Chương 124: Không còn dấu vết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Bòn

Beta: Ying9791 (Na)

..//..

Lịch hẹn là 2 ngày trước. Tại sao Vương Nhất Bác vẫn âm thầm tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm? Là y giấu Tiêu Chiến, hay chính bản thân y cũng không biết chuyện này?

Tiêu Chiến vô thức siết chặt mảnh giấy trong tay, thẫn thờ ngồi xuống ghế. Lẽ nào... Lẽ nào lời nguyền thật sự chưa được hóa giải sao, con quái vật vô hình kia lại tìm đến họ Vương để đòi lấy trái tim thanh khiết.

Trong nhất thời đầu óc Tiêu Chiến trống rỗng, không biết phải làm sao. Những gì nên làm họ đã làm, những chỗ nên đến cũng đã đến rồi, đột nhiên lời nguyền quay trở lại, hắn chới với không biết cả hai đã phạm sai lầm ở đâu.

Nỗi sợ hãi dâng tràn trong tâm trí, càng lúc Tiêu Chiến càng run rẩy. Hắn đang có được hạnh phúc và một cuộc sống vô cùng viên mãn. Hắn sợ đánh mất Vương Nhất Bác, sợ y phải tự moi tim, sợ y bỏ hắn lại một mình...

Chiều muộn Vương Nhất Bác từ Onuris trở về, thấy trong nhà tối tăm mù mịt, nghĩ rằng Tiêu Chiến có việc ra ngoài. Nhưng khi bước vào mới phát hiện cửa nhà không hề khóa, qua ánh nhìn xuyên bóng tối, y thấy Tiêu Chiến ngồi bất động trong phòng bếp, lặng im như một cái bóng.

Vương Nhất Bác bước đến bật đèn lên.

- Tiêu Chiến, anh sao vậy?

Ánh sáng bao trùm căn phòng, Tiêu Chiến từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt vô hồn không có tiêu cự.

Vương Nhất Bác giật mình bước vội đến, chạm vào vai hắn:

- Chuyện gì vậy?

- Tôi... tôi không bình tĩnh được..., tôi... - Tiêu Chiến mấp máy môi, không kiềm chế được sự bối rối - Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi... Không biết chúng ta đã sai ở đâu, không biết chúng ta phải tiếp tục bắt đầu từ đâu, không biết...

Vương Nhất Bác liền cắt ngang, bắt hắn vào nhìn thẳng vào y:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh bình tĩnh, từ từ nói cho tôi nghe.

Tiêu Chiến nghe giọng của y, nhìn thấy y, dường như bắt đầu định thần lại. Hắn muốn nói, liền lập tức ngậm miệng. Đột nhiên lóe lên ý nghĩ, có khi nào con quái vật đang âm thầm điều khiển Vương Nhất Bác, nếu cho y biết thông tin này, nghĩa là nó đã bị phát hiện, có khi nào nó sẽ dùng biện pháp mạnh thúc ép Vương tử nhanh hơn không?

Nhưng nếu không cho Vương Nhất Bác biết, hắn làm cách nào để ngăn chặn y tiếp tục đến bệnh viện?

Tiêu Chiến mải lo nghĩ mà cứ nhìn trân trân Vương Nhất Bác, quên mất phải giấu đi bàn tay siết chặt mảnh giấy, nên rất nhanh Vương tử đã nhìn xuống bàn tay đang cầm vật gì đó một cách bất thường của Tiêu Chiến. Vừa trông qua góc giấy quen thuộc ấy, y lập tức nhận ra ngay đó là giấy hẹn của nơi nào.

Trong phút chốc, cả cơ thể Vương Nhất Bác cũng cứng đờ lại.

Y hoàn toàn không biết bản thân đã đến bệnh viện. Trước nay, khi ý muốn có một đứa con trỗi dậy, rồi bị điều khiển, về sau y đều mường tượng được ra. Vậy mà hiện tại, y lại không hề có chút ấn tượng nào về việc bản thân đã đến bệnh viện.

Cứ như sự điều khiển của lời nguyền đã tăng lên một cấp bậc mạnh mẽ hơn vậy.

Tiêu Chiến nhận ra Vương Nhất Bác đã đoán được vấn đề, lo lắng hỏi:

- Cậu thật sự không nhớ? Lịch ghi là hai ngày trước.

Nỗi sợ của Vương Nhất Bác không thua gì Tiêu Chiến, chỉ là y giỏi kiềm chế hơn. Y lặng im không nói gì, từ từ ngồi xuống cạnh bên Tiêu Chiến, trầm ngâm suy tư.

Quả nhiên, quyền năng quay trở lại, chính là để tiếp tục thanh tẩy cho trái tim thuần khiết, để chờ đến một ngày dâng tim.

Họ hoàn toàn chưa giải quyết được lời quyền của nhà họ Vương. Sự yên ổn những ngày qua chỉ là sóng ngầm trước cơn bão dữ. Chuyến khảo sát Kim tự tháp vừa rồi chẳng có ý nghĩa gì với lời nguyền gia tộc.

- Như vậy, việc dâng tim của nhà họ Vương không liên quan đến Tiểu Tán? - Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác lắc đầu:

- Nếu không liên quan đến Tiểu Tán, Công chúa, Tư tế... thì tôi thật sự không biết nó liên quan đến cái gì.

Họ đã mất tất cả dấu vết, hiện giờ không biết bắt đầu tìm hiểu từ đâu.

Cả hai chỉ biết im lặng, hoang mang cho tương lai của mình.

Tiêu Chiến đứng dậy, bước ra sau Vương Nhất Bác rồi ôm chầm lấy y, tay cũng siết thật chặt.

- Tôi không để cậu đi một mình đâu. Tôi sẽ đi cùng cậu.

Lời này có nghĩa, ngày Vương Nhất Bác phải moi tim, ngày đó, Tiêu Chiến sẽ tự vẫn bên cạnh xác của y. Hoặc, cả hai sẽ chọn cách ra đi của mình trước khi ngày đó diễn ra. Hắn đã quyết tâm rồi, mạnh mẽ an ủi Vương Nhất Bác:

- Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ ở bên nhau. Chỉ cần ngăn chặn đứa bé ra đời, để lời nguyền kết thúc ngay tại đây.

Vương Nhất Bác xoay đầu nhìn Tiêu Chiến, hỏi:

- Ngăn chặn thế nào? Cùng nhau nhảy lầu? Treo cổ? Cắt cổ tay? Hay uống thuốc độc?

- Gì cũng được. Cùng đi là được.

Vương Nhất Bác mỉm cười cay đắng:

- Cùng đi là được? Nhưng những cách đó không giết chết tôi được.

Tiêu Chiến ngẩn người kinh ngạc, rồi nhớ đến câu nói của Vương Nhất Bác lúc trước, không gì có thể giết được y, trừ khi y tự giết chính mình. Cho nên, tự tìm cái chết với nhà họ Vương là điều không thể.

Vương Nhất Bác vươn tay kéo Tiêu Chiến ngồi lên đùi mình, ôm hắn thật chặt.

- Tôi dùng sinh mạng để bảo vệ anh, không phải để anh cùng chết với tôi. Nghe lời, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn phải sống thật tốt.

- Không có cậu, tôi làm sao sống tốt?

- Thời gian nhiệm màu, sẽ chữa lành rất nhiều vết thương.

- Vậy không có tôi, cậu có sống tốt được không?

Vương Nhất Bác im lặng.

- Nhất Bác, trả lời tôi, không có tôi, cậu có sống tốt được không? - Tiêu Chiến kiên trì hỏi lại.

Vương Nhất Bác vùi đầu vào lưng Tiêu Chiến, không chịu trả lời.

Thật lâu sau, giọng y nghẹn ngào:

- Em muốn anh sống.

Vương Nhất Bác gần như van nài, Tiêu Chiến không kìm được nước mắt.

Y vừa xưng "em" với hắn, lần đầu tiên thừa nhận sự nhỏ bé của mình. Bởi y biết bản thân như một đứa trẻ đang đòi hỏi vô cớ. Không có Tiêu Chiến, y không thiết sống, nhưng y chết, lại muốn Tiêu Chiến vẫn phải sống thật tốt. Y biết mình không có lý lẽ, nhưng y chỉ còn cách van nài Tiêu Chiến.

Sự đòi hỏi phi lý ấy thật ra cũng xuất phát từ trái tim quá yêu thương Tiêu Chiến mà thôi.

Tiêu Chiến xoay người lại, dùng hai tay nâng má Vương tử lên, dịu dàng nói:

- Được rồi. Không ai phải ra đi cả. Chúng ta sẽ đấu tranh một lần nữa. Hứa với anh, chúng ta sẽ vùng vẫy đến giây phút cuối cùng.

Hai tay của Vương Nhất Bác áp lên hai tay Tiêu Chiến, khẽ gật đầu.

Tiêu Chiến hạ môi xuống, ấn lên môi y một nụ hôn. Rồi không dằn được nỗi xót xa trong lòng, ra sức hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn.

Họ đã có được nhau, nhưng vì đâu lại không thể giữ lấy nhau?

Trong nụ hôn say đắm ấy, bất chợt cơ thể Vương Nhất Bác cứng đờ lại.

Tiêu Chiến nhận ra, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo và thái độ xa cách đột ngột của y, dáng vẻ vô cùng quen thuộc khi y bị điều khiển. Con quỷ vô hình lại đến rồi. Vì câu chuyện bị tiết lộ, nên nó vội vã đến rồi.

Hai hàng nước mắt của Tiêu Chiến lăn dài, đau đớn mà ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, tiếp tục nụ hôn dài trong vội vã. Hắn ước sao tình yêu này có thể ngăn con quái vật xâm chiếm tâm trí y, hy vọng hơi ấm này có thể làm cho y thức tỉnh.

Nhưng không, Vương Nhất Bác lạnh lùng đẩy hắn ra, gương mặt không cảm xúc nhìn hắn như kẻ thù.

Tiêu Chiến bất chấp lao đến, vừa khóc vừa ôm lấy y, chống lại sự cản trở mà nhào đến hôn y. Hắn vươn tới, Vương Nhất Bác lại đẩy ra, hắn càng cố bám tới.

- Nhất Bác, là anh... là anh mà. - Tiêu Chiến nức nở van nài. Nhưng Vương tử đã không còn nhận ra hắn nữa. Y siết chặt bàn tay hắn, ngăn hắn tiếp tục hôn y. Trong đôi bàn tay ấy, hơi lạnh buốt giá từ từ tỏa ra.

Đây không phải lần đầu tiên hắn bị Vương tử tấn công khi mất đi lý trí, Tiêu Chiến đã từng trải qua chuyện đó rồi. Nhưng hắn mặc kệ, dù đôi tay bị hủy cũng được, hắn phải đánh thức Vương Nhất Bác, ngăn chặn con quái vật tàn độc này.

Thật sự lạnh, rất lạnh, đau nhức đến tận xương tủy. Tiêu Chiến cố tình khóc lớn, để Vương Nhất Bác có thể nghe thấy tiếng của hắn, để y tỉnh lại, không bị điều khiển nữa.

Tiếng than oán thật sự có tác dụng, Vương Nhất Bác đứng bật dậy, lôi Tiêu Chiến ra ngoài.

Tiêu Chiến không chịu đi, một người cứ lôi, một người cứ níu, y càng dùng sức kéo lê hắn từ phòng bếp ra phòng khách, rồi xô mạnh hắn ra sân, đóng sầm cửa lại.

- Khóa cửa lại!

Đó là tất cả những gì Vương Nhất Bác hét lên trước khi hoàn toàn mất đi lý trí. Nếu không tự nhốt chính mình, y sẽ tiếp tục đến bệnh viện đốc thúc quá trình sinh đứa bé kia. Một khi phôi thai được hình thành, con quỷ khát máu sẽ không cần sự tồn tại của y nữa.

Hai cổ tay của Tiêu Chiến đỏ rát, nước mắt đầm đìa, hắn nhìn quanh, tìm thấy được những cọng kẽm lúc dọn nhà, cứ như vậy góp nhặt mà buộc quanh tay nắm cửa. Hắn biết, với sức mạnh của Vương tử, cánh cửa này chẳng chịu nổi một đạp, nhưng hắn vẫn làm hết mọi thứ trong khả năng của mình, và chính Vương tử đang tự đấu tranh không bước ra ngoài mà thôi.

Tiêu Chiến bất lực tựa người vào tường, rồi trượt dài xuống. Trái tim đau đớn thắt lại, sự uất nghẹn không cam lòng khiến hắn không thở nổi.

Hai người cách nhau một cánh cửa, thống khổ tột cùng.

.

.

.

Tiêu Chiến mệt mỏi ngồi trước cửa nhà, không biết đã qua bao lâu, đến khi sương đêm giá lạnh rơi xuống, đến khi đêm dần qua, đến khi tiếng chim hót ríu rít đón bình minh, đến khi mặt trời lên cao đứng bóng.

Tiêu Chiến biết, phía sau cánh cửa này, Vương Nhất Bác vẫn ngồi đó, tự đấu tranh với tâm trí của mình. Lúc trước y tự hủy cánh tay, lúc này, chẳng biết đã làm gì với thân xác đang bị điều khiển. Tiêu Chiến chỉ cảm thấy hơi lạnh từ trong nhà tỏa ra vẫn tỏa ra rét buốt.

Qua nhiều lần Vương tử bị điều khiển, Tiêu Chiến nhớ chỉ hơn nửa ngày là y có thể tỉnh lại. Nay đã gần một ngày, căn phòng bên trong không có động tĩnh gì. Lẽ nào, lời nguyền ngày càng mạnh mẽ hơn rồi, phải chăng việc tạo ra thế hệ sau của Vương tử đã bị trì hoãn quá lâu.

Tiêu Chiến chợt nghĩ, thay vì ngồi ở đây chờ Vương Nhất Bác tỉnh lại, hắn phải làm gì đó thiết thực hơn. Như trực tiếp hủy đi hợp đồng IUI (thụ tinh nhân tạo) chẳng hạn.

Đúng rồi, vấn đề chính là ở bệnh viện. Chỉ cần họ không tiến hành cấy ghép thì đứa bé sẽ không thành hình. Không có thế hệ sau, con quỷ độc ác kia không thể nào đòi mạng của Vương tử được.

Tiêu Chiến không đắn đo nữa, lập tức nhổm người dậy, chạy ra ngoài. Do ngồi quá lâu, cộng thêm đói khát cả ngày, cả người loạng choạng. Nhưng Tiêu Chiến không có thời gian nghĩ đến chuyện ăn uống, hắn cần đến bệnh viện ngay lập tức.

Trí nhớ của Tiêu Chiến rất tốt, hôm qua khi xem giấy hẹn, hắn nhớ tên vị bác sĩ tiến hành làm IUI cho Vương Nhất Bác, là Nassor. Sau khi đến bệnh viện, hắn lập tức xin gặp bác sĩ này. Thật may ngay lúc này ông ấy tan ca, có thể gặp Tiêu Chiến trước khi ra về.

Tiêu Chiến không dông dài, trực tiếp trình bày vấn đề hợp đồng làm IUI của Vương tử. Hắn muốn hủy hợp đồng ấy, hủy vĩnh viễn.

Bác sĩ Nassor chăm chú nghe Tiêu Chiến trình bày, trầm ngâm một chút liền hỏi:

- Cậu có quan hệ gì với cậu Vương Nhất Bác? Đây là chuyện riêng tư cá nhân của cậu ấy, theo quy định thì không ai có quyền can thiệp. Nhưng nếu cậu là người thân cận huyết với cậu Vương, chúng ta sẽ có cách thương lượng khác.

Tiêu Chiến khựng lại một lúc, vì liên quan đến vấn đề sống còn của Vương tử, hắn đành nói:

- Tôi biết người Ai Cập các ông sẽ không thừa nhận mối quan hệ này. Nhưng tôi là người sống cùng với cậu Vương, cũng có nghĩa, là người cha thứ hai của đứa bé. Tôi có đủ quyền quyết định có nên sinh đứa bé hay không.

Bác sĩ Nassor vô cùng bất ngờ, có phần lúng túng. Đúng là Ai Cập không chấp nhận yêu đương đồng giới, thậm chí còn sẽ tố cáo nếu biết người nào đó có quan hệ này, để pháp luật và cộng đồng trừng trị. Nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là người ngoại quốc, nếu họ không công khai tình cảm nơi công cộng thì chẳng ai quy tội được.

Việc sinh con quả thật có liên quan mật thiết đến người cùng chung sống trong một gia đình, nhưng đây cũng là quyền cá nhân, bác sĩ Nassor đang phân vân có nên tiết lộ thông tin hay không. Khi chợt liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tiêu Chiến, ông nhận ra nó giống hệt với chiếc nhẫn mà Vương Nhất Bác đeo, hiện tại ông đã tin vào mối quan hệ của hai người. Bác sĩ nói:

- Việc hủy hợp đồng, cậu Vương đã đề nghị với tôi rất nhiều lần. Nhưng sau đó một thời gian, cậu ấy lại tìm đến yêu cầu tiếp tục tiến hành. Tôi không hiểu vì sao cậu ấy cứ liên tục đổi ý như vậy. Cuối cùng, chúng tôi đã ký kết một bản thỏa thuận, đó là, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, ngày cả khi là yêu cầu của chính miệng cậu Vương, tôi vẫn phải tiếp tục thực hiện IUI theo đúng trình tự.

Tiêu Chiến sững sờ:

- Còn có thỏa thuận như vậy?

Bác sĩ Nassor gật đầu:

- Nếu vi phạm, tôi sẽ phải bồi thường một số tiền rất lớn. Nên xin lỗi cậu Tiêu, dù Vương Nhất Bác có đến đây, hợp đồng vẫn sẽ không bị hủy.

Tiêu Chiến hiểu vì sao Vương Nhất Bác phải làm bản thỏa thuận đó. Do lời nguyền điều khiển, y phải sinh một đứa con. Nhưng khi tâm trí tỉnh táo lại, y tất nhiên phải đi hủy hợp đồng. Để đứa bé được an toàn sinh ra, lời quyền đã điều khiển Vương tử lập thỏa thuận không bao giờ được trì hoãn việc thụ tinh nhân tạo.

Hai bàn tay Tiêu Chiến nắm chặt lại, sốt sắng vô cùng. Khi bác sĩ Nassor đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tiêu Chiến vội vàng níu ông ta lại:

- Vấn đề chỉ nằm ở khoản bồi thường thôi đúng không? Tôi thay ông trả, bây giờ không có nhiều, nhưng tôi có thể ứng trước.

Tiêu Chiến lập tức lấy điện thoại ra, đăng nhập vào ngân hàng, đưa cho ông Nassor xem số tài khoản của mình. Là khoản tiền khổng lồ đến từ tấm vé số trúng độc đắc mà Vương Nhất Bác cho hắn:

- Ông đưa số tài khoản cho tôi, tôi chuyển cho ông toàn bộ số tiền này trước. Coi như là đặt cọc. Chỉ cần ông lập tức hủy tất cả quá trình làm IUI của Vương Nhất Bác.

Ông Nassor nhìn số tiền kia, hơi bất ngờ chàng trai trông hiền lành này thật sự có khoản tiền lớn đến như vậy. Mặc dù số tiền này cũng khiến người ta dao động, nhưng cuối cùng ông vẫn lắc đầu:

- Đây là thỏa thuận giữa tôi và khách hàng. Tôi không thể vi phạm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro