MANG THAI (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được lời nói của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Đinh Trình Hâm một mình đi khám thai lần thứ hai, vốn dĩ cậu muốn đi cùng Mã Gia Kỳ, nhưng cậu chưa kịp nói gì thì người đại diện của Mã Gia Kỳ đã gọi điện cho anh, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Bên kia đã đến sắp xếp công việc cho Mã Gia Kỳ và nói chuyện rất nhiều qua điện thoại.

Nhìn thấy Mã Gia Kỳ liên tục trả lời ngày mai sẽ đi, Đinh Trình Hâm vẫn giữ chuyện khám thai trong lòng, không nói ra.

Buổi sáng, Đinh Trình Hâm một mình đến bệnh viện khám thai, lần này Đinh Trình Hâm đã thành thạo hơn rất nhiều, tuy rằng khi đối mặt với bác sĩ vẫn có chút lo lắng nhưng sau một vài lần nữa cậu cũng sẽ quen dần.

Khoa sản có nhiều Omega có thai như Đinh Trình Hâm, nhưng phần lớn đều có người thân và Alpha của mình đi cùng, khi xếp hàng chờ đợi thì Đinh Trình Hâm trông có vẻ hơi đáng thương.

Đinh Trình Hâm không quan tâm nhiều đến việc có ai đi cùng hay không, nhưng khi nhìn thấy cặp đôi trước mặt đang chờ đợi nhìn vào hình ảnh siêu âm B, Đinh Trình Hâm vẫn nheo mắt lại và dâng lên cảm thấy ghen tị không thể giải thích được.

Khi đến lượt Đinh Trình Hâm khám, bác sĩ nói với cậu rằng cơ thể cậu vẫn còn hơi yếu, cũng khuyên cậu không nên thực hiện chế độ ăn kiêng theo ý mình như trước. Nghe xong lời này không khỏi bối rối, trong lòng cảm thấy cay đắng. Sau khi rời khoa,
cậu thầm thở dài.

Chỉ mất nửa giờ bắt taxi về nơi Mã Gia Kỳ ở, sau khi vào khu chung cư, suýt chút nữa bị lạc và phải đi lòng vòng để tìm tòa chung cư của mình.

Mã Gia Kỳ vừa gửi cho Đinh Trình Hâm một bức ảnh được chụp ở bãi biển Chư Thành, mặt trời chiếu sáng rực rỡ và phong cảnh thật dễ chịu, giây tiếp theo Đinh Trình Hâm thấy một tin nhắn mới hiện lên từ phía bên trái.

【Mã Gia Kỳ: Cậu có muốn uống dừa không?】

【Mã Gia Kỳ: Nếu cậu muốn, tôi có thể mua một ít và gửi về nhà, hoặc những thứ khác. 】

Nhìn thấy cảnh này, Đinh Trình Hâm không khỏi cười khúc khích, cười thật lâu trước câu nói "Muốn uống dừa không?" của đối phương, vẫn là một tên đầu gỗ.

Khi bước vào thang máy, Đinh Trình Hâm trả lời Mã Gia Kỳ:

【Đinh Trình Hâm: Anh tặng món quà này cho tôi sao?】

Lần này Mã Gia Kỳ sau một lúc mọi trả lời:

【Mã Gia Kỳ: Cậu không thích nó? Vậy cậu muốn quà gì?】

【Đinh Trình Hâm: Tôi muốn anh quay lại. 】

Chuyển động của cơ thể thường nhanh hơn não vài giây. Trước khi Đinh Trình Hâm kịp phản ứng, tin nhắn đã được gửi đi. Khi định thần lại, cậu chỉ nghe thấy tiếng “dong dong dong dong”. Âm thanh mỗi lúc một nặng nề hơn.

Thu hồi tin nhắn cũng là một hành vi trong tiềm thức, cho dù Mã Gia Kỳ có thể đã nhìn thấy nhưng Đinh Trình Hâm vẫn lặng lẽ thu hồi, giống như một tên tiểu nhân phạm sai lầm, xóa sạch mọi chứng cứ phạm tội, trong lòng không yên tâm.

Mã Gia Kỳ một lúc lâu không trả lời, Đinh Trình Hâm trấn an bản thân, nghĩ rằng có lẽ Mã Gia Kỳ lúc đó chưa nhìn thấy tin nhắn. Cậu cất điện thoại đi ra khỏi thang máy, đang suy nghĩ nên bịa chuyện gì nếu Mã Gia Kỳ hỏi cậu đã gửi gì. Đang mãi suy nghĩ, cậu đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa nhà mình hút thuốc.

Đinh Trình Hâm cau mày, không khỏi nhìn người đàn ông xa lạ luộm thuộm, có phần hung ác trước mặt.

Cùng lúc đó, Mã Lý Minh, người đã đợi rất lâu trước cửa nhà Mã Gia Kỳ và bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, cũng ngạc nhiên liếc nhìn Omega có vẻ ngoài xinh đẹp này.

Omega này đang tiến tới nhà Mã Gia Kỳ, chẳng lẽ... Mã Gia Kỳ đang yêu đương?

Mã Lý Minh nhìn Omega trước mặt trông giống như một chàng trai trẻ xuất thân từ một gia đình giàu có. Ông ta cũng nhận ra chiếc đồng hồ trên cổ tay Đinh Trình Hâm. Mã Lý Minh đã nhìn thấy nó ở quầy của một cửa hàng sang trọng trong trung tâm thương mại nhưng khi nhìn thấy giá, ông ta vẫn cảm thấy tiếc tiền.

Mã Lý Minh biết rõ Mã Gia Kỳ có bao nhiêu tiền. Những thứ trên người Omega này chắc chắn không phải Mã Gia Kỳ mua. Nói cách khác, con trai ông ta đã bắt được một con cá lớn.

Trong lòng Mã Lý Minh ngây ngất, nhưng trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ có khóe miệng thiếu kiên nhẫn, mỉm cười với Đinh Trình Hâm, vẻ mặt có chút ấm áp, sau đó hỏi cậu:

" Chàng trai trẻ, cháu có biết con trai tôi Mã Gia Kỳ không?"

Vừa nghe được câu này, Đinh Trình Hâm sửng sốt hai giây, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó cậu nhận ra lông mày của người đàn ông này rất giống Ma Gia Kỳ, nhưng trên mặt lại có sẹo và nhiều nếp nhăn. Vì vậy, vẻ ngoài của ông ta rất hung dữ, khác hẳn với khí chất hiền lành và tao nhã của Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm chưa bao giờ nghe Mã Gia Kỳ nhắc đến ba mẹ mình, cậu cũng không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của Mã Gia Kỳ. Cậu không bao giờ ngờ rằng ba của Mã Gia Kỳ sẽ đến đây mà không nói một lời.

Lúc đầu Đinh Trình Hâm có hơi bị sốc nhưng sau đó cậu lập tức tỉnh táo lại. Bây giờ cậu đã là bạn trai trên danh nghĩa của Mã Gia Kỳ, và việc cậu nói rõ cho người đàn ông trước mặt là điều hợp lý.

Vì thế Đinh Trình Hâm lập tức cười đáp:

"Chào chú, cháu là bạn trai của con trai chú. Cháu tên là Đinh Trình Hâm. Hôm nay chú đến gặp Mã Gia Kỳ phải không? Anh ấy hiện đang rời khỏi thành phố, có thể phải vài ngày nữa mới về."

Đinh Trình Hâm chào hỏi một cách lịch sự nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, tuy nhiên ba của Mã Gia Kỳ lại tốt bụng hơn cậu mong đợi rất nhiều. Ông ta đã trả lời rất nhiệt tình: "Tiểu Đinh, chú biết cháu, Gia Kỳ đã nhắc đến cháu rất nhiều lần, cháu quả thực là một người đàng hoàng và lịch sự.”

Đinh Trình Hâm không ngờ một người lạnh lùng như Mã Gia Kỳ lại nhắc đến lòng tốt của cậu với ba mình, trong lòng cậu chợt dâng lên một vị ngọt ngào, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.

"Thật ạ..." Nụ cười của Đinh Trình Hâm không ngừng lộ ra, sau đó ngước mắt nhìn Mã Lý Minh: "Chú, chú đến tìm Gia Kỳ có việc gì không ạ?"

Nghe vậy, Mã Lý Minh đầu tiên giả vờ xấu hổ, như thể có điều gì muốn giấu, sau đó lại thở dài nhìn Đinh Trình Hâm bối rối, cậu nhìn thấy vậy mỉm cười lịch sự, ngập ngừng hỏi:

"Chú... chú có việc quan trọng lắm phải không ạ?"

Mã Lý Minh lại thở dài rồi thì thầm:

“Gia Kỳ chắc chắn chưa nói với cháu rằng trước đây mẹ thằng bé bị bệnh. Chú vay tiền để chữa bệnh cho mẹ thằng bé, lúc ấy gấp quá nên chú đã muợn bọn cho vay nặn lãi, giờ thì lãi mẹ đẻ lãi con nên nợ rất nhiều tiền. Chú lo lắng muốn chết vì chuyện này. Bây giờ Gia Kỳ đã trở thành một ngôi sao, chú cũng đã trả lại một số tiền, nhưng vì đã nợ quá nhiều trong những năm qua và chú cũng eo hẹp về tiền bạc nên không có tiền để trả khoản nợ gần đây, nhưng ngày hôm qua chủ nợ đã đến cửa nhà chú và nói với chú rằng nếu không trả nợ cho họ, thì họ sẽ chặt một tay của chú. Chú không còn cách nào khác, nên phải đến tìm Gia Kỳ."

Nghe xong những lời này, Đinh Trình Hâm trong lòng nặng trĩu, không ngờ trong nhà Mã Gia Kỳ lại xảy ra chuyện như vậy.

Đinh Trình Hâm từ nhỏ chưa bao giờ thiếu tiền, cũng chưa bao giờ lo lắng về những điều kiện vật chất, nhưng cậu không biết rằng những người xung quanh lại phải chịu sự khốn khổ như vậy.

Đinh Trình Hâm không thể chịu nổi khi nghĩ đến việc Mã Gia Kỳ cố gắng kiếm tiền một cách bán mạng, liên tục nhận các vai diễn và xuất hiện trong các chương trình với quầng thâm dưới mắt mỗi ngày.

Một số cảm xúc luôn lặng lẽ xuất hiện. Khi Đinh Trình Hâm nhận ra điều đó, trong tiềm thức cậu đã bắt đầu cảm thấy thương cho sự vất vả của Mã Gia Kỳ, trong lòng cậu rất đau, như bị ai véo vào, khiến cậu đặc biệt đau lòng.

Đinh Trình Hâm từ trước đến nay rất dễ mềm lòng, huống chi là người cậu thích hiện tại đang khổ sở, cũng là ba của đứa bé trong bụng cậu.

Không chút do dự, Đinh Trình Hâm kiên quyết ngẩng đầu lên và nói với Mã Lý Minh:

"Chú, cháu có thể cho chú một ít tiền để đáp ứng nhu cầu cấp thiết của chú, chú không cần nói cho Giai Kỳ biết."

Diễn xuất lâu như vậy, điều mà Mã Lý Minh chờ đợi chính là lời nói này của Đinh Trình Hâm, lúc đầu ông ta giả vờ từ chối, nhưng càng chống cự, Đinh Trình Hâm càng cố chấp. Cuối cùng, ông ta giả vờ xấu hổ và báo cáo số tiền, một triệu vạn tệ cũng không phải là số tiền quá lớn, lúc đầu ông ta tính báo số tiền lớn hơn nhưng sợ Mã Gia Kỳ sau này phát hiện sẽ gây phiền toái cho mình nên đã hạ số tiền xuống.

(1.000.000 vạn tệ = 3.314.600.000 VNĐ)

Mặc dù gia đình không hạn chế Đinh Trình Hâm nhiều trong việc tiêu tiền, nhưng Đinh Trình Hâm chưa bao giờ có thể dễ dàng kiếm được một triệu vạn tệ, nhưng trong tình hình hiện tại, dù có bị thẩm vấn và khiển trách bởi gia đình cậu cũng không sao.

Đinh Trình Hâm gọi cho trợ lý của Đinh Trường Hi và nói với cô rằng cậu sẽ rút một triệu vạn tệ từ tài khoản của anh trai mình và yêu cầu viết chi phiếu và gửi qua.

Đối phương cũng không hỏi nhiều, sau khi Đinh Trình Hâm cúp điện thoại, mời ba của Mã Gia Kỳ vào nhà, sau khi uống một tách trà, trợ lý của Đinh Trường Hi cũng mang theo tờ chi phiếu đến. Mã Lý Minh vui vẻ nói cảm ơn rất nhiều, khiến Đinh Trình Hâm cảm thấy xấu hổ khi nghe điều đó.

Sau khi nhìn Mã Lý Minh rời đi, Đinh Trình Hâm vào lại nhà, gục xuống ghế sô pha, nghĩ đến những gì mình đã làm cho Mã Gia Kỳ, trong lòng hỏi xem liệu có đáng không, nhưng không ai có thể trả lời cậu, cậu chỉ có thể tự nhủ rằng chỉ cần việc cậu làm khiến bản thân cảm thấy hài lòng là đủ.

Và Đinh Trình Hâm đã nghĩ một số lo lắng của Mã Gia Kỳ và cậu cảm thấy vô cùng hài lòng.

•°•°•°•°•

Buổi trưa, Đinh Trình Hâm đã ngủ một giấc dài, khi tỉnh dậy thì trời đã tối, chiếc máy tính bảng trên bàn nhỏ vẫn đang phát một bộ phim liên tục trong tai cậu. Cậu rời khỏi giường trong trạng thái mơ hồ.

Gần đây Đinh Trình Hâm hay buồn ngủ, đó là triệu chứng thường gặp khi mang thai, Đinh Trình Hâm biết điều đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy nằm cả ngày cũng không tốt.

Đinh Trình Hâm dùng tay xoa bụng kể từ lần chuyển động cuối cùng của thai nhi với Mã Gia Kỳ, nếu như bụng cậu không ngày càng tròn trịa, bằng không cậu thật sự sẽ không cảm giác được bên trong có em bé.

Đúng như dự đoán, Đinh Trường Hi gửi tin nhắn hỏi Đinh Trình Hâm làm gì với số tiền lớn như vậy, Đinh Trình Hâm cắn móng tay suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy có chút bối rối, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do chính đáng, trả lời cho Đinh Trường Hi:

【Đinh Trình Hâm: Gần đây em thích một vài thứ và dự định mua chúng cho Mã Gia Kỳ làm quà kỷ niệm. Ngoài ra, em luôn phải mua mọi thứ gì đó khi sống một mình. Em cũng giữ một ít tiền bên mình để phòng trường hợp khẩn cấp. 】

Lý do này được nghĩ ra rất khéo léo, lập tức khiến Đinh Trường Hi không nói được lời nào, trong lòng thầm tự hào, thầm khen mình thông minh.

Sau khi bịa lý do với Đinh Trường Hi, Đinh Trình Hâm cảm thấy có chút đói bụng, nên đi tìm thứ gì đó ăn để lót bụng.

Mã Gia Kỳ đã mua rất nhiều đồ ăn nhẹ ở nhà trước khi rời đi, Đinh Trình Hâm cũng đã nhìn thấy, mặc dù đối phương không nói gì nhưng Đinh Trình Hâm biết rằng Mã Gia Kỳ chưa bao giờ ăn những thứ này, vậy chắc hẳn anh đã mua chúng cho cậu.

Đinh Trình Hâm vui vẻ đi vào tủ nhìn xem, quả nhiên nhìn thấy hai túi đồ ăn nhẹ lớn ở trong đấy, đang chuẩn bị lấy đồ ăn lên phòng, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, nhìn xuống thì thấy tên người gọi. "Mã Gia Kỳ"

Đây là cuộc gọi đầu tiên Mã Gia Kỳ gọi cho cậu trong hai ngày qua, Đinh Trình Hâm không khỏi có chút kinh ngạc, mím môi trả lời cuộc gọi, bật loa ngoài rồi đặt ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng nói “Alo”, nhưng lại nghe thấy một câu hỏi vô cùng lạnh lùng và nặng nề từ phía bên kia:

“Đinh Trình Hâm, ai bảo cậu đưa tiền cho ba tôi?”

-------❥-------
Chỉ số rung động của
Mã Gia Kỳ: chưa có dữ liệu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro