Chương 85: Kết quả tập huấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Vậy thì sạc một phút thôi.]

Ngày tập huấn thứ sáu trời đẹp.

Tuyết đã ngừng rơi, bầu trời u ám tích tụ mấy ngày qua cũng dần sáng trở lại, khi đợt tập huấn sắp kết thúc, những học sinh bị giam cầm ở nơi hoang vu này suốt một tuần đều thở phào nhẹ nhõm, dù tất cả đều là những học sinh giỏi, nhưng trong môi trường áp lực đầy kẻ thù như vậy, số người có thể bình tĩnh sống qua ngày chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nếu vào ngày đầu tiên của đợt tập huấn, trên xe buýt có ai đó nói với Tạ Ninh rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy trong mấy ngày tới và lúc cuối cậu sẽ đứng cuối bảng với điểm số 0, chắc chắn cậu sẽ không tin nhưng thực tế đúng là như vậy, không những đứng cuối bảng, mà cậu còn được xếp vào chỗ ngồi cuối cùng vì họ của cậu đứng cuối bảng chữ cái.

Tối qua không chỉ có mình cậu được điểm 0, mà còn một học sinh khác cũng xin nghỉ vì cảm lạnh.

Trong lớp Z, cậu chàng ngồi giữa hai người bọn cậu vì họ của cậu chàng đứng giữa bảng chữ cái không ngừng nhìn sang trái, vẻ mặt hoang mang, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu chàng chỉ nghỉ một ngày, tại sao khi phân lớp lại ngồi cạnh anh đại rồi?

" Anh đại đứng nhất...?" Cậu chàng dùng giọng kính trọng nói với Đoàn Lăng.

Dù Đoàn Lăng có bí ẩn thế nào đi chăng nữa, nhưng sau khi buộc Lý Tam Xuyên người đứng đầu bảng xếp hạng, phải rời đi ngay từ ngày đầu tiên, hắn đã trở thành người nổi tiếng được bàn tán trong đám học sinh, thêm vào đó, hắn còn có ngoại hình rất đẹp, khiến không ít 'tảng đá' mê học 10 năm cũng phải bừng tỉnh.

Mọi người trong phòng ký túc xá mỗi đêm đều phải bàn tán về anh đại này, bây giờ đột nhiên trở thành bạn ngồi cạnh, cậu chàng thật sự không biết phải làm sao.

Đoàn Lăng không có ý định để ý đến người lạ, cậu chàng đợi một lúc mà không nhận được phản hồi gì, đành ngượng ngùng quay đi.

Tạ Ninh thấy cậu chàng có chút quen, liền hỏi: " Cậu là người thành phố A à?"

Bình thường Tạ Ninh rất ít xuất hiện, mấy tháng gần đây càng ít hơn, vừa mở miệng, cậu chàng mới chú ý đến học sinh đạt điểm 0 ngồi phía sau mình.

Cậu chàng quay đầu, chớp mắt, nghĩ thầm tại sao lớp cuối bảng lại có nhiều người đẹp đến vậy, ngay cả cô gái ngồi trước Tạ Ninh cũng trắng trẻo xinh đẹp.

" Đúng vậy, học sinh trường Nhị Trung."

" Chẳng trách..."

Cùng đi một xe buýt, chẳng trách có chút ấn tượng.

Nếu là Nhị Trung, thì cậu chàng cùng trường với Trang Minh Ngọc.

Hai người không quen lắm, nói chuyện vài câu, biết rằng cả hai đều xin nghỉ vì bệnh, cảm giác như có chút đồng cảm.

Do tối qua nghỉ ngơi tốt, hôm nay Đoàn Lăng không ngủ nướng, hai người coi như đến lớp sớm.

Một lúc sau, Khương Trầm Ngư và Mạnh Kỳ Cửu mới đến, trừ Khương Trầm Ngư ngạc nhiên đến mức suýt rơi cằm, Mạnh Kỳ Cửu và Đoàn Lăng gặp nhau không có phản ứng gì, mặc dù không biết mấy ngày trước họ cùng lớp có chuyện gì xảy ra không, hiện tại xem ra họ không nhàm chán đến mức gặp nhau là đánh.

Sự ngạc nhiên của Khương Trầm Ngư dường như cũng chỉ nhắm vào Đoàn Lăng.

Trong lớp Z, Khương Trầm Ngư ngồi ở hàng áp chót, Mạnh Kỳ Cửu ngồi ở hàng đầu, cách xa mọi chuyện.

Gần đến giờ học, Đoàn Lăng đã gục đầu xuống bàn ngủ, sau đó, Khương Trầm Ngư mới quay qua nói chuyện.

" Bé xinh đẹp, cậu đứng cuối bảng à?"

Tạ Ninh không biết chỉnh lại bao nhiêu lần: " Gọi tôi là Tạ Ninh."

Khương Trầm Ngư và Miêu Quyển rất giống nhau ở một điểm, ngay cả việc đặt biệt danh cũng giống nhau.

" Đừng quan tâm đến những chi tiết đó."

Khương Trầm Ngư xua tay không quan tâm, ánh mắt lướt qua vài người, thông minh chọn cách không can thiệp.

Nhân lúc Đoàn Lăng không chú ý, Khương Trầm Ngư giơ điện thoại lên: " Nào, chúng ta chụp một tấm đi!"

Nói rồi, không đợi Tạ Ninh phản ứng, cậu ta cười toe toét trước ống kính, giơ tay hình chữ V.

Sau khi chụp xong, Khương Trầm Ngư cắn đầu lưỡi, vui vẻ gửi ảnh đi, miệng lẩm bẩm: " Xem mày còn dám giả chết không."

Tạ Ninh tinh mắt thấy biệt danh có hai chữ.

【Bánh Mèo.】

" Vậy nên câu trả lời của Miêu Quyển khi khóc lóc lăn lộn trong trận bóng rổ là Bánh Mèo?"

Khương Trầm Ngư gian xảo cười, không ừ hử gì.

Điện thoại của cậu ta nhanh chóng nhận được tin nhắn, là biểu cảm động vật ngạc nhiên của Hà Mạn Quyển, đúng lúc đó, chuông báo giờ học vang lên, Cố Tử Chân bước vào lớp, liếc mắt về phía hàng cuối.

Lần này, Tạ Ninh há hốc mồm.

Dù là ở Dương Trừng hay trong miêu tả của sách gốc, thành tích của Cố Tử Chân trong đám phú nhị đại luôn đứng hàng đầu, trong mấy ngày qua rất ít khi gặp hắn ta, không ngờ lại gặp hắn ta trong lớp Z.

Cậu hỏi Khương Trầm Ngư: " Cố Tử Chân luôn ở lớp Z sao?"

Khương Trầm Ngư liếc nhìn phía trước, ngón tay vẫn gõ trên điện thoại: " Ừ, bên cạnh nó có mấy người theo dõi, nếu không phải không tìm được cơ hội, tôi đã đánh nó từ lâu rồi."

Tạ Ninh không nói nên lời: " Cậu đến để đánh nhau à?"

Khương Trầm Ngư trừng mắt: " Cậu nghĩ tôi rảnh lắm à, người khác không gây sự thì tôi đánh làm gì, nhưng nó thì khác."

" Có gì khác?"

" Miêu Quyển ghét nó."

"......"

Nói thật, Tạ Ninh nghĩ rằng Hà Mạn Quyển có lẽ còn khó chịu với Khương Trầm Ngư hơn, vì dù sao thì Cố Tử Chân không phải là loại người chủ động gây sự.

" Nhưng nó ở lớp Z này, tôi quả thực là biết lý do tại sao." Khương Trầm Ngư bỗng nhiên cười nói: " Trên xe buýt, chỗ ngồi của chúng tôi gần nhau, tôi vô tình nhìn thấy."

" Tại sao thế?" Sự tò mò của Tạ Ninh bị khơi dậy.

Khương Trầm Ngư không chỉ cười không nói gì, giơ ngón tay lên gập lại xoa xoa đầy ẩn ý , khiến mí mắt Tạ Ninh giật giật.

" Hết tiền." Cậu mặt không cảm xúc nói.

Trường Nam Cao quả thật không phụ danh tiếng của mình, trước đây chịu ảnh hưởng từ Mạnh Kỳ Cửu, cậu còn nghĩ rằng Hà Mạn Quyển và những người khác nói quá lên, nhiều lắm chỉ là học sinh hư, không thể gọi là lưu manh được, bây giờ cậu nhận ra mình vẫn còn quá non nớt.

Hơn nữa, rõ ràng Mạnh Kỳ Cửu đã từng nói rằng, đầu hồng trước mắt đây là một phú nhị đại không phô trương.

" Nghèo nàn!" Khương Trầm Ngư kéo dài khuôn mặt, khinh bỉ nhìn từ trên xuống dưới: "... Thôi được rồi, cậu thêm tôi làm bạn đi, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Tạ Ninh: "..."

May mắn là giáo viên lớp cuối đến muộn 5 phút, chờ họ bận rộn thêm bạn bè xong, Tạ Ninh nhìn thấy cậu ta chụp màn hình rồi gửi cho Hà Mạn Quyển, sau khi nhận được phản ứng mạnh mẽ từ phía bên kia, cậu ta mới hài lòng tắt điện thoại.

" Tôi thấy Đoàn Lăng gửi tin nhắn cho nó."

Tạ Ninh ngạc nhiên, vô thức nhìn sang Đoàn Lăng qua cậu chàng ngồi giữa.

" Lúc ở trên xe buýt? Nhắn gì?"

" Phì, tuyệt lắm!"

Khương Trầm Ngư hắng giọng, bắt chước: " Tự lăn ra hay bị khiêng đi, mày chọn một."

Tạ Ninh ngây người một lúc, sau đó từ từ nở một nụ cười.

Ngày đó cãi nhau ở hành lang, những lời Đoàn Lăng nói dường như không phải đang hù dọa cậu, so với thiên tài, não cậu suy nghĩ quá đơn giản.

Trong suy nghĩ của cậu, có quá nhiều việc phải lo trước lo sau, người đối mặt chỉ có bản thân, nên mới trở nên luống cuống tay chân, nhưng trong mắt Đoàn Lăng, bất kể là nam phụ hay học tập, có lẽ chỉ là chuyện nhỏ có thể giải quyết dễ dàng, điều duy nhất hắn không giải quyết được, chỉ là cái thể chất vạn người mê mà thôi.

Hai loại thân phận và cách xử lý khác nhau, khiến họ luôn không thể hiểu nhau, tạo ra hàng đống mâu thuẫn không cần thiết, nghĩ kỹ lại, hình như không có gì cần thiết cả.

Nghe giáo viên giảng bài, Tạ Ninh bỗng dưng không muốn cố gắng nữa.

Không phải chỉ việc học, mà những thứ khác, không muốn lo lắng linh tinh nữa, những chuyện Đoàn Lăng có thể giải quyết dễ dàng, cậu sao phải phân tâm, thà làm một con cá mặn(*) chuyên tâm học hành còn hơn.
(*)Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.

Hào quang của nhân vật chính, Đoàn Lăng cả đời thuận buồm xuôi gió, hắn được bao phủ bởi hào quang, có thể xui xẻo đến đâu cơ chứ?

Càng nghĩ càng thấy hợp lý, nhưng cũng không thể quá thảnh thơi làm cá mặn, nghỉ trưa, khi mọi người đều đi ăn cơm, Tạ Ninh ngồi vào chỗ ngồi trước bàn của Đoàn Lăng, quay người nhìn Đoàn Lăng đang ngủ gục trên bàn một lúc, bắt chước hắn nằm xuống bàn.

Lông mi Đoàn Lăng khẽ rung, như sắp tỉnh giấc, liếc thấy là cậu rồi lại lười biếng nhắm mắt.

" Đừng có quấy rầy người khác."

Tạ Ninh coi như không nghe thấy: " Đoàn Lăng, anh thích gì?"

Trong sách gốc không viết gì về sở thích của Đoàn Lăng, nhược điểm của việc cái gì cũng có thì chính là không có phản ứng đặc biệt với cái gì cả, ngoài việc thỉnh thoảng chơi game giết thời gian, Đoàn Lăng dường như thật sự không có sở thích đặc biệt nào.

Lấy mũ trong ngăn bàn ra đội lên đầu, giọng Đoàn Lăng lười biếng: " Thích yên tĩnh."

"..."

Vậy sao không ngủ ở ký túc xá!

" Trừ yên tĩnh ra thì sao?" Tạ Ninh không từ bỏ vẫn hỏi, thầm nghĩ nếu hắn nói không có, thì cậu sẽ thật sự thảnh thơi làm cá mặn.

Nhưng lần này Đoàn Lăng không nói gì, nằm úp mặt trên bàn không nhúc nhích, chỉ giơ tay phải ra, ngón tay cũng mang theo sự mệt mỏi.

Bị người khác chỉ trỏ đáng lẽ ra cảm giác phải rất khó chịu.

... Đáng lẽ phải như vậy.

Nhiệt độ và màu sắc cùng lúc tràn lên má, Tạ Ninh nhanh chóng nắm lấy tay hắn, mặt đỏ bừng nói: " Trừ em ra!"

Cậu không giống Đoàn Lăng, thích nghe đi nghe lại, nghe một lần đã đủ làm tim cậu ngừng đập rồi, hoàn toàn không chịu nổi những cú sốc liên tiếp!

Tuy nhiên Đoàn Lăng luôn có cách khiến cậu hoàn toàn chịu thua.

" Hết rồi."

"..."

......

Buổi sáng của lớp cuối cùng diễn ra trong yên bình.

Trước đây Tạ Ninh không có khái niệm gì về việc học sinh thành phố A bị nhắm đến, dù sao điểm số của cậu ngay cả ở trong khu tập huấn cũng còn khá tốt, đứng trước chỉ có học sinh lớp A, nhưng hôm nay thì khác.

Hôm nay cậu một mạch rơi xuống cuối, hơn nữa sau hôm nay, không còn quy tắc phân lớp PK nữa, vì ngày mai là thi chính thức, nhiều người càng muốn nhân cơ hội tìm đối thủ so đấu, cả buổi sáng, ngoại trừ điện thoại không ngừng rung, đúng là khá yên bình.

Tạ Ninh nhỏ giọng làm một cuộc so sánh, các học sinh khác của thành phố A tuy cũng liên tục bị PK, nhưng so về mật độ và mức độ ác ý, dường như không nghiêm trọng bằng cậu, qua một buổi sáng quan sát, cậu cơ bản chắc chắn, học sinh thành phố A thực sự có bị nhắm đến, nhưng cậu được 'chăm sóc' đặc biệt hơn.

Hoặc là vì mấy ngày nay đi cùng Đoàn Lăng không rời, bị người khác để ý, hoặc là có nam phụ ở giữa giở trò.

Nếu là trước đây, Tạ Ninh chắc chắn sẽ nghĩ ngợi lung tung, tâm trạng tiện thể mệt mỏi u uất một lúc, nhưng bây giờ...

Buổi trưa ăn cơm xong, cậu đưa điện thoại cho Đoàn Lăng.

" Luôn có người tìm em PK." Giọng cậu giống như đang làm nũng: " Em phải lên lớp, anh giúp em đi."

Đoàn Lăng cầm điện thoại lên xem, thấy trên màn hình trận PK đang diễn ra và sắp kết thúc, màn hình vì thất bại mà xám xịt.

Hắn lạnh lùng nói: " Trên này là tên thật à?"

Tạ Ninh mở miệng, cuối cùng chỉ gật đầu.

Điện thoại xoay một vòng trên ngón tay, PK mới đã tự động bắt đầu, thiết lập thời gian kết thúc ngắn nhất là 10 phút.

Đoàn Lăng cười nhạt, như đang chế giễu đối phương không biết tự lượng sức mình.

" Về học đi."

Trong ánh mắt kỳ lạ của cậu chàng bên cạnh, Tạ Ninh yên tâm trở về chỗ ngồi.

Không lâu sau, Khương Trầm Ngư không nhịn được quay lại, đưa điện thoại đang rung cho cậu nói: " Có thể để Đoàn Lăng giúp tôi được không, mẹ nó cứ rung mãi ảnh hưởng tôi chơi game! Bọn này bị điên rồi à?!"

" Cậu có thể thử tìm anh ấy."

" Đậu! Chẳng phải tự đi tìm chết à! Đợi chút nữa tôi đi tìm Kỳ Cửu! Gần đây nó mê chơi trò mọt sách, mẹ nó nửa đêm vừa đánh DJ vừa học bảng nguyên tố, chủ quán bar sắp....."

Nói đến nửa chừng, Khương Trầm Ngư bỗng nhiên dừng lại, sâu xa nhìn Tạ Ninh, sau đó lẩm bẩm, dù nhỏ nhưng Tạ Ninh vẫn nghe rõ.

"... Thật đúng là hồ ly tinh mà."

Cùng lúc đó, cậu chàng ngồi cạnh Tạ Ninh, đang âm thầm quan sát, sau vài lần thua PK, tâm trạng đang xuống thấp, càng rối hơn.

Nói gì mà mọi người đều là học sinh giỏi thanh cao, lòng tự trọng mạnh và khả năng chống đỡ yếu đuối, sao dường như chỉ có mình cậu quan tâm đến việc PK vậy?

Sau khi rơi xuống lớp Z, bị PK cả buổi sáng, vừa học vừa thua, tâm trạng cậu ta sụp đổ, còn những người kia lại như không có chuyện gì!

Sau một lúc im lặng, Tạ Ninh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Khương Trầm Ngư nên quay lại học.

Đối với học sinh lớp 12, công việc làm thêm có thể đếm trên đầu ngón tay, một là vì tan học muộn, hai là vì bài vở nặng nề, nhưng lớp 12 đã trưởng thành, nên công việc vừa kiếm tiền vừa phù hợp thời gian sẽ nhiều hơn một chút.

Nhớ lại vài lần tiếng cửa mở sau nửa đêm, Tạ Ninh nhìn về phía Mạnh Kỳ Cửu đang chăm chú nghe giảng, ánh mắt thêm phần phức tạp.

Trước đây cậu đã hứa với Mạnh Kỳ Cửu rằng bất cứ khi nào gặp vấn đề trong học tập đều có thể tìm đến mình, nhưng bây giờ, lời hứa này bỗng nhiên trở nên nặng nề.

Cậu muốn thực hiện, nhưng lại sợ làm hỏng việc.

Nhìn Đoàn Lăng đang máy móc làm bài, Tạ Ninh chớp mắt, sự phức tạp trong mắt dần tan biến.

Hy vọng buổi tập huấn kéo dài thêm chút nữa.

Ngày cuối cùng của buổi tập huấn, Đoàn Lăng người đã hứa không gây gổ, không gây ra rắc rối gì, tâm trạng Cố Tử Chân có vẻ rất tệ, không dám gây sự.

Ngoại trừ Trang Minh Ngọc đến lớp Z xem trò vui, dùng PK khiêu khích Khương Trầm Ngư và những người khác, suýt nữa bị đánh một trận, mọi thứ vẫn khá yên bình.

Ngày thứ bảy của buổi tập huấn là kỳ thi chính thức, đêm trước, Đoàn Lăng vẽ cho cậu một số bài trên phần mềm.

" Thi thoải mái đi, không phải hạng nhất thì cũng không sao."

Tạ Ninh im lặng một lúc: " Anh vẫn nên đừng nói gì nữa."

Đang chơi game, Đoàn Lăng mỉa mai cười ngẩng đầu lên: " Vậy em muốn anh nói gì?"

Hôm nay chỉ có họ về sớm, những người khác trong ký túc xá đều đang học bài, hoặc bám theo giáo viên, không thì thảo luận bài với nhau, ngay cả Trang Minh Ngọc cũng như vậy, so sánh thì chỉ có Đoàn Lăng và Ngụy Song Nam cùng đi về chung là thư thái nhất.

Nếu Hiệu trưởng Uý Lam Tam Trung nhìn thấy cảnh này, không biết sẽ nghĩ gì.

Tạ Ninh ngồi bên bàn, mong đợi nói: " Cổ vũ em đi?"

Đoàn Lăng qua loa đáp: " Ừ, cố lên."

"... Anh vẫn nên đừng nói gì nữa."

Chỉ như vậy thì không sao, cậu học bài, Đoàn Lăng chơi game, coi như mỗi người làm việc của mình, nhưng cứ cách một lúc, ông lớn lại bắt đầu sai khiến.

" Lấy cho anh dây sạc, trên đó."

Ý tưởng giải bài lập tức bị ngắt quãng, Tạ Ninh cau mày, tự nhủ không sao, không sao, chậm rãi leo lên giường trên lấy dây sạc.

Cậu không đưa ngay, mà đứng trước mặt hỏi: " Điện thoại hết pin rồi à?"

" Thừa lời."

Giọng Tạ Ninh u uất: " Em vừa rồi cũng bị đứng hình."

Đoạn Lăng cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi điện thoại, ánh mắt không thể đoán nhìn cậu: " Nhìn ra rồi, đưa đây."

Không hài lòng nhăn mũi, Tạ Ninh cuối cùng cũng tiết kiệm thời gian đưa qua.

Nhưng Đoạn Lăng không nhận dây sạc, mà trực tiếp nắm lấy tay cậu, kéo mạnh ôm vào lòng.

"...!"

Tạ Ninh thực sự giật mình rồi!

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu vang lên giọng trầm thấp đầy hứng thú của Đoạn Lăng.

" Sao thế? Em cũng muốn sạc à?"

"......"

Bệnh cảm khỏi, mũi cũng thông khí, biết rõ Đoàn Lăng không thích, cậu vẫn không nhịn được tranh thủ hít vài cái.

Rồi... Hơi say.

Ở bên nhau nửa năm, cậu dần hiểu cách yêu đúng, nhất là đối với người như Đoàn Lăng, không phải lúc nào cũng bộc lộ tình cảm, đối xử với người khác không mềm mỏng dịu dàng.

Nói thẳng ra, chiều theo ý hắn là hiệu quả nhất, không chừng còn có thể lật ngược tình thế.

Bỏ ngoài tai những lời trêu chọc, Tạ Ninh nhắm mắt, không khách sáo mà cọ cọ trong vòng tay ấm áp, quả nhiên, Đoàn Lăng vì thế mà cứng đờ một chút.

Cậu giấu mặt, lén nở nụ cười.

" Vậy thì sạc 1 phút thôi."

Tác giả có lời muốn nói: Miễn cưỡng coi như 2 chương trong 1!

Đùa thôi, ngày mai thật sự sẽ có 2 chương! Ngày mai!

Tạ Ninh: Anh ơi, em không muốn cố gắng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro