MANG THAI (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm, người bị câu nói "cậu bé lơ tơ mơ" của Mã Gia Kỳ làm cho ngơ ngác, kết quả là một tiếng huýt sáo sắc bén vang lên. Tiếng thúc giục của Đinh Trường Hi lại vang lên, lập tức đưa Đinh Trình Hâm trở lại hiện thực, bởi vì cậu quá vội vàng, vô tình cúp điện thoại với Mã Gia Kỳ.

Vác vali vội vàng đi xuống lầu, Đinh Trường Hi nóng lòng chờ đợi, vừa nhìn thấy Đinh Trình Hâm đã sắp lên cơn co giật, tuy nhiên Đinh Trình Hâm không cho Đinh Trường Hi cơ hội lên cơn động kinh mà chỉ nói: “Anh không cần đưa em đi đâu, em có người rước rồi." Sau đó cậu kéo vali chạy ra phía bên ngoài.

Bánh xe vali cọ xát trên mặt đất, Đinh Trình Hâm không khỏi tăng tốc độ, sau đó từ xa nhìn thấy xe của Mã Gia Kỳ đậu ở ven đường.

Đến gần xe, Đinh Trình Hâm cúi người gõ nhẹ vào cửa sổ, qua lớp kính màu đen, cậu lơ mờ nhìn thấy người bên trong hình như vừa ngủ một giây trước, sau đó đột nhiên mở mắt ra, hạ cửa sổ xuống, thấp giọng bảo cậu lùi lại.

Đinh Trình Hâm ngoan ngoãn nghe theo, sau đó Mã Gia Kỳ mở cửa xe, trực tiếp cầm vali của Đinh Trình Hâm đi ra phía sau xe.

Khi cả hai lên xe, Đinh Trình Hâm vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt Mã Gia Kỳ, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt người đàn ông, đoán chắc anh đã không nghỉ ngơi đầy đủ trong quá trình ghi hình rồi lại chạy đến đón cậu nữa.

Người đàn ông này quá mức chu đáo, những việc Mã Gia Kỳ làm đều rất ấm lòng, nhưng lại luôn khiến Đinh Trình Hâm cảm thấy đau khổ không thể giải thích được.

Khi Đinh Trình Hâm đang chìm trong suy nghĩ, Mã Gia Kỳ cũng không quên nhìn Đinh Trình Hâm  sau khi thắt dây an toàn, thấy cậu đang chìm trong dòng suy nghĩ dây an toàn còn chưa thắt, Mã Gia Kỳ không nhịn được nhắc cậu.

"Dây an toàn."

Đột nhiên bị Mã Gia Kỳ kéo khỏi dòng suy nghĩ, Đinh Trình Hâm sửng sốt trong giây lát, sau đó mới ý thức được mình chưa thắt dây an toàn.

Thấy Mã Gia Kỳ tâm trạng không tốt, Đinh Trình Hâm cũng không bao giờ dám nói chuyện với khi đối phương đang lái xe, sau gần mười phút im lặng, xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, Đinh Trình Hâm có cơ hội hỏi Mã Gia Kỳ:

"Tôi có thể bật một bài hát được không?"

Mã Gia Kỳ quay đầu sang, bật máy nghe nhạc trên màn hình lên, một tay thao tác và hỏi Đinh Trình Hâm: “Cậu muốn nghe bài gì?”

“Bài gì cũng được.” Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng trả lời.

Vừa dứt lời, một khúc dạo đầu theo phong cách R&B vang lên bên tai Đinh Trình Hâm.

(R&B / Rhythm and Blues / tiếng Việt: Nhịp điệu và tâm trạng - thường được viết tắt là R&B hay RnB, là một dòng nhạc của người da đen và rất được ưa chuộng trong cộng đồng Da đen tại Mỹ trong thập niên 1940.)

Bài hát này tình cờ là bài hát mà Đinh Trình Hâm gần đây phát trong list nhạc, cậu đặc biệt thích nghe khi vẽ tranh vào ban đêm, giọng nam đặc biệt nhẹ nhàng,  cậu thích bài hát này nhất.

Không ngờ Mã Gia Kỳ lại có sở thích giống cậu. Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng hừ một tiếng, trong lòng không khỏi vui mừng, lúc này xe cũng khởi động, Đinh Trình Hâm đang ngâm nga theo giai điệu nhạc thì nghe thấy Mã Gia Kỳ ở bên cạnh đột nhiên nói: “Nghe hay đấy.”

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm nhất thời sửng sốt, sau đó lập tức im lặng, không dám nhìn Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm vốn tưởng rằng tiếng nhạc đệm đủ lớn để đối phương không nghe thấy tiếng ngân nga của cậu, nhưng không ngờ Mã Gia Kỳ lại có thể nghe thấy.

Đinh Trình Hâm xấu hổ rụt cổ lại, Mã Gia Kỳ khóe mắt có thể nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng vốn phẳng lặng của anh hơi nhếch lên do cử động của Đinh Trình Hâm, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra biểu cảm giữa hai lông mày của mình đã dịu đi.

Hai người đều không nói gì, Đinh Trình Hâm nắm đầu ngón tay, ngồi yên lặng hát một bài hát ngọt ngào.

♪Sự mơ hồ theo sau như một cái bóng♪

♪Giữa những hơi thở♪

♪Hôn vào đầu ngón tay của anh♪

•°•°•°•°•°•

Bước vào nhà Mã Gia Kỳ lần nữa, một đôi dép mới toanh đã được đặt ở lối vào, Đinh Trình Hâm chưa kịp hỏi thì Mã Gia Kỳ đã dẫn đầu nói:

"Tôi mua cái này cho cậu, chắc sẽ vừa chân cậu đấy."

Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, sau đó đi thay giày, vali của cậu vẫn còn để ở cửa, cậu đang định đến lấy thì Mã Gia Kỳ đứng sau lưng đã lên tiếng, "Để tôi."

"Cảm ơn anh."

Khi Đinh Trình Hâm bước vào phòng khách, Mã Gia Kỳ cũng đã xách vali vào, không muốn để Đinh Trình Hâm xách nặng nên trực tiếp xách vali vào phòng.

“Từ bây giờ cậu có thể ngủ ở đây, được chứ?”

Căn phòng này hoàn toàn khác với căn phòng lần trước Đinh Trình Hâm tới, lần trước có lẽ bởi vì Mã Gia Kỳ không có chuẩn bị nên trong phòng không có gì, chỉ có một ít đồ lặt vặt, nhưng lần này rõ ràng đã được dọn dẹp sạch sẽ còn có một cái bàn, một chiếc đèn và tinh dầu thơm, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, trong phòng có một chiếc giá để giày nhỏ có dép trên đó, tủ quần áo cũng mở, trong đó có khăn tắm và đồ vệ sinh cá nhân, tất cả đều mới.

Nhìn xung quanh, Đinh Trình Hâm   sau khi xem hết một lượt, cậu chỉ cảm thấy trong lòng nóng bừng, cổ họng lại nghẹn ngào không nói được một lời.

Đinh Trình Hâm chỉ có thể gật đầu và bày tỏ sự hài lòng với ngôn ngữ cơ thể, Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều này.

Vì một số trường hợp đặc biệt, sáng sớm hôm nay Mã Gia Kỳ đã vội vã từ Chư Thành trở về, chợp mắt một lát, khoảng tám giờ lại tỉnh dậy, các thông báo chuyển phát nhanh trên điện thoại lần lượt đến, tất cả đồ được chuyển đến đều là anh mua cho Đinh Trình Hâm, sau khi anh đánh răng và ăn chút gì đó rồi xuống nhà lấy hàng chuyển phát nhanh.

Vốn dĩ Mã Gia Kỳ lúc lựa chọn rất bối rối, anh không biết rõ về Đinh Trình Hâm, cũng không biết gì về sở thích của Đinh Trình Hâm, anh chỉ có thể đoán và nhớ lại những thói quen của cậu trước khi mua hàng.

Mã Gia Kỳ vẫn sợ Đinh Trình Hâm không thích, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của cậu, sự lo lắng của anh cuối cùng cũng lắng xuống.

Sau khi thu dọn đồ đạc thì cũng đến giữa trưa, hai chân Đinh Trình Hâm cũng đã tê dại nên ngồi xuống tấm thảm trong phòng, tựa đầu vào chiếc chăn bông mềm mại cuối giường để nghỉ ngơi.

Cũng vào lúc này, Đinh Trình Hâm nhìn thấy Mã Gia Kỳ từ phòng khách cầm điện thoại di động đi vào hỏi cậu:

"Bữa trưa cậu muốn ăn gì? Tôi sẽ gọi đồ ăn ship đến."

Vừa nghe lời này, Đinh Trình Hâm lập tức hưng phấn, nằm ở cuối giường hưng phấn trả lời: "Tôi muốn ăn lẩu Malatang!"

Mã Gia Kỳ, người đang kiểm soát chế độ ăn uống của mình, cảm thấy hơi không quen khi nghe thấy từ "Lẩu Malatang". Anh chưa bao giờ ăn nó nên không biết mùi vị như nào, nên anh sẽ ngoại lệ một lần ăn nó vào hôm nay........ chắc không sao đâu.

Sau khi quyết định xong Mã Gia Kỳ đi tới ngồi xổm bên cạnh Đinh Trình Hâm, đặt điện thoại lên giường để cậu chọn.

Sau khi Đinh Trình Hâm chọn món ăn yêu thích của mình, cậu đẩy điện thoại di động của mình cho Mã Gia Kỳ, nghĩa là cậu cũng muốn để anh chọn, nhưng Mã Gia Kỳ không biết muốn ăn gì nên chỉ đơn giản chọn lại món mà Đinh Trình Hâm đã chọn.

Đinh Trình Hâm thích ăn cay, sau khi Malatang được mang đến, Mã Gia Kỳ mở ra thì thấy món canh có màu đỏ tươi, mùi cay nồng theo hơi nóng tỏa ra, Mã Gia Kỳ bất giác hít một hơi, lập tức bị sặc.

"Anh không ăn cay à? Tôi tưởng anh cũng thích ăn cay."

Vừa đưa khăn giấy cho Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm vừa lẩm bẩm, Mã Gia Kỳ lau mũi và vẫy tay ra hiệu rằng anh không sao.

Cuối cùng, Mã Gia Kỳ phải bưng bát nước lọc đến, anh phải rửa đồ ăn trong nước để rửa đi phần lớn vị cay mới cho vào miệng. Đinh Trình Hâm muốn cười, nhưng cậu cảm thấy cười người khác không tốt, chỉ có thể nhịn cười, kết quả là cậu suýt chút nữa bị sặc đến chết.

Ăn xong, hai người cùng nhau dọn bàn, sau đó Mã Gia Kỳ vào phòng trước, đứng ở cửa nói: “Tôi đi ngủ một chút."

Đinh Trình Hâm gật đầu, nhìn Mã Gia Kỳ đi vào phòng, sau đó cậu cũng đi vào phòng.

Nằm trên giường nghĩ đến bữa ăn đầu tiên khi họ sống chung với nhau, Đinh Trình Hâm không khỏi nhìn lên trần nhà cười khúc khích, nghĩ đến Mã Gia Kỳ vừa rồi trông thật buồn cười.

Đinh Trình Hâm cũng có thói quen ngủ trưa nên một khi đã đến giờ sẽ buồn ngủ ngay.

Nhưng giấc ngủ hôm nay không giống bình thường, Đinh Trình Hâm ngủ không bao lâu liền bị nhiệt độ đánh thức, hắn vừa mở mắt, liền cảm thấy toàn thân khô khốc, khắp nơi đều cảm thấy khó chịu như kiến lại bò, cậu cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Đinh Trình Hâm tưởng mình đang tái phát bệnh, nhưng lập tức nhận ra mình chưa từng có những triệu chứng như vậy trước đây, đồng thời mùi rượu absinthe ngày càng nồng nặc.

Đinh Trình Hâm sửng sốt một hai giây, sau đó lập tức ý thức được Mã Gia Kỳ đang xảy ra chuyện, lập tức vén chăn bông, xuống giường đi đến gần phòng Mã Gia Kỳ, càng đến gần cánh, mùi Pheromone càng nồng, ngay lúc cậu mở toang cửa, tất cả Pheromone dâng trào và hưng phấn đều lao về phía Đinh Trình Hâm.

Tim Đinh Trình Hâm chợt đập mạnh, một sợi dây nào đó trong đầu cậu dường như đứt ngay lập tức, khiến cậu mất đi khả năng ứng phó trong chốc lát.

Mã Gia Kỳ đã bước vào thời kỳ nhạy cảm.

Thời kỳ nhạy cảm của Alpha không phải là xa lạ với Đinh Trình Hâm, nhưng lần đầu tiên cậu trải qua giai đoạn nhạy cảm cùng với một Alpha đã đánh dấu chính mình, cậu bị ảnh hưởng ngày càng rõ ràng hơn trước rất nhiều.

Ví dụ như lúc này, Đinh Trình Hâm vẫn còn cách Mã Gia Kỳ một hoặc hai mét, nhưng cậu đã cảm thấy chân mình yếu ớt và toàn thân bắt đầu nóng lên.

Còn Mã Gia Kỳ thì trông càng khó chịu hơn trên giường.

Không cần suy nghĩ quá nhiều, Đinh Trình Hâm không do dự mà tiến lại gần Mã Gia Kỳ, dù là về mặt thể chất hay tâm lý, người đàn ông này không hề mất đi lý trí, Mã Gia Kỳ rõ ràng đã giật mình khi Đinh Trình Hâm ôm anh, nhưng sau đó mùi Pheromone ngọt ngào tỏa ra từ Omega nó đã xoa dịu sự khó chịu trong cơ thể Alpha kịp thời.

Cảm nhận được đôi tay mềm mại được đặt ở phía sau gáy nóng như lửa cực kì rõ ràng, giống như một chiếc lông vũ nhỏ vậy, khiến tâm trí Mã Gia Kỳ rung chuyển, anh không khỏi trút bỏ gánh nặng trong lòng.

Mã Gia Kỳ vô thức quay người lại, tựa đầu vào hõm cổ Đinh Trình Hâm, chóp mũi chạm vào xương quai xanh của cậu, gần như muốn gửi hết mùi hương ngọt ngào của Pheromone trên cơ thể và mùi sữa tắm còn lưu lại trên da cậu.

Đinh Trình Hâm thấy như vậy nhưng vẫn không buông ra, ngược lại dựa vào đầu giường như ôm một bé cún lớn, sau lưng là chiếc đệm êm ái và thân hình nóng như lửa của Mã Gia Kỳ đặt trên ngực. .

Đinh Trình Hâm vô tình dang hai chân ra quấn quanh eo Mã Gia Kỳ, sau đó để người đàn ông ôm chặt lấy mình, hơi thở nặng nề đến đáng sợ.

Thân thể Omega thơm tho mềm mại, Mã Gia Kỳ chưa bao giờ ôm Omega thân mật như vậy, giờ phút này, trong lòng anh bị thân thể mềm mại của Đinh Trình Hâm làm mềm đi.

Mã Gia Kỳ không khỏi khoanh tay lại, ôm Đinh Trình Hâm vào lòng, sau đó dùng giọng trầm khàn khàn khàn thì thầm vào tai cậu:

"Để tôi ôm cậu một lúc nhé."

-------❥-------
Chỉ số rung động của
Mã Gia Kỳ: 80%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro