Chương 87: Năm mới bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Dễ thương.]

Hẹn hò trong nửa năm là khái niệm gì.

Mấy ngày trước khi có thời gian rảnh, Tạ Ninh nhận được cuộc gọi từ Hà Mạn Quyển, đối phương chủ yếu hỏi về chuyện bức ảnh mà Giang Trầm Ngư đã chụp hôm đó, trong lời nói đều có vị chua, chất vấn cậu tại sao lại chụp ảnh và kết bạn với thằng thối thây đó.

Sau khi Tạ Ninh ngắn gọn giải thích những gì đã xảy ra, thái độ của Hà Mạn Quyển mới dịu lại, tính cách cậu nhóc Miêu Quyển đơn thuần, dường như luôn đề phòng cậu kết bạn mới, lo lắng ảnh hưởng đến vị trí của mình.

Hai người trò chuyện vài câu, khi biết được cậu và Đoàn Lăng ở Uý Lam Tam Trung đang trong tình trạng 'sống chung', và cũng ở cùng phòng khi tập huấn, Hà Mạn Quyển im lặng một lúc lâu, lắp bắp lại cẩn thận hỏi một câu:

" Anh, hai người đã... Cái đó chưa...?"

Khi nhận được câu trả lời kiên định phủ nhận từ cậu, Hà Mạn Quyển ngược lại còn ngạc nhiên hơn.

" Anh Lăng của tôi nhịn tới nửa năm rồi sao?"

"......"

Sau đó, Tạ Ninh thẳng tay cúp máy.

Cậu nghĩ, với mức độ sạch sẽ của Đoàn Lăng, đừng nói là nửa năm, có lẽ chuyện này vài năm nữa cũng không vội, cùng lắm là tự giải quyết bằng tay, nhưng thực tế chứng minh cậu lại nghĩ nhiều rồi.

Người như Đoàn Lăng, tự ghét chính mình, lại không cho phép cậu ghét.

Sau khi thực sự trải qua sự khác biệt giữa dùng miệng và dùng tay, bộ não thuần khiết của Tạ Ninh lại một lần nữa được khai phá, bước vào lĩnh vực xám.

Cậu không phải là người cực kỳ thông minh, nhưng cũng tuyệt đối không ngu ngốc, quan trọng nhất là, thực sự là một học sinh ngoan.

Khóc rồi cũng sẽ ngoan ngoãn học tập.

Vì vậy, dù là trải nghiệm mới lần đầu, Đoàn Lăng vẫn được thỏa mãn, thậm chí có chút luyến tiếc.

Có lẽ vẫn là vì thiếu kinh nghiệm và mệt mỏi, Tạ Ninh cuối cùng không tránh được, suýt nữa nuốt vào, lúc cậu vội vàng tìm khăn giấy, Đoàn Lăng lại cố ý chậm trễ đưa cho cậu, vị giác cuối cùng cũng phát huy tác dụng cần có.

Sau khi nhổ ra, mặt mày cậu xám xịt, có chút nghi ngờ vị giác của mình có vấn đề, hoặc là thiết lập của tác giả gốc quá biến thái.

Bởi vì không phải là vị khó chấp nhận, thậm chí có chút tương đồng với mùi hương trên người Đoàn Lăng.

Cậu quỳ ngồi trên giường Đoàn Lăng, đôi mắt như điêu khắc chợt động đậy.

" Đoàn Lăng, anh có muốn biết trên người mình có mùi gì không?"

Đoàn Lăng đi đến ném khăn giấy mà cậu nhổ ra vào thùng rác: " Biết mô tả à?"

Tạ Ninh không trả lời, nghĩ rằng Đoàn Lăng rời mắt sẽ thả lỏng sự chú ý, vì vậy cúi người nhào tới, kết quả giữa đường bị chặn miệng lại.

Đoàn Lăng ngạc nhiên cảnh giác: " Làm gì vậy?!"

Tạ Ninh tức đến đỏ mắt, đầu càng cố gắng tiến về phía trước, giống như một con cừu cứng đầu đang đâm sừng, thể lực cũng không có gì đáng kể.

" Đừng hôn anh!" Đoàn Lăng không lay chuyển, thậm chí còn đẩy cậu ra xa hơn: " Đi đánh răng, lát nữa nói tiếp."

" Em không đi."

Tạ Ninh dưới lòng bàn tay hắn trả lời, đôi mắt hạnh chết đứng nhìn chằm chằm vào miệng hắn.

Đoàn Lăng ngừng lại, không biết nghĩ gì, đôi tai vốn đã giảm nhiệt lại đỏ bừng lên.

Hắn đặt cuốn sách vật lý vừa bị bỏ qua một bên giữa hai người, giả vờ dữ tợn: " Vậy thì đi học đi!"

Lần trước cũng như vậy, lần trước cũng như thế này!

Tạ Ninh không từ bỏ, định dạy cho hắn một bài học về 'Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân'(*)!

(*)己所不欲勿施於人 - Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân: Đây là câu mà Khổng Tử từng nói, có nghĩa là: điều gì mình không muốn thì cũng đừng làm cho người khác. Làm gì cũng nên suy bụng ta ra bụng người. Ai mà tâm sự, bụng dạ chẳng như nhau. Cái ta muốn có thì thiên hạ cũng muốn, cái ta không muốn thì thiên hạ cũng tránh. Biết thế để hiểu người, xử thế.

Ánh mắt bất ngờ từ môi lướt qua, nhìn thấy vẻ đẹp nở rộ do động tình nơi khóe mắt của Đoàn Lăng, đầu óc đột nhiên bị tắc.

Nếu nói Đoàn Lăng bình thường có thể đánh giá 10 điểm, thì lúc này phải nhân lên gấp vài lần, ngay cả biểu cảm dữ tợn cũng lộ ra một loại quyến rũ không thể nói ra.

Đầu óc bị tắc sau đó lại nhanh chóng hoạt động.

Nguyên bản là một câu chuyện về vạn người mê, tất cả các nam phụ dường như đều là 'công', kết hợp với thể chất của Đoàn Lăng và vẻ mặt động tình của hắn, còn có mức độ sạch sẽ của hắn...

Đầu óc Tạ Ninh lại một lần nữa bị tắc, đôi mắt mở to, lần này không còn cố chấp, vội vã đi đánh răng.

Đến giờ ăn tối, quản gia đến gõ cửa, tại nhà ăn tầng một, đối mặt với một bàn thức ăn ngon của nhà họ Đoàn, Tạ Ninh không có chút cảm giác thèm ăn nào.

Ngược lại, người đối diện trên bàn, tinh thần và thể xác đều thỏa mãn, dù đối mặt với ánh mắt oán hận như vậy cũng có thể mặt không đổi sắc mà dùng bữa.

Cậu sớm nên nghĩ đến, trong sách gốc, Đoàn Lăng có thể xoay những nam phụ lợi hại quay vòng như vậy, nếu hắn thực sự muốn tính kế, có thể ăn sạch sẽ không chừa xương!

Cậu lẩm bẩm nói: " Anh lừa em."

" Lừa em chuyện gì?" Đoàn Lăng nhún vai, hoàn toàn không lo lắng: " Nói thử xem."

" Không phải anh nói giúp em ôn tập sao?!"

" Chẳng lẽ không học được gì?"

Ánh mắt trở nên u ám, Đoàn Lăng đề nghị, giọng không giống đùa: " Tiếp tục không?"

Tạ Ninh tức đến run người: " Cái đó mà cũng gọi là phân tích lực sao?!"

Sau khi thỏa mãn, Đoàn Lăng ở trong trạng thái thoải mái, không có tâm trạng để giải thích.

" Trọng lực, lực ma sát." Hắn nghiêm túc phản bác, giữa chừng còn cố tình dừng lại để châm lửa: " Đôi khi anh phối hợp thêm lực đẩy, còn có thể thêm lực hỗ trợ..."

" Dừng lại! Đủ rồi!"

Nhắc lại chuyện đó từ góc độ vật lý, mặt Tạ Ninh đỏ đến mức muốn chui xuống đất, trước đây tại sao lại không phát hiện Đoàn Lăng vô liêm sỉ như vậy!

Không đúng... Cậu sớm phát hiện ra rồi.

Lúc Đoàn Lăng biết cách ăn nói, đa phần là khi hắn có nhu cầu!

Xong rồi, sau này cậu không thể làm bài phân tích lực được nữa!

Miệng bị ép phải học một tiếng, khóe miệng Tạ Ninh đỏ hết cả lên, thêm vào đó là chảy không ít nước mắt sinh lý, lúc này mắt mũi đều đỏ, trông giống như một con thỏ bị bắt nạt đến thảm thương.

Ngay cả quản gia và những người phục vụ đứng chờ lệnh cũng có chút không đành lòng.

Đoàn Lăng bề ngoài thì ăn cơm, nhưng sự chú ý luôn ở trên người cậu, thấy cậu không động đũa, khí thế cũng yếu đi một chút.

Sau đó, hạ thấp thái độ là một chuyện, nhưng lời nói ra lại là chuyện khác.

" Bận cả một tiếng không đói à?"

"......"

Tạ Ninh bùng nổ rồi, có ai dỗ dành như vậy không!

Tạ Ninh ngẩng đầu lên, tức giận muốn tranh luận với hắn về nguyên nhân và hậu quả, nhưng vừa mở miệng thì bị nhét vào thứ gì đó.

Sau một lúc sững sờ, Tạ Ninh miễn cưỡng nhai rồi nhận ra đó là thịt tôm.

Thấy Đoàn Lăng cũng ăn một con, cậu không có ý tốt nói: " Thực ra em chưa đánh răng đâu."

Động tác của Đoàn Lăng đột ngột dừng lại, khuôn mặt vui vẻ dần trở nên tối sầm.

Trong khi đó, tâm trạng của Tạ Ninh cuối cùng cũng trở nên sáng sủa hơn, cậu mỉm cười cầm đũa lên, quyết định không đấu tranh với cái bụng của mình nữa, nhưng chưa ăn được vài miếng, Đoàn Lăng đã trở lại bình thường.

" Không sao." Giọng hắn không lớn: " Em uống nước rồi, chắc cũng đã nuốt xuống hết."

Tạ Ninh: "..."

Tối hôm đó, cậu không thể thưởng thức món ngon của nhà họ Đoàn được.

Không chỉ vậy, sau đó cậu không chịu nổi kế hoạch của Đoàn Lăng, bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, đối với câu hỏi của Đoàn Lăng chỉ ậm ừ vài tiếng, kết quả là không rõ làm sao mà cậu không về nhà.

Nhưng qua đêm cũng chỉ dừng lại ở việc hôn và ôm mà thôi, Tạ Ninh chết sống không chịu làm thêm lần nữa, Đoàn Lăng không còn cách nào, thấy cậu đáng thương rưng rưng nước mắt, đành bỏ cuộc.

Nửa đêm, Tạ Ninh đang ngủ say thì đột nhiên bị đánh thức bởi âm thanh kỳ lạ kêu răng rắc.

Cậu vừa mở mắt, Đoàn Lăng bên cạnh đã lập tức đứng dậy đi về phía cửa, bóng lưng mang theo sự lạnh lẽo.

Ngay sau đó, cửa phòng ngủ bị mở ra, rồi đóng lại, trong phòng trở lại yên tĩnh.

Tạ Ninh trong chăn chớp chớp mắt, nhớ lại cốt truyện trong sách gốc, đoán rằng có lẽ Cố Tịch Phiêu đã quay lại.

Trong sách gốc, cô ở lại trong nước một thời gian dài, nội dung là để tác hợp Đoàn Lăng và Ngô Tinh Vũ, bây giờ cốt truyện đã sụp đổ, Cố Tịch Phiêu lại từ nước ngoài trở về, e rằng sẽ không đi ngay.

Dựa vào thái độ của Đoàn Lăng trong phòng âm nhạc trước đó, rõ ràng hắn không muốn nhắc đến Cố Tịch Phiêu, hắn không nói, Tạ Ninh tạm thời không muốn đụng đến khu vực này.

Cậu dỏng tai lên cố gắng nghe cuộc trò chuyện ở cửa, nhưng cách âm của nhà họ Đoàn quá tốt, không nghe thấy gì, nhưng lúc nãy khi Đoàn Lăng mở cửa, cậu lờ mờ nghe thấy Cố Tịch Phiêu gọi một cái tên trong hơi men.

Tạ Ninh lẩm bẩm: "..... Trang Thính Lan?"

Y và Ngô Tinh Vũ có khí chất rất giống nhau, quả là kiểu Cố Tịch Phiêu thích, lại từng làm bác sĩ riêng ở nhà họ Đoàn.

Không lẽ là...

Tạ Ninh đang suy nghĩ vẩn vơ, cửa phòng ngủ lại mở, lần này bên ngoài không phát ra âm thanh nào nữa.

Đoàn Lăng quay lại giường, vẫn nằm đối diện cậu.

Trong phòng không phải tối đen hoàn toàn, ánh đèn mờ trên đầu giường luôn sáng, Tạ Ninh vốn không định giả vờ ngủ, nhưng cơ thể lại làm theo phản xạ.

Theo giác quan thứ sáu, ánh mắt của Đoàn Lăng dừng ở trên khuôn mặt cậu, khí thế áp bức ban nãy dần tan biến, sự lạnh lẽo trên người cũng dần tiêu tan.

Cảm giác ngứa ngáy lướt qua bên mặt, Tạ Ninh không nhịn được nhăn mũi, ngón tay của Đoàn Lăng dừng lại, rồi bất ngờ bật cười khẽ.

" Dễ thương."

"......"

Nhiệt độ nóng rực lan nhanh trên má, ngón chân Tạ Ninh cuộn tròn, quyết định giả vờ ngủ cho đến cùng.

Sau khi kẹt lại ở nhà họ Đoàn một đêm, sáng hôm sau, không chỉ ba Tạ Ninh gọi điện liên tục, mà cả Mập Mạp cũng tham gia làm loạn.

Sau khi dỗ dành ba Tạ, Tạ Ninh bị thông tin mà Mập Mạp truyền đến làm cho sợ hãi.

Một khoá tập huấn, một cuộc thi Toán, cốt truyện trống rỗng trong sách gốc do sự tham gia của Đoàn Lăng mà diễn ra một chuỗi phản ứng dây chuyền.

Không hề quá lời khi nói, trong các kỳ thi ở giai đoạn trung học, mức độ chú ý của Giải Quốc gia chỉ đứng sau kỳ thi Đại học, vì là cuộc thi tuyển chọn nghiêm ngặt, chỉ những học sinh giỏi nhất từ các tỉnh trên Toàn quốc mới đủ điều kiện tham gia, nên mỗi năm trên mạng đều có người dựa vào thứ hạng cuối cùng để đánh giá chất lượng học sinh của các tỉnh.

Những năm trước, dù thành phố A là thủ đô, có lợi thế về số lượng nhưng tổng thể lại kém, ai ngờ năm nay lại có một sự đảo ngược ngoạn mục.

Ngoài Đoàn Lăng đứng đầu với điểm tuyệt đối, các học sinh khác như Ngụy Song Nam, Trang Minh Ngọc và Tần Phi đều lọt vào Top 10, những năm trước thành phố A có một người lọt vào Top 20 đã là tốt lắm rồi, năm nay suýt nữa chiếm trọn bảng xếp hạng.

Ngay lập tức, trong giới học sinh trung học trên mạng nổi lên một làn sóng nhỏ, mức độ thảo luận lúc này vẫn chưa quá sôi nổi.

Cho đến khi thân thế và ảnh của Đoàn Lăng đạt điểm tuyệt đối bị tiết lộ, các chủ đề liên quan đến Giải Quốc gia trong một đêm tăng vọt, kéo theo cái tên Đoàn Lăng.

Sức ảnh hưởng của vạn người mê một khi gặp cơ hội sẽ phát huy, giống như một chuyến tàu không thể dừng lại, giống như nếu hỏi nghề nào phù hợp nhất với Đoàn Lăng, Tạ Ninh chắc chắn dứt khoát trả lời, ngôi sao!

May mắn là thế lực của nhà họ Đoàn không phải là vô dụng, ngoài nhà họ Đoàn, còn có Hàn Khiên và những người khác quan tâm, cơn sốt vừa mới bùng phát, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, mọi tin đồn liên quan đến Đoàn Lăng trên mạng đều bị xóa sạch.

Dù vậy, vẫn có nhiều người nhanh tay lưu lại, nhưng dưới sự kiềm chế có chủ ý, cuối cùng không gây ra sóng gió gì lớn.

Sự kiện này khiến Tạ Ninh sinh ra một suy đoán.

Có khi điều này không phải là ngẫu nhiên, khi câu chuyện thời học sinh kết thúc, trong cảnh tiếp theo, Đoàn Lăng sẽ bị nam phụ đại gia mới nhắm tới, cần một cơ hội.

Dù sao đây cũng là thế giới trong sách, dù mọi người đều có linh hồn thật sự, nhưng hướng đi của thế giới này, ở một mức độ nào đó, vẫn nằm trong sự kiểm soát.

Nhưng cậu không nghĩ nhiều, đã quyết định làm một con cá mặn thì không cần phải lo lắng không đâu, khả năng càng lớn trách nhiệm càng lớn, Đoàn Lăng biết tính toán người khác như vậy, cứ đi tính toán người khác đi!

Sau vài ngày nghỉ đông, Tạ Ninh ở nhà ôn tập, cho đến trước Tết, với ý chí kiên định, cậu thành công bị tính toán thêm một lần nữa.

Cũng tạm chấp nhận được!

Gần đến Tết, nhà máy kẹo của ba Tạ làm việc suốt ngày đêm để sản xuất phiên bản giới hạn cho dịp lễ, mặc dù đang ở giai đoạn đặc biệt của lớp 12, nhưng do ba Tạ nhẹ nhàng nhắc nhở, Tạ Ninh vẫn quyết định cùng ba Tạ về quê, chỉ chậm trễ mấy ngày và ở nhà lo lắng không yên, cậu thà chọn cái trước.

Thế là, một ngày trước Tết, cậu tạm biệt thành phố A.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro