Chương 20 : Tôi, chính là phép màu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng Viễn Hạo đột ngột bặt vô âm tín, cấp dưới chỉ truyền lại tin hắn đang làm nhiệm vụ. Du Đình thỉnh thoảng nhìn về một hướng, cảm giác thiếu vắng khiến lòng cô khó chịu. Cuối cùng cô bắt lấy thư ký bên cạnh Phượng Viễn Hạo, ép người hỏi cung. 

"Họ Phượng ở đâu?"

Thư ký chột dạ cười :"Cô Âu, cô Âu có chuyện gì sao? Cục trưởng nhà chúng tôi có nhiệm vụ, là đang làm nhiệm vụ."

Du Đình kéo cổ áo thư ký :"Nhiệm vụ? Là nhiệm vụ mà phải tránh mặt tôi?"

Thư ký đã từng chứng kiến qua sự đáng sợ của vị tiểu thư này, cậu ta liền chới với xin tha :"Cô Âu, có gì từ từ nói."

"Cục trưởng Phượng, thật ra mấy ngày trước..."

Mấy ngày Phượng Viễn Hạo bắt đầu cảm thấy rối rắm, lần làm nhiệm vụ này chính là để bản thân hắn  nhận định lại bản thân. Thêm cả dạo trước hắn đi cùng Âu Tư Đình đến Cửu Thành, bây giờ phải tập trung cho công việc. 

Tối muộn Phượng Viễn Hạo mới trở về cục, vốn định trở về Cửu Thành nhìn cô một chút nhưng lại không kịp. Hắn nới lỏng cà vạt, xương vai lộ ra một cách quyến rũ. 

Ghế bành lún xuống, nâng đỡ cả thân thể mệt mỏi của hắn. Đèn không thèm bật, trong cái bóng tối đen kịch, mình hắn cô đơn trên ghế. 

"Cục trưởng Phượng đang tránh mặt tôi đấy à? Không ngờ con người anh lại như thế đấy."

Phượng Viễn Hạo sớm đã biết trong phòng có người, ánh mắt hắn hướng về phía bóng tối, mờ mịt xác định dáng vẻ của thiếu nữ kia. 

Phượng Viễn Hạo :"Em không phải đang ở Cửu thành sao?"

Du Đình :"Đến thăm hỏi cộng sự, không quá đáng phải không?"

Du Đình ngồi vào vị trí bên cạnh, dưới ánh sáng mờ ảo của cung trăng hắt vào cửa sổ, rọi lên đường nét mềm mại trên gương mặt kia. 

Phượng Viễn Hạo giây phút này thừa nhận, hắn da diết hình bóng cô trong tâm trí, với nỗi nhớ còn sâu kín trong lòng. Đưa tay chạm vào cô, trái tim hắn không ngừng run rẩy. 

"Tư Đình."

Du Đình :"Ừm."

"Tôi điên rồi."

Thiếu nữ đột ngột phì cười :"Tôi biết."

"Điên rồi mới yêu em."

Ngón tay hắn chạm lên khuôn môi mềm mại, miết một đường cẩn thận. Du Đình híp mắt, khóe môi nhếch lên :"Thế thì không điên, chỉ có điều..."

Đầu ngón tay hắn nóng bỏng, giọng nói khàn khàn :"Tôi đợi em."

Hắn kéo người vào lồng ngực, khóa cô trong vòng tay của mình. Hơi thở nóng bỏng của hắn chậm rãi xoa dịu trái tim của Du Đình, cô yên tâm dựa vào người hắn, cảm nhận sự an toàn hiếm có. 

Phượng Viễn Hạo vùi đầu vào cổ cô :"Tư Đình, đừng vội vàng đáp lại. Đợi em báo thù xong, đáp lại tôi cũng chưa muộn."

Du Đình đang dần quen với sự hiện diện của hắn, sự chăm sóc và cảm giác an toàn mà cô luôn thiếu vắng. Phượng Viễn Hạo lại càng muốn cho cô biết, hắn không phải nhất thời bồng bột mà là chậm rãi yêu cô. 

Du Đình nhỏ giọng :"Được."

..................

Rầm! 

Lạc Xuyên tức giận đạp bàn làm việc, bàn nghiêng qua một bên, đột ngột đổ đống xuống sàn nhà. Ánh mắt hung tàn của anh ta khiến người xung quanh khiếp sợ, vội vã nép lại gần nhau. 

"Mẹ kiếp! Tại sao lại như thế?! Đám vô dụng này, không được chút việc gì hết!"

Thẩm Ngọc bước vào, cô ta dịu dàng cúi xuống nhặt đống tài liệu rơi vương vãi trên sàn nhà. Cô ta rất khéo léo, nhất là xoa dịu đàn ông. 

Cô vội vàng vuốt ngực Lạc Xuyên, chủ động lo lắng cho anh ta :"Lạc Xuyên, đừng tức giận nữa. Mắng bọn họ cũng vô ích, chuyện chúng ta cần làm bây giờ là tìm ra kẻ đứng sau động tay động chân."

Lạc Xuyên bình tĩnh lại hẳn, anh ta ngồi vào ghế, Thẩm Ngọc ra hiệu cho người xung quanh bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn trong phòng. Lạc Xuyên nhìn chằm chằm vào mớ tài liệu trên bàn, gọi thư ký riêng đến :"Điều tra xem có những ai nhúng tay vào chuyện này, còn vết tích nào, còn manh mối nào cũng không phải đào lên cho tôi."

"Vâng, Lạc tổng."

Lạc Xuyên nhíu mày, chê phiền :"Được rồi, cút hết đi."

Người xung quanh nhanh chóng tản ra hết như đàn kiến, phòng làm việc rất nhanh chẳng còn ai ngoài hai người họ. Thẩm Ngọc rót nước, đưa qua cho anh ta. 

"Lạc Xuyên, anh đừng nóng nảy quá. Không chừng những chuyện đang xảy ra, là do người ta cố ý gài bẫy anh, kẻo trúng kế người khác."

Lạc Xuyên có vẻ bình tĩnh hơn, uống ly nước mà Thẩm Ngọc đưa tối, cơn giận dữ theo đó mà trôi xuống dần. 

Lạc Xuyên :"Vẫn là em hiểu chuyện."

Thẩm Ngọc mỉm cười, ghé đầu dựa vào người anh ta. Hương thơm từ cơ thể cô ta khiến Lạc Xuyên nhanh chóng đắm chìm, anh ta vòng tay ôm lấy Thẩm Ngọc, chất chứa toàn bộ yêu thương và nhu tình. 

............................

Từ Hàn vẫn đến tảo mộ, hàng tuần đều chưa từng vắng mặt. Tiết trời Cửu Thành trở lạnh, hôm nay Từ Hàn mang theo bánh, chút trà nóng đến mộ Du Đình.

Du Đình nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt bên kia của Từ Hàn. 

Hôm nay cô đến thăm mộ của ba mẹ, không ngờ Từ Hàn vẫn ở đây, dáng vẻ này không có gì gọi là giả tạo.

"Cậu đến sớm vậy?"

Từ Hàn mỉm cười, khuôn mặt lập tức đỏ lên :"Lần nào cũng là giờ này thôi."

Du Đình đặt hoa xuống mộ ba mẹ, sau đó vòng qua đi đến trước mặt Từ Hàn :"Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, chuyện cậu động tay sớm muộn gì cũng bị Lạc Xuyên điều tra được."

Từ Hàn tuy có năng lực nhưng cậu ta làm sao đấu lại được con cáo họ Lạc kia, sớm muộn gì cũng bị Lạc Xuyên nắm thóp.

Từ Hàn thay đổi sắc mặt, nhìn cô với ánh mắt phòng bị.

Du Đình mỉm cười :"Đừng sợ, tôi sẽ không gây khó dễ cho cậu."

Từ Hàn tự nhận mình che giấu rất tốt, với người ngoài cậu ta chỉ là một thiếu gia nhàn hạ, chỉ biết đỏ mặt và cúi đầu, không nổi bật cũng không đặc biệt nên không khiến cho người ta chú ý.

Không ngờ cô gái này lại chú ý. 

Từ Hàn nhíu mày, ánh mắt sâu kín nghi ngờ :"Cô đừng tưởng tôi không biết cô và chị Du Đình chẳng có mối quan hệ gì, thậm chí hai người còn chưa từng gặp mặt nhau. Rốt cuộc cô là ai, tiếp cận Du gia có mục đích gì?"

Du Đình mỉm cười.

"Hàn Hàn, lâu rồi không gặp."

Từ Hàn khiếp sợ, bó hoa trên tay rơi xuống mặt đất. 

"Cô..."

Cái tên Hàn Hàn này, chỉ có Du Đình mới gọi. 

Du Đình :"Hàn Hàn có tin vào phép màu không?" Tôi, chính là phép màu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro