MANG THAI (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có muốn biết vì sao tôi có vết sẹo này không?"

Khi nói câu này ra, Đinh Trình Hâm đã lấy hết can đảm, mọi ánh mắt đều tập trung vào khuôn mặt của Mã Gia Kỳ.

Vì Đinh Trình Hâm sợ Mã Gia Kỳ sẽ từ chối cậu như lúc sáng, hoặc anh sẽ không quan tâm tới, tuy nhiên Mã Gia Kỳ không tránh ánh mắt của cậu mà chỉ trả lời sau một lúc im lặng:

"Cậu..."

"Sẽ cảm thấy thoải mái khi kể ra chuyện này chứ?"

Sau một khắc dừng lại sau từ “cậu” trước đó, Đinh Trình Hâm trong đầu tưởng tượng ra vô số câu trả lời, nhưng lại không ngờ rằng Mã Gia Kỳ sẽ hỏi lại cậu, có cảm thấy thoải mái không?

Trong khi mọi người coi vết sẹo của Đinh Trình Hâm là một điều thú vị, họ hỏi về sự xuất hiện của nó vì tò mò hoặc thương cảm, đồng thời mở vết sẹo ra để xem thoáng qua, còn Mã Gia Kỳ thì cân nhắc kỹ lưỡng, trước tiên hỏi xem cảm xúc của cậu.

Đinh Trình Hâm sững sờ trong giây lát, trái tim như một quả cam đột nhiên bị bóp nát, trong phút chốc có cảm giác không nói nên lời, vị chua lẫn ngọt ngào bùng nổ khắp lồng ngực, khiến cậu không thể mở miệng, cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

Một lúc sau, Đinh Trình Hâm đang định trả lời, nhưng khi lời nói vừa ra khỏi miệng, cậu đã phát ra tiếng nức nở trong cổ họng, đành phải nhịn xuống, cúi đầu điều chỉnh tâm trạng, hít một hơi thật sâu, rồi trả lời nhanh nhẹn:

"Không sao."

Đinh Trình Hâm cố gắng nở nụ cười, giả vờ như không có chuyện gì cậu vẫn ổn, nhưng Mã Gia Kỳ dường như có thể nhìn thấu được suy nghĩ bên trong của cậu, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.

"Giản Nguyên... Anh chắc hẳn biết anh ta phải không? Anh ta là bạn trai cũ của tôi."

"Tôi quen anh ta cũng đã lâu, lúc đấy tôi cảm thấy anh ta cái gì cũng tốt, ngoại trừ tính chiếm hữu rất cao. Trước mặt người khác, anh ta luôn tỏ ra là một quý ông, mọi người đều cho rằng anh ta là người tốt."

"Anh ta cực kỳ có tính chiếm hữu cao, đến mức can thiệp vào các mạng xã hội của tôi. Lúc đầu tôi nghĩ điều đó vô hại, nhưng phải đến khi anh ta bắt đầu hạn chế tôi ra ngoài, kiểm tra điện thoại di động và theo dõi tôi. .. lúc ấy tôi nhận ra mọi chuyện đã đi quá xa.”

“Tôi muốn đưa anh ta đi khám bác sĩ, nhưng anh ta lại tưởng tôi muốn chia tay. Khi đó, tôi và anh ta không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau, anh ta luôn mất bình tĩnh với tôi. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thì tôi không thể chịu đựng được nữa nên đã nhân lúc anh ta đi làm mà bỏ trốn và chia tay."

“Tôi cứ tưởng mọi chuyện thế là xong, nhưng không ngờ anh ta vẫn theo dõi tôi, điên cuồng gọi điện cho tôi và cầu xin tôi quay lại và tha thứ cho anh ta, nhưng tôi lại sợ hãi khi nhìn thấy anh ta như vậy nên tôi từ chối. Anh ta vì bị tôi từ chối mà trở nên điên hơn, anh ta mời tôi đi chơi với danh nghĩa công việc, sau đó bỏ thuốc ngủ vào đồ uống của tôi rồi đưa tôi đến nhà anh ta”.

“Đêm đó tôi tỉnh dậy rất sợ hãi, liên tục yêu cầu anh ta thả tôi ra nhưng anh ta kề dao vào cổ bắt tôi ở lại. Tôi sợ anh ta sẽ làm ra loại chuyện điên rồ nào đó nên tôi đồng ý, vốn muốn đợi cho đến khi anh ta ngủ say, sau đó nhân cơ hội bỏ chạy, nhưng ai biết được anh ta lại không ngủ chút nào, thấy tôi có ý định rời đi liền giơ dao lên chém tôi.”

“Thật ra đêm đó tuyến thể của tôi trông còn đáng sợ hơn hiện tại. Khi người hàng xóm nghe thấy tiếng động và đến phá cửa, con dao vẫn còn ở trên người tôi, máu chảy rất nhiều”.

“Lúc đó tôi nghĩ sẽ chết nhưng may mắn là người hàng xóm sống cạnh nhà đã đưa tôi đến bệnh viện”.

“Sau này tôi mới biết Giản Nguyên mắc bệnh tâm thần phân liệt nhẹ, mọi việc anh ta làm với tôi đều là bệnh. Dù anh ta có nói vậy nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho anh ta.”

“Kể từ đó, tuyến thể của tôi bị tổn thương nghiêm trọng. Mặc dù từ khi tôi xuất viện đã khá hơn một chút nhưng kỳ phát tình vẫn bất thường, tôi không nên quá phấn khích, nếu không Pheromone sẽ mất kiểm soát, toàn bộ cơ thể sẽ có phản ứng căng thẳng, chẳng hạn như khó thở, chóng mặt và buồn nôn.”

Lúc này, giọng nói của Đinh Trình Hâm đã hoàn toàn yếu đi, Mã Gia Kỳ hiện tại vẫn sửng người nhìn vết sẹo của cậu, không thể tin được rằng ở đây lại từng trải qua chuyện khủng khiếp như vậy.

Mã Gia Kỳ không khỏi cau mày hỏi Đinh Trình Hâm: "Vậy thuốc cậu uống cũng là...?"

“Ừ.” Đinh Trình Hâm gật đầu.

Khi nghe được câu trả lời, Mã Gia Kỳ đột nhiên không nói nên lời, anh nghĩ đến hành vi chiều nay của Đinh Trình Hâm, đột nhiên hiểu ra lý do tại sao cậu lại cho phép anh hôn tuyến thể.

Đó chính là nơi Đinh Trình Hâm bị thương, hiện tại cậu đang liều mạng tìm kiếm một chút cảm giác an toàn, lại bị chính Mã Gia Kỳ đẩy ra.

"Thật xin lỗi..." Mã Gia Kỳ đột nhiên nói ra một câu như vậy, khiến cho Đinh Trình Hâm  đang đứng trước mặt sửng sốt một chút, "Sao đột nhiên anh lại nói xin lỗi với tôi?"

Khi nghe Đinh Trình Hâm hỏi, cảm giác áy náy trong lòng dường như nghẹn lại trong cổ họng, Mã Gia Kỳ không thể giải thích được lý do, anh chỉ cảm thấy mình không nên từ chối Đinh Trình Hâm nên vô thức xin lỗi.

Nhìn thấy Mã Gia Kỳ sửng sốt, Đinh Trình Hâm càng cảm thấy mình ngu ngốc, liền cười nhẹ thúc giục: "Được rồi, anh đi tắm đi, hôm nay tôi hơi mệt, muốn đi ngủ."

Mã Gia Kỳ bị Đinh Trình Hâm đẩy ra khỏi phòng, nhìn thấy tiếng cửa cửa sau lưng đóng lại, anh có chút bối rối, không biết tại sao mình lại bị đuổi ra ngoài, nhưng khi nhìn thời gian, đã gần một giờ, trời cũng sắp sáng nên anh bắt đầu di chuyển về phòng.

•°•°•°•°•

Sau khi Mã Gia Kỳ tắm xong, đèn trong phòng Đinh Trình Hâm cũng đã tắt, bên trong rất yên tĩnh.

Mã Gia Kỳ chợt nhớ tới máy điều hòa trong phòng Đinh Trình Hâm hình như bị hỏng, không biết Đinh Trình Hâm có thấy nóng quá không. Sau khi do dự hồi lâu trước cửa, cuối cùng anh cũng lặng lẽ mở cửa và bước vào phòng.

Phòng này thông gió không được tốt, đặc biệt ngột ngạt vào mùa hè, Mã Gia Kỳ vừa bước vào phòng đã cảm thấy nóng bức, anh cẩn thận quan sát Đinh Trình Hâm, phát hiện trên trán quả thực có chút mồ hôi.

Mã Gia Kỳ lấy quạt ra, ngồi xổm ở đầu giường nhẹ nhàng cắm điện, sau đó bật chế độ nhỏ nhất, nhưng khi đứng dậy anh đột nhiên cảm thấy để quạt thổi trên đầu không tốt, sợ ngày hôm sau Đinh Trình Hâm sẽ bị đau đầu nên mang một chiếc ghế đẩu nhỏ đặt quạt lên trên ghế.

Làm xong việc này, Mã Gia Kỳ đứng thẳng người, đang định rời đi, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy quần áo của Đinh Trình Hâm được cuộn lên, cái bụng mềm mại lộ ra trước mắt anh.

Không hiểu sao, Mã Giai Kỳ lại đưa tay ra chậm rãi đến gần bụng Đinh Trình Hâm rồi vuốt ve bụng cậu.

Đinh Trình Hâm hoàn toàn không có phản ứng, tựa hồ thật sự đã ngủ say.

Phần thịt mềm mại trong lòng bàn tay khiến Mã Gia Kỳ càng hiểu rõ thực tế hơn về cuộc sống bên trong, anh vẫn còn có chút choáng váng, dù sao anh cũng là lần đầu tiên được làm ba, nỗi hoảng sợ ban đầu chỉ trong nửa tháng đã tiêu tan. Thay vào đó là một sự mong đợi không thể giải thích được.

Mã Gia Kỳ đột nhiên muốn nghe xem bên trong có tiếng động gì không, liền tựa tai vào bụng Đinh Trình Hâm cẩn thận kìm nén hơi thở vì sợ đánh thức Đinh Thừa Tân.

Tuy nhiên, sau khi nghe kỹ một lúc lâu, vẫn không có âm thanh nào.

Có lẽ vẫn chưa đến tháng... Mã Gia Kỳ nghĩ nghĩ rồi đứng dậy, kéo áo cho Đinh Trình Hâm, nhìn tư thế ngủ của cậu lần cuối rồi chậm rãi rời khỏi phòng.

•°•°•°•°•°•°

Vốn tưởng rằng ba mẹ sẽ ngăn cản Đinh Trình Hâm yêu cầu dọn ra ngoài nên cậu đã chuẩn bị tinh thần, nghĩ ra rất nhiều lý do để giải quyết, nhưng không ngờ rằng cậu vừa xem TV vừa nói "Con muốn chuyển ra ngoài".

Triệu Âm trả lời mà không nhìn lại:
"Được."

Nghe được câu trả lời của Triệu Âm, Đinh Trình Hâm sững sờ tại chỗ, không thể tin được lặp lại: “Mẹ, điều con nói là con muốn dọn ra ngoài.”

Triệu Âm lần này quay đầu lại, nhìn thẳng vào Đinh Trình Hâm, đáp: "Mẹ biết, con tưởng mẹ không đồng ý sao? Muốn chuyển đi thì cứ chuyển đi, ở cùng bạn trai chứ gì?"

Vốn dĩ Đinh Trình Hâm sợ mẹ mình không đồng ý, dù sao mối quan hệ trước đây của cậu đã gặp nhiều rắc rối như vậy, nhưng Triệu Âm lại cởi mở hơn cậu tưởng rất nhiều.

Ngay cả người ba bên cạnh cũng không nói một lời.

Tuy đã đồng ý nhưng Đinh Trình Hâm vẫn không nhịn được hỏi bọn họ:

“Thật sự đồng ý cho con dọn ra ngoài à?”

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Đinh Trình Hâm, Triệu Âm không khỏi bật cười, sau đó cười với cậu:

"Vì chính là người bạn trai mà con đã chọn, con đã chọn sống cùng thì chắc chắn con đã tin tưởng và có thể dựa dẫm vào thẳng bé, con đã quyết định rồi, vậy ba mẹ có lý do gì phải ngăn cản? Mẹ hiểu những gì con đã nói. Hiện tại con chỉ cần một người bạn trai chính trực và lương thiện, nếu bước đi này của con sai lầm, cánh cửa nhà vẫn sẽ mở ra chào đón con về bất cứ lúc nào."

Nghe những lời này, Đinh Trình Hâm lại cảm thấy sống mũi có chút cay cay, nhưng lần này cậu không rơi nước mắt mà chỉ cười nói: “Cảm ơn mẹ.”

Giây tiếp theo, Đinh Thiên Tông khẽ ho một tiếng, Đinh Trình Hâm  quay người lại, nhanh chóng bổ sung: “Cảm ơn ba.”

•°•°•°•°•°

Bởi vì Mã Giai Kỳ vẫn chưa có mặt ở thành phố nên Đinh Trình Hâm định để Đinh Trường Hi chở đến đó, cậu không mang theo nhiều đồ đạc mà chỉ đóng gói một số đồ dùng cần thiết.

Lôi vali ra ngoài, Đinh Trường Hi đã ở dưới lầu bấm còi thúc giục Đinh Trình Hâm nhanh lên, khi cậu đang xách vali xuống lầu, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, tên người gọi là Mã Gia Kỳ. Đinh Trình Hâm lập tức vuốt sang trả lời, sau đó vô tình nói với giọng ngọt ngào: "Alo?"

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại hỏi Đinh Trình Hâm: "Cậu thu dọn đồ đạc chưa? Tôi vừa đến bên ngoài khu nhà cậu."

Đinh Trình Hâm sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc: "Hôm nay không anh không bận việc gì sao?"

Mấy ngày trước Mã Gia Kỳ hỏi Đinh Trình Hâm khi nào sẽ chuyển đến, Đinh Trình Hâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đêm qua quyết định hôm nay chuyển đi.

Đinh Trình Hâm biết Mã Gia Kỳ đang ghi hình cho một buổi biểu diễn ở Chư Thành, tối nay Mã Gia Kỳ mới quay lại, nhưng Đinh Trình Hâm không muốn làm phiền anh và định nói với Mã Gia Kỳ rằng hiện tại cậu đang soạn đồ để chuẩn bị chuyển đi, không ngờ Mã Gia Kỳ không chỉ biết được tin mình đang chuẩn bị chuyển đến mà còn từ Chư Thành trở về.

Có lẽ vì cho rằng câu hỏi của mình quá ngớ ngẩn nên Mã Gia Kỳ cười ngốc nghếch trong điện thoại, tiếng thở của anh phả vào loa dường như ở ngay bên tai Đinh Trình Hâm.

"Sao cậu ngốc thế?" Tiếng cười của người đàn ông bất lực, "Cậu đăng lên WeChat Moments rằng cậu đang chuyển đi, cậu quên mất rồi?"

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm có chút xấu hổ, đỡ trán, khó chịu vì mình hay quên, bối rối lẩm bẩm:

"Sao trí nhớ của mình kém thế nhỉ..."

Mã Gia Kỳ nghe rõ lời nói, bỗng nhiên bị lời thoại dễ thương này làm cho kinh ngạc, anh không khỏi nở nụ cười trên môi, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tính từ, không thể không thích hợp hơn để hình dung Đinh Trình Hâm .

“Cậu bé lơ tơ mơ.” Mã Gia Kỳ cầm điện thoại, vô thức lẩm bẩm.

-------❥-------
Chỉ số rung động của
Mã Gia Kỳ: 60%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro