lạc với giới truyền thông để vạch mặt anh. Khi việc kinh doanh của gia đình bị ảnh hưởng, anh sẽ gặp rắc rối, rồi các loại họ hàng đều nhanh chóng tới cửa.

Gia tộc họ Mã là một gia đình lớn, ông nội của Mã Gia Kỳ có tổng cộng ba con trai và hai con gái, con cả là ba của Mã Gia Kỳ, Mã Phi Minh, con thứ hai Mã Phi Nhân và con thứ ba Mã Phi Vũ, hai người con gái còn lại là Mã Phi Ngọc và Mã Phi Trân. Vì chuyện gia đình lần này họ cũng vội vã trở về ngay trong qua đêm. Dì nhỏ của Mã Gia Kỳ và chú thứ ba Mã Phi Vũ đều có đức tính như nhau và rất hớm hĩnh.

Mã gia hiện tại đã được sửa lại và mở rộng rất nhiều dưới bàn tay của Mã Phi Minh, với tư cách là người thừa kế công ty và là người con trai có năng lực nhất, rất được ông nội khá yêu mến.

Những người con còn lại sở hữu bất động sản ở nơi khác và ít nhiều nắm giữ cổ phần trong công việc kinh doanh của gia đình.

Trước khi ba còn sống, họ đều nóng lòng muốn đưa con vào trụ sở chính, mong muốn lật đổ chức vụ của Mã Phi Minh và tranh giành cổ phần với Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ biết tất cả mọi chuyện, nhưng với tư cách là người thừa kế hợp pháp, anh không lo lắng đến mức đó chỉ sợ một số người sẽ lén lút giở trò bẩn thỉu.

Tang lễ rất hoành tráng, Mã Gia Kỳ luôn yên tâm về hiệu quả của Cố Trường Hồng. Ông từng là quản gia của ông nội Mã Gia Kỳ, sau này là quản gia của Mã Gia Kỳ, ông đã trung thành với anh nhiều năm, có thể coi là tri kỷ.

Nhìn những người đang giả vờ khóc trong đám tang, Mã Gia Kỳ đứng sang một bên và cảm thấy tiếng khóc của chú mình thật buồn cười và đặc biệt giả tạo.

Trẻ em cũng bị bắt quỳ dưới đất, thậm chí không hiểu tại sao những người thân này mang mấy đứa trẻ đến, thậm chí có đứa còn ngủ gật. Mã Gia Kỳ mặc đồ đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông trong ảnh rồi đột nhiên bật cười.

Khi màn đêm càng lúc càng tối, Mã Gia Kỳ lang thang mấy ngày cuối cùng cũng có một ngày để nghỉ ngơi trước khi trời sáng. Vừa mở cửa phòng khách, Sáu Cân đã đi tới liếm chân Mã Gia Kỳ . Nó đi vòng vòng, Mã Gia Kỳ vừa xoa đầu vừa thay giày, không ngờ nó cất bước bỏ đi, khi quay lại lại ngậm cái bát nhỏ trong miệng xin ăn.

Mã Gia Kỳ cau mày, có lẽ hai ngày nay trong nhà bận rộn quá, người hầu quên cho chó ăn.

Mã Gia Kỳ đi thẳng đến tủ, tìm thức ăn cho chó rồi đổ vào bát, nhìn thấy Sáu Cân ăn vui vẻ, Mã Gia Kỳ không khỏi sờ sờ đầu nó.

Đúng lúc này, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Mã Gia Kỳ ngẩng đầu nhìn thấy Đinh Trình Hâm mặc đồ ngủ đi xuống, cầm một cái cốc sắc mặt đã khá hơn nhiều, ánh mắt cũng không còn rụt rè như ban đầu.

“Em vẫn chưa ngủ à?” Mã Gia Kỳ vừa đứng dậy vừa nói, anh liền cảm thấy máu dâng lên trong não không kịp, khiến anh mất đi thăng bằng, đôi mắt bỗng tối sầm, anh không thể đứng vững và ngã ngửa ra sau. Cơn đau từ phía sau đầu đập xuống đất xuyên qua dây thần kinh của anh.

Trong vài giây cuối cùng của sự bất tỉnh, anh nghe thấy một tiếng hét cách đó không xa, sau đó là âm thanh giòn tan của chiếc cốc sứ vỡ.

Đinh Trình Hâm có lẽ đang sợ hãi, anh nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro