MANG THAI (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Mã Gia Kỳ được gọi bằng giọng điệu này.

Mã Gia Kỳ luôn có cảm giác như có một ngọn lửa thiêu đốt bên tai, có chút nóng bức, giống như đang trong cơn nóng bị thiêu đốt.Thật sự là sau khi Đinh Trình Hâm nói xong, Mã Gia Kỳ không dám xoa da thịt mềm mại của Đinh Trình Hâm nữa, sợ đánh thức người đang ngủ.

Sau khi bình tĩnh lại, Mã Gia Kỳ cố gắng hết sức không quấy rầy Đinh Trình Hâm nữa, đứng dậy vén chăn nhẹ nhàng rời khỏi giường, sau đó không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mã Gia Kỳ nhặt hết quần áo bẩn và ném vào máy giặt. Trước khi bấm nút khởi động, anh đặc biệt sờ túi quần, sợ có thể có thứ gì quý giá. Từ trong túi quần Đinh Trình Hâm lấy ra một món đồ, là một sản phẩm bằng kim loại, khuy măng sét và đặc biệt nó trông rất giống cái của Mã Gia Kỳ.

Nó chỉ khác một điểm là hoa văn trên đó càng nhìn càng giống chữ M.

Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm vào chiếc khuy măng sét một lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ cong khóe miệng, vô thức khép lòng bàn tay lại, gói gọn chiếc khuy măng sét bằng kim loại mát lạnh trong lòng bàn tay.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn chưa tạnh, khi mở cửa sổ liền có thể cảm nhận được gió mát cùng mưa lất phất đứng ở bên cửa sổ nhìn bầu trời, trong lòng nghĩ có lẽ sẽ khó đi mua sắm trong thời tiết như vậy.

Vừa rồi Mã Gia Kỳ mở tủ lạnh nhìn xem, bên trong không có bao nhiêu đồ ăn, hiện tại anh có thể ở cùng Đinh Trình Hâm hai ngày, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh chỉ có thể gọi đồ ăn mang về. Lần này anh đặt món khá nhanh vì lần trước anh đã biết khẩu vị của Đinh Trình Hâm.

Trong khi chờ đồ ăn ship đến, Mã Gia Kỳ dọn dẹp nhà cửa một chút. Do đang trong thời gian gần đây Mã Gia Kỳ đi quay khá nhiều nên trên ban công và sàn nhà hơi bẩn, anh phải lấy cây lau nhà để lau.

Tuy nhiên, khi Mã Gia Kỳ lau sàn xong và đang chuẩn bị vào phòng tắm để giặt cây lau nhà thì đột nhiên bị một thân hình mềm mại phía sau ôm lấy. Nhìn xuống, anh nhìn thấy đôi tay đang ôm chặt eo mình, hương thơm của Omega lan tỏa trong không khí, dù có gửi nhiều đi nữa thì cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.

Mã Gia Kỳ biết đó là Đinh Trình Hâm, mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng anh cũng không đẩy cậu ra, chỉ quay đầu lại liền thấy cậu đang nheo mắt, tựa hồ là nửa tỉnh nửa mê.

Điều này thực ra là bình thường, bị ảnh hưởng bởi thời kỳ nhạy cảm của Alpha, Omega sẽ tăng cường sự phụ thuộc vào bạn tình của mình ở một mức độ nhất định. Đinh Trình Hâm lúc này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại và sẽ theo bản năng tìm kiếm Mã Gia Kỳ để giải tỏa sự trống rỗng trong trái tim cậu thông qua sự tiếp xúc thân mật

"Sao anh không ôm tôi?"

Đinh Trình Hâm nửa tỉnh nửa mơ ngẩng đầu hỏi, Mã Gia Kỳ nghẹn ngào không biết trả lời thế nào, sững sờ một lúc mới nghiêng người đưa tay ôm lấy Đinh Trình Hâm, sau đó nhìn thấy đôi chân trần của cậu trên gạch.

Mã Gia Kỳ cau mày, lập tức túm lấy nách Đinh Trình Hâm, nhấc cậu lên để cậu giẫm lên dép anh. Bị Mã Gia Kỳ nhấc bỏng lên như vậy, Đinh Trình Hầm lập tức tỉnh táo, vội vàng ôm cổ Mã Gia Kỳ, mơ hồ hỏi anh: "Sao vậy?"

"Sao cậu ra ngoài mà không mang dép?"

Giọng điệu trách móc lọt vào tai Đinh Trình Hâm, sau khi nghe xong, Đinh Trình Hâm cúi đầu nhìn  chân đang giẫm trên dép của Mã Gia Kỳ, có chút xấu hổ đáp: “Tôi quên mất.”

Mã Gia Kỳ bị lời nói của Đinh Trình Hâm làm cho im lặng, anh không thể nói gì gay gắt mà chỉ có thể mím môi đặt Đinh Trình Hâm lên ghế sofa, sau đó đi lấy dép cho cậu.

Đinh Trình Hâm mặc áo sơ mi của Mã Gia Kỳ bước ra, những chiếc cúc cài không đúng vị trí, lúc này cậu đã tỉnh táo, cởi từng chiếc cúc ra và cài lại từng chiếc một, khi Mã Gia Kỳ cúi xuống xỏ dép cho cậu, anh vô tình liếc nhìn vết bầm tím không thể che giấu dưới lớp áo mỏng, anh lập tức quay mặt đi một cách mất tự nhiên và ho hai tiếng.

Khi đồ ăn mang đến, Đinh Trình Hâm vừa mới đánh răng rửa mặt xong, trong khi Mã Gia Kỳ đang đứng ở bàn ăn bày bát đũa, dù nhìn ở góc độ nào cũng rất bắt mắt.

Ngay lúc Đinh Trình Hâm đang thầm khen ngợi trong lòng, bụng dưới bỗng có một chuyển động bất ngờ, giống như bị ai đó đá nhẹ một cước. Đột nhiên lại thêm một lần nữa, lần này cậu cuối cùng cũng phản ứng lại, vẻ mặt từ sững sờ chuyển sang ngạc nhiên. Đinh Trình Hâm lập tức nắm lấy tay Mã Gia Kỳ rồi gỡ đũa ra, run rẩy nói trong ánh mắt sửng sốt của người đàn ông:

"... đứa bé động đậy."

•°•°•°•°•

Năm phút sau, Đinh Trình Hâm ngồi ở trên chiếc ghế trước bàn ăn, áo sơ mi được cởi cúc ở dưới, cái bụng hơi tròn của cậu lộ ra, đồng thời người đàn ông ngồi xổm ở trước mặt cậu, áp tai vào bụng, kiên nhẫn lắng nghe chuyển động đang xảy ra bên trong.

Chờ đợi mấy phút, đứa bé không hề tỏ ra kính trọng với cha ruột, tâm tình Mã Gia Kỳ từ ngạc nhiên chuyển sang mong đợi không thể giải thích được, sau khi anh cuối cùng cũng cảm thấy không có động tĩnh gì, hơi thất vọng ngẩng đầu lên, có lẽ là đứa bé này không hợp với anh, Mã Gia Kỳ chỉ có thể tự nói với điều này với mình, sau đó anh chuẩn bị cài cúc áo cho Đinh Trình Hâm , không ngờ vào lúc này, bàn tay còn chưa rút ra của cậu đã thực sự cảm nhận được sự chuyển động từ bụng Đinh Trình Hâm rõ ràng.

Cũng giống như Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ cũng sửng sốt trong vài giây. Sau đó anh bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên và vui mừng của Đinh Trình Hâm, anh áp tay vào với vẻ hoài nghi, lần này anh cảm nhận được sự chuyển động rõ ràng của đứa bé.

Thực sự có một đứa bé bên trong, một đứa trẻ tăng động.

Mã Gia Kỳ chưa bao giờ nhận thức sâu sắc về điều này, và cũng chưa bao giờ hưng phấn như vậy, thậm chí còn có chút không muốn rút tay ra. Mãi đến khi nhìn thấy đôi mắt Đinh Trình Hâm hơi đỏ lên, anh mới buông tay ra như thể đã tỉnh lại, lo lắng nhìn Đinh Trình Hâm:

"Có đau lắm không? Cậu có muốn đến bệnh viện không?"

Còn chưa nói xong, Đinh Trình Hâm nhịn không được muốn khóc, lắc đầu cố gắng hết sức khống chế cảm xúc của mình, nhưng lại không để ý tới sự nhạy cảm của Omega khi mang thai, dù có kìm nén thế nào đi nữa, nước mắt vẫn rơi.

Không hiểu sao Mã Gia Kỳ cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy Đinh Trình Hâm khóc, anh nghĩ Đinh Trình Hâm đang đau nên đứng dậy tìm chìa khóa xe và muốn đưa Đinh Trình Hâm đến bệnh viện để kiểm tra.

Nhưng Mã Gia Kỳ chưa kịp bước đi, Đinh Trình Hâm bỗng nhiên nắm lấy tay anh, ôm lấy eo anh, nghẹn ngào khóc ở trong ngực Mã Gia Kỳ:

"Tôi không cảm thấy đau, tôi không cảm thấy đau chút nào."

"Anh này......"

"Tôi không muốn phải bỏ đứa bé."

Lời này vừa nói ra, Mã Gia Kỳ sửng sốt một hồi mới hiểu được Đinh Trình Hâm có ý gì. Anh nhìn đôi mắt Đinh Trình Hâm đỏ hoe,
Cảm giác muốn dỗ dành cậu lại xuất hiện, sự mềm lòng tràn ngập trong lời nói “không muốn phải bỏ đứa bé” của Đinh Trình Hâm khiến cảm xúc trong lòng anh lẫn lộn.

Trong lúc im lặng, Mã Gia Kỳ trong lòng rất nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của Đinh Trình Hâm, sau đó nhìn đối phương trầm giọng hỏi.

"Cậu không nỡ bỏ đứa bé sao."

Đinh Trình Hâm dừng một chút, trầm giọng đáp: "Ừm."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ hít một hơi thật sâu, hạ mắt xuống và nhìn thấy giọt nước trên lông mi của Đinh Trình Hâm. Sự bình tĩnh và kiên cường trước đây của anh không còn có tác dụng nữa, anh không thể cứng lòng được nữa, không thể từ chối Đinh Trình Hâm mãi được.

Nhưng khi thấy Mã Gia Kỳ không nói gì, Đinh Trình Hâm đã hạ quyết tâm, nhào vào vòng tay anh.

"Mã Gia Kỳ, anh còn nhớ ba điều ước với tôi không?"

"Cái thứ nhất đã ướt xong, bây giờ tôi muốn ướt cái thứ hai."

"Tôi muốn sinh đứa bé ra."

Đinh Trình Hâm nói một cách kiên quyết, không còn do dự như trước, bàn tay ôm lấy Mã Gia Kỳ rất mạnh mẽ và nhẫn nại, chắc chắn cậu đang sợ Mã Gia Kỳ sẽ không đồng ý. Cho dù trước đó Mã Gia Kỳ có nói tử tế đến thế nào đi nữa thì Đinh Trình Hâm trong lòng vẫn không tin mấy, sợ rằng đây chỉ là lời nói đối phó, dỗ dành của Mã Gia Kỳ, cho nên cậu không biết phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra vấn đề này.

Thực ra đây không phải lần đầu tiên cậu muốn giữ lại đứa bé ở lại, ban đầu cậu chỉ sợ chết nên không sinh con, nhưng khi ở bên cạnh Mã Gia Kỳ ngày qua ngày, nỗi sợ hãi của cậu dần tiêu tan biến và được thay thế bằng sự can đảm khát vọng muốn giữ lại đứa bé.

Cho đến vừa rồi Đinh Trình Hâm mới cảm nhận rõ ràng dấu vết tồn tại của bào thai trong bụng mình, cậu tỉnh táo như vậy, đối mặt với một sinh mệnh còn chưa ra đời, cuối cùng cũng sinh ra mối liên kết tình cảm gia đình.

Có thể chính sự dịu dàng của Mã Gia Kỳ đã khiến trái tim cậu ngày một mềm yếu, hoặc cũng có thể chính tình yêu quá mức của cậu dành cho Mã Gia Kỳ đã khiến cậu nhận ra đứa trẻ này quý giá và đặc biệt đến nhường nào.

Dù lý do là gì đi chăng nữa, Đinh Trình Hâm cũng không nỡ bỏ đứa bé này.

Sau khi nói ra câu này, cậu vốn tưởng rằng mình sẽ phải đợi Mã Gia Kỳ suy nghĩ rất lâu mới có thể nhận được câu trả lời, nhưng chưa đầy một phút, cậu đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai.

"Được rồi, cậu sinh ra, tôi nuôi."

-------❥-------
Chỉ số rung động của
Mã Gia Kỳ: 95%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro