Chương 43: Chúng ta chia tay đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Thôi xong.]

Tấm áp phích mà lần trước cậu không xé được vẫn đang dính chặt trên trần nhà, đối diện với giường ngủ.

Bức ảnh chụp lén này được chính chủ chụp khá đẹp, trên ảnh, Đoàn Lăng đang đi ngang qua hành lang tuy nhiên kỳ diệu thế nào mà lại quay qua nhìn thẳng vào ống kính, sau khi in thành poster, chỉ cần vừa liếc mắt, liền cảm giác như hai người đang nhìn thẳng mắt nhau vậy.

Không có cái cốt truyện tắc não nào có thể so sánh được với tình huống hiện tại.

Đầu Tạ Ninh ong ong nổ tung, một mảnh trống rỗng không biết phải nói gì, thất lạc chức năng ngôn ngữ.

Nếu như có thể quay ngược thời gian, cậu chắc chắn ngay cái ngày đầu tiên xuyên tới, sẽ xé bỏ cái tấm poster đó xuống.

" Cậu, cậu nghe tôi nói..."

Sau một khoảng thời gian tạm dừng ngắn ngủi, Đoàn Lăng đáp lại câu 'nói', bằng cách bước vào phòng ngủ.

Tạ Ninh ngẩn người, không có phản ứng gì sao? .... Hay là tức đến mức không thèm nói?

Không có cười nhạo hay chán ghét như tưởng tượng, Đoàn Lăng đưa lưng về phía cậu, trong vô thức Tạ Ninh muốn nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng đôi mắt cậu lại bị thu hút bởi đôi tai đang dần đỏ lên.

" Đoàn Lăng... Cậu sốt à?"

Cậu theo vào phòng ngủ, thăm dò nhìn về phía trước: " Hay là do nhà tôi nóng quá?"

Lẽ nào là khi mà đặc biệt tức giận, lỗ tai Đoàn Lăng sẽ đỏ lên?

" .....Đệt mợ!" Kìm nén cả nửa ngày, Đoàn Lăng chịu không nổi nữa.

Hắn bỗng chốc quay đầu lại, Tạ Ninh sợ hãi lùi bước, đặt mông ngồi xuống giường, như một con huơu con sợ hãi ngửa cổ lên nhìn, lúc nhìn rõ khuôn mặt của Đoàn Lăng, ánh mặt cậu không khỏi dừng lại.

Nói là tức giận, nhưng có gì đó không đúng cho lắm.

Lúc tức giận ánh mắt Đoàn Lăng uy nghiêm sắc như dao, mặc dù lúc này nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt ẩm ướt, không có chút cọc cằn gì.

Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật cậu, Đoàn Lăng không tự nhiên ngoảnh mặt đi, giọng điệu vẫn cứng nhắc: " Cái này.... Cậu dán bao lâu rồi?"

Chủ đề quay trở lại, Tạ Ninh xấu hổ, ậm ừ không nói.

Nói gì đây, nguyên chủ ít nhất đã dán được nửa năm rồi.

Thấy cậu bắt đầu xấu hổ, Đoàn Lăng nhướng mày, tâm trạng hỗn loạn bằng một cách kỳ diệu đã bình tĩnh trở lại.

Hắn lại nhìn lên trần nhà: " Chụp lúc nào đấy?"

Thành thật mà nói, hắn không hề có ấn tượng gì với bức ảnh này, tương tự với hai tháng trước, hắn cũng không có tí ấn tượng gì về Tạ Ninh.

Tạ Ninh mở miệng, cũng không có nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt cầu xin ra hiệu hắn đừng hỏi nữa.

Cái poster này, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào giải thích rõ ràng được.

" Cậu không phải là nên giải thích à."

Nhìn thấy bộ dạng lúng túng không biết phải làm sao của cậu, trong tim Đoàn Lăng như có gì đó đang tan chảy, tâm trạng từ u ám chuyển sang tươi vui, thậm chí ngay cả việc cậu giấu chuyện sinh nhật mình cũng bị hắn đá ra chuồng ngựa.

Lông mi rung rung khiến người ta ngứa ngáy, đôi mắt Đoàn Lăng sâu thẳm, bàn tay chạm lên mặt cậu.

Lúc đầu động tác này chỉ là thử nghiệm xúc giác, dường như hiện tại nó đã trở thành thói quen, một cái chạm nhẹ nhàng giữa những ngón tay, còn có nhiệt độ vì xấu hổ trên đôi má đó.

" Cậu thích tôi rất lâu rồi? Bình thường sao lại không nói ra?"

Đẩy người xuống giường, Đoàn Lăng nằm nghiêng, xoay người nhìn lên trần nhà, khuôn mặt tối tăm.

Mười tám mười chín tuổi là độ tuổi dậy thì, khó mà không suy nghĩ nhiều về góc độ này.

" Lại còn mặt đối mặt, mẹ nó chứ cậu không phải..."

" TÔI KHÔNG CÓ!!!"

Ngay khi vừa mở miệng cậu gần như có thể đoán được hắn đang muốn nói cái gì, cậu bịt miệng hắn lại, gấp đến mức muốn bật khóc.

Đầu óc bị chập mạch, Đoàn Lăng trước mặt và Đoàn Lăng trên trần nhà bỗng chồng lên nhau một cách kỳ lạ, Tạ Ninh thậm chí còn không chú ý đến tư thế hiện tại của mình.

" Cậu đừng có nghĩ bậy! Không phải tôi..."

" Ninh Ninh! Cậu Đoàn.... Khụ, Đoàn Lăng, ăn cơm thôi!"

Tiếng gọi của ba Tạ bất thình lình vang lên, làm cả hai đều đứng hình, Tạ Ninh như tỉnh khỏi cơn mê, sắc mặt tái nhợt đẩy người ra.

Khi ba Tạ bước vào, Đoàn Lăng vừa chậm rãi ngồi dậy, trong khi đó Tạ Ninh đang đứng dựa vào bàn học, cậu như giấu đầu hở đuôi cởi cà vạt đồng phục ra.

Nhìn thoáng qua khuôn mặt như muốn bốc hơi của Tạ Ninh, ba Tạ hơi ngừng lại: " Bọn con đang nói chuyện à? Nào nào ra ăn cơm tối thôi!"

" Vâng....!"

Tạ Ninh chột dạ đáp lời, tim đập thình thịch, rõ ràng là cậu với nhân vật chính không phải hẹn hò nghiêm túc gì, thế mà lại có cảm giác tim đập chân run khi bị phụ huynh bắt tại trận vậy.

Ngược lại Đoàn Lăng sắc mặt không đổi, nếu xem nhẹ đôi tai phớt hồng kia.

Với nỗ lực không ngừng nghỉ, kỹ năng nấu ăn của bố Tạ đã chuyển từ bữa ăn bóng đêm sang level khó ăn, vị giác của Tạ Ninh đã được tôi luyện, nếu Đoàn Lăng không tới, đây quả thực là một bữa ăn khá thịnh soạn.

Để tránh nhân vật chính sáng nắng chiều mưa nổi điên vì đồ ăn không ngon, Tạ Ninh vào bếp dạo một vòng, sử dụng nguyên liệu còn lại để làm món ăn thường ngày, sau đó cậu lúng túng ngồi xuống.

Buổi sinh nhật này, quả thực là cả đời khó mà quên được.

Nếu đã mời Đoàn Lăng tới, ba Tạ chắc mẩm nghĩ rằng hai người họ trước đây chỉ là cãi nhau mà thôi, ít nhất thì vẫn chưa có chia tay.

Vừa mới thực hiện một khóa huấn luyện tâm lý, dù đã từng đàm phán qua vô số thương vụ kinh doanh lớn trong quá khứ nhưng giờ ba Tạ lại như con hổ giấy.

Ông nháy mắt ra hiệu với Tạ Ninh đang chết máy: " Ninh Ninh, nhanh giới thiệu đi con!"

Đoàn Lăng có khí chất quý tộc bẩm sinh, mặc dù bài trí nhà họ Tạ khá sang chảnh, nhưng khi hắn ngồi ở đây, luôn sẽ khiến cho người khác có cảm giác lạc quẻ.

Tạ Ninh nhìn qua nhìn lại, sau đó ép bản thân phải giới thiệu.

" Ba, đây là con... Đây là Đoàn Lăng, bạn học của con ạ."

Nghe lời giới thiệu của cậu, ba Tạ sửng sốt, đầu óc đơ ra.

Thế cuối cùng là chia hay không chia đây?

Đoàn Lăng hơi nhíu mày, quay sang nhìn cậu, Tạ Ninh đặt đĩa rau mới xào trước mặt hắn, giả vờ như không nhìn thấy sự bất mãn của hắn.

Đây không tính là một bữa ăn đầy sự ngượng ngùng, Tạ Ninh cũng không ngờ tới, nhân vật chính là cậu cả được nâng niu từ bé, ấy vậy mà hắn có thể mặt không đổi sắc mà ăn đồ ăn ba Tạ nấu.

Trong bữa tối ba Tạ nhiệt tình giới thiệu các món ăn nào, hắn sẽ tượng trưng mà nếm thử các món đó, không hề tỏ ra chút bất mãn gì, Tạ Ninh thiếu điều có hơi hoài nghi nhân sinh.

Phải nói không hổ là công tử của giới thượng lưu, phép lịch sự bên ngoài vậy mà được thực hiện vô cùng đến nơi đến chốn.

Nhưng trong sách gốc, không phải Đoàn Lăng lúc nào cũng luôn là dáng vẻ kiêu ngạo khó thuần sao, có bữa tiệc nào mà hắn không đập phá chứ?

Lúc bữa ăn sắp kết thúc, hắn lấy một túi quà từ hai túi quà Lý Lỗi đem lên, đưa cho Tạ Ninh.

"....!"

Tạ Ninh được sủng mà sợ.

Thế mà còn chuẩn bị cả quà?!

Cậu lo sợ nó sẽ là một món quà có giá trị, Tạ Ninh ngay lập tức muốn mở nó ra, kết quả là tay vừa mới chạm vào, Đoàn Lăng liền thu lại.

" Đừng động vào! Đợi tôi về rồi hẵng mở."

Ba Tạ ngó trái, ngó phải, đôi mắt ti hí sáng lấp lánh, bộ dáng muốn nói lại thôi.

" Cảm ơn vì đã chiêu đãi ạ."

Đợi đến lúc ăn xong bữa tối, Đoàn Lăng đứng dậy chào tạm biệt, Tạ Ninh lơ lửng trên trời cả tối, nhưng vẫn còn giữ tỉnh táo, đi theo tiễn hắn.

Nhìn hai người lần lượt đi ra ngoài, ba Tạ nghiêng đầu, không có nhìn ra được vấn đề gì cả.

Nhưng sự lo lắng của con trai không hề giả tạo tí nào, không muốn bầu không khí sinh nhật trở nên ngột ngạt, cho nên ông không có hỏi về việc chuyển trường, chẳng qua là trao đổi số điện thoại với Đoàn Lăng, rồi xem qua hai ngày nữa lại hỏi sau.

.....

Xe của Lý Lỗi đã đỗ dưới tầng, tiễn người xuống dưới, trước khi người nọ lên xe, Tạ Ninh không nhịn được mà gọi hắn lại.

" Đoàn Lăng."

Đoàn Lăng quay đầu lại, đợi cậu nói tiếp.

Im lặng hồi lâu, Tạ Ninh hít sâu một hơi: ".... Khoảng thời gian qua cảm ơn cậu rất nhiều."

Sau khi chuyển về Dương Trừng, hay nói cách khác là từ khi chuyển lớp, mặc dù thỉnh thoảng sẽ gặp phải phiền toái nho nhỏ, nhưng quả thật như lời Đoàn Lăng đã nói, đem lại cho cậu rất nhiều cảm giác an toàn.

Chỉ là mối quan hệ của họ ngay từ đầu đã không bình thường, không nói đến việc thân phận không cùng địa vị, thậm chí cảm xúc cơ bản nhất cũng không có, cậu là một người ngoài xuyên tới thế giới này nên không có quá nhiều tham vọng, cậu không có tâm trạng tranh đấu với các nam phụ vị trí bên cạnh nam chính, cậu chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi.

Giống như cuộc sống trước khi xuyên tới đây.

Đoàn Lăng nhìn cậu cả nửa ngày, ánh mắt có chút quái lạ, còn có chút hơi ghét bỏ.

" Đần à?"

Tạ Ninh híp mắt cười với hắn, không giải thích gì, đang lúc cậu muốn lùi lại chào tạm biệt, Đoàn Lăng bỗng nhiên kéo lấy áo khoác của cậu, cậu loạng choạng hai bước rồi ngã vào cái ôm của hắn.

Mùi hương ngọt ngào không bị gió đêm làm loãng đi.

Thời tiết đã chuyển sang mùa thu, buổi tối dần mát mẻ hơn đôi chút, cái ôm chặt này vừa ấm vừa thơm, nếu không cẩn thận sẽ chìm vào trong đó.

Đồng tử Tạ Ninh co rút, bất đắc dĩ tựa lên vai hắn, cơ bắp toàn thân căng lên trong giây lát, sau đó từ từ thả lỏng.

Không hổ là vạn người mê, bất cứ sự tiếp xúc nào cũng làm cho người ta nghiện, cũng không biết nhân vật chính cuối cùng sẽ là ai.

Suy nghĩ cậu dần bay xa, Tạ Ninh cắn môi dưới.

" Hai ngày tới tôi có việc cần xử lý." Đoàn Lăng ghé sát tai cậu, giọng nói nghe có vẻ dịu dàng hơn ngày thường: " Cậu ngoan ngoãn chút đi."

Dừng một chút, hắn nhẹ giọng nói thêm: " Tạ Ninh, sinh nhật vui vẻ."

"...."

Nhịp tim chợt đập loạn nhịp, Tạ Ninh mở to mắt, thân thể khẽ cử động, ngọ nguậy đẩy người ra.

" Đường, đi đường cẩn thận, tôi về nhà trước đây!"

Cậu lùi lại hai bước, không ngoảnh đầu lại mà chạy lao vào hành lang, mãi đến khi quay về phòng ngủ, cậu mới ôm ngực thở hổn hển.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi Đoàn Lăng lên xe rời đi, cơn đau khó tả trong lồng ngực mới dần tiêu tan.

Tạ Ninh ngồi trên ghế, nụ cười trên mặt đã tắt từ lâu.

Cốt truyện đã sụp đổ, đi chệch khỏi quỹ đạo của cuốn sách gốc, liệu nhân vật chính có còn bình yên vô sự cho đến khi qua dòng thời gian này hay không....?

Cậu không dám xác định, cũng không dám nghĩ quá nhiều.

Lấy giấy nhập học trường Uý Lam Tam Trung ở trong ngăn kéo ra, Tạ Ninh buộc mình phải gạt bỏ những suy nghĩ viển vông, chuyển mục tiêu sang cuộc sống bình thường mà mình hằng mong đợi.

Cậu vốn dĩ không phải là nguyên chủ, những gì đã trải qua hoàn toàn là tai nạn ngoài ý muốn, hiện tại mọi chuyện đã qua rồi, phải nên vui vẻ mới đúng.

Loay hoay tìm cây gậy để gỡ tấm áp phích trên trần nhà, trước khi vứt nó đi, Tạ Ninh do dự một chút, sau đó cuộn lại gọn gàng rồi cất vào ngăn tủ.

Đặt món quà Đoàn Lăng tặng sang một bên, mặt đối mặt với nó cả đêm, nhưng vẫn cắn răng nhất quyết không mở, ngày hôm sau giao nó cho ba Tạ đang có hơi không hiểu.

" Nếu mà Đoàn Lăng có tới tìm con, ba giúp con trả lại cho cậu ấy."

.....

Thứ 7 chủ nhật sau đó, Tạ Ninh vẫn chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh Đại học như bình thường.

Tới cuối tuần, lúc vừa từ thư viện trở về, không muốn đi đường xa, Tạ Ninh đi tới cổng phía Bắc, định đi đường tắt, thân hình cậu không được coi là khoẻ mạnh, nhưng vẫn đủ sức để leo hàng rào.

Lúc trước Mạnh Kỳ Cửu vượt rào, cũng bị kẹt ngay tại chỗ này, gần tới cổng phía Bắc, cảnh tượng ngày hôm đó hiện lên trong đầu Tạ Ninh, nhớ tới ánh mắt ngơ ngác của Mạnh Kỳ Cửu treo trên hàng rào, trong mắt hiện lên một nụ cười.

Tin nhắn gửi đi ngày hôm đó như đá chìm đáy biển, Mạnh Kỳ Cửu dường như đang tránh mặt cậu, khi vừa đi đến cổng phía Bắc, thoáng thấy bóng người đang trèo hàng rào, Tạ Ninh lắp bắp kinh hãi.

Đã gần một tháng không gặp, không ngờ lại tình cờ gặp, thay vì nói là ngạc nhiên, không bằng là nói lúng ta lúng túng không biết làm sao.

Mạnh Kỳ Cửu tránh mặt cậu, có nghĩa là anh vẫn để tâm đến chuyện của Đoàn Lăng, nếu đối phương không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với mình, thì Tạ Ninh sẽ không phải là kiểu người đi chủ động hàn gắn mối quan hệ.

Giống như việc Diệp Tuyên trở nên xa cách, cậu cũng không hề nỗ lực tiến tới kết bạn, mà chỉ từ từ chậm rãi rút lại vào vỏ bọc của mình.

Cho nên Tạ Ninh đứng tại chỗ không tiến lại gần, đang nghĩ đến việc đợi Mạnh Kỳ Cửu rời đi, ai ngờ sau khi leo lên bên trên hàng rào, tâm trạng Mạnh Kỳ Cửu vui vẻ nhìn khung cảnh xung quanh từ trên cao.

Hai người chạm mắt, đồng thời giật mình, Mạnh Kỳ Cửu vốn không chuẩn bị lại càng ngạc nhiên hơn, thân thể lắc lư, suýt nữa thì rơi xuống.

" Úi...!"

Tim Tạ Ninh đập thình thịch, sợ hãi bước hai bước lại gần, thấy anh nhảy xuống không có làm sao, cậu thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Nghĩ rằng Mạnh Kỳ Cửu sẽ vội vàng rời đi giống như lần gặp gỡ bất ngờ trước đó, Tạ Ninh đợi vài giây, phát hiện Mạnh Kỳ Cửu vẫn đứng nguyên tại chỗ, giống như đang đợi cậu, có hơi do dự bước tới.

Mạnh Kỳ Cửu liếc nhìn đống sách cậu ôm trong ngực, che mặt hắng giọng, giả vờ bình tĩnh nói: " Đi thư viện à?"

Tạ Ninh gật đầu, dễ dàng trèo qua hàng rào, có hơi khó hiểu hỏi: " Rõ ràng là có thể trực tiếp đi qua, sao lại phải nhảy?"

Mạnh Kỳ Cửu thành thật nói: " Tại vì.... Rảnh á."

Trông anh không khác mấy so với trước đây, mắt cá chân dường như đã khỏi hẳn.

Tạ Ninh thở phào nhẹ nhõm: " Cậu đi làm à?"

" Không." Mạnh Kỳ Cửu lắc đầu, chỉ về phía sân bóng rổ bên cạnh khu dân cư: " Vừa cùng bạn đánh..."

Nói được nửa chừng, Mạnh Kỳ Cửu bỗng dưng im lặng, Tạ Ninh cảm thấy buồn bực, trên mặt hiện lên một tia hối hận.

Cái này cũng quá trùng hợp đi...!

Sau khi thua trận ngày hôm đó, vẻ mặt đau khổ của Mạnh Kỳ Cửu vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cậu, Tạ Ninh mở miệng, lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, nhất thời không biết phải nói gì.

Không phải là do Mạnh Kỳ Cửu, Đoàn Lăng là nhân vật chính, ai đấu bóng rổ với hắn cũng sẽ thua, nhưng chuyện này nói ra sẽ không một ai tin cả.

" Phải, à phải, cậu có đọc được tin nhắn tôi gửi không? Quả thực là Dương Trừng không thích hợp với tôi, vẫn nên phải cảm ơn cậu."

Mạnh Kỳ Cửu cúi đầu, tự giễu nói: " Có gì mà cảm ơn chứ, tôi không giữ được cậu."

" Một cuộc so tài mà thôi!"

Tạ Ninh chưa bao giờ có tài trong việc an ủi người khác, lúng ta lúng túng hồi lâu, cậu lựa chọn giải thích từ một góc độ khác: " Với lại mai tôi sẽ chuyển trường, hiện tại cũng không còn là học sinh của Dương Trừng nữa."

Nghe cậu nói vậy, Mạnh Kỳ Cửu kinh ngạc ngẩng đầu: " Chuyển trường?! Chuyển đi đâu vậy?"

" Uý Lam Tam Trung, sắp thi Đại học rồi, vì nghe nói bầu không khí học tập nơi đó vô cùng nồng nhiệt, nên mới muốn đổi một môi trường mới." Tạ Ninh nửa thật nửa giả giải thích.

" Vậy mà Đoàn Lăng không..." Nói được một nửa, Mạnh Kỳ Cửu đột nhiên nghĩ tới gì đó, trong mắt loé lên: " Các cậu chia tay rồi à?"

Chia tay? Hiện tại thì chưa, có lẽ ngày mai sẽ chia thôi.

Tạ Ninh nở nụ cười khô khan, đổi chủ đề: ".... Không có, về thôi, về trễ quá ba tôi lại xuống bếp nấu ăn."

Nói xong, cậu đi trước một bước, Mạnh Kỳ Cửu từ sau nhìn bóng lưng cậu, sau khi ngạc nhiên, đôi mắt quả nho của anh ảm đạm không thấy ánh sáng.

Một lúc sau, anh hít một hơi thật sâu, nhấc bước chạy theo cậu.

" Cùng về đi."

.....

Chớp mắt đã trôi qua hai ngày cuối tuần.

Ngày thứ hai mới lại đến, Tạ Ninh dậy sớm, đặc biệt ra ngoài ăn sáng, chỉ vì muốn tránh thời gian Lý Lỗi đến đón.

Địa điểm của trường Uý Lam Tam trung gần như là ở vùng ngoại ô, nghe nói là muốn đem đến cho học sinh một môi trường học tập yên tĩnh tốt nhất, khi trường được thành lập đã đặc biệt lựa chọn vùng đất bảo địa này.

Đợi đến khi Tạ Ninh trắc trở chuyển vài chuyến tàu đến được cổng trường Uý Lam Tam Trung, cuối cùng cũng thấu hiểu sao mà cậu nhóc lần trước đến Nam Cao xem trận bóng rổ, lại kiệt sức đến như thế.

Cơ hội không có nhiều cho lắm.

Trước khi bước qua cổng trường, cậu lấy điện thoại ra gõ một lúc lâu, chỉnh sửa tin nhắn chỉ có một vài từ.

Sau khi gửi tin nhắn cho Đoàn Lăng, liền chặn số điện thoại, Tạ Ninh hít một hơi thật dài, cảm giác như mình là chú chim nhỏ vừa được tái sinh, không thể chờ đợi được mà bước chân vào cổng trường Uý Lam Tam Trung.

[ Đoàn Lăng, cảm ơn cậu hai tháng qua đã chăm sóc tôi, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, dù cho ở phương diện nào, chúng ta cũng đều không thích hợp để ở bên nhau, hơn nữa kỳ thi tuyển sinh Đại học đang đến gần, tôi muốn đặt toàn bộ sự chú ý vào trong học tập.]

[ Cho nên, chúng ta chia tay đi.]

....

Buổi tự học ở lớp 1 trước sau như một vẫn yên tĩnh vô cùng.

Thẩm Ánh Hàn đọc được hai trang sách, quay sang nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, rồi quay lại nhìn Đoàn Lăng đang nằm trên bàn ngủ bù.

Có thể thấy, Đoàn Lăng ngủ rất say, quấy rầy hắn lúc này căn bản chính là muốn chuốc vạ vào thân.

Đang lúc hắn ta đang do dự có nên nhắc nhở hay không, thì đằng trước chợt vang lên tiếng rung, Đoàn Lăng chậm rãi mở mắt ra, giống như đang lấy điện thoại ra xem.

Mấy giây sau, hoặc là mười mấy giây sau.

Bóng dáng tuỳ ý dần dần cứng đờ, tâm trạng lười biếng bỗng trở nên lặng ngắt như băng.

Lông mi của Thẩm Ánh Hàn chớp chớp, hắn ta đứng dậy muốn hỏi chuyện gì xảy ra, thì đằng trước vang lên một âm thanh giòn tan.

BANG!

Điện thoại bị ném ra cửa phòng học một cách tàn bạo, lập tức chia năm xẻ bảy.

Sau một hai tiếng hét giật mình, trong phòng học yên tĩnh đến mức cũng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, học sinh trong lớp nhìn nhau, trên mặt đều hiện rõ sự sợ hãi và bối rối.

Biết nhau gần mười năm, Thẩm Ánh Hàn chưa bao giờ nhìn thấy Đoàn Lăng tức giận đến như vậy,

Tức nước vỡ bờ, trong cơn tức giận cực điểm, hắn có xu hướng bình tĩnh lại.

Bóng người chéo trước mặt ngồi im không động đậy, góc nghiêng tinh xảo như tranh vẽ, đôi môi đỏ hơn bình thường, ánh mắt xa xăm nhìn chiếc điện thoại bị hỏng.

Bàn tay nổi gân xanh trên bàn từ từ thả lỏng, gõ gõ lên mặt bàn hai cái, Thẩm Ánh Hàn nhìn vào mắt hắn, giữa lông mày cũng nhảy lên theo hai lần.

.... Thôi xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro