Chương 90: Bắt cóc bất thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Còn ba mươi giây nữa, anh sẽ bắt em đi.]

Đây là thế giới trong sách.

Dù không muốn, dù có thay đổi quyết định, Đoàn Lăng cũng có lý do phải xuất ngoại, cậu thực sự có việc không thể giải quyết, trong tình tiết cụ thể này.

Tạ Ninh nhẹ nhàng thở ra.

Cốt truyện nguyên bản hiện mới đi được nửa đường, sau cấp ba còn xảy ra nhiều chuyện, bên cạnh Đoàn Lăng sẽ xuất hiện đủ loại người, cậu muốn trở thành một con cá mặn không còn suy nghĩ linh tinh, nhưng chưa sẵn sàng đánh cược cả cuộc đời, đặc biệt là trong thời điểm này.

Phản ứng đầu tiên là tìm lý do.

Tiếng Anh không phải đặc biệt xuất sắc, khả năng thích ứng với môi trường mới rất kém, ba Tạ còn ở đây, quan trọng nhất là, cậu không biết tại sao mình phải ra nước ngoài, điều đó đồng nghĩa với việc phá vỡ kế hoạch cuộc đời cậu, mục tiêu học tập cho kỳ thi Đại học từ trước khi xuyên sách cũng tan thành mây khói.

Đầu tựa vào vai Đoàn Lăng lùi lại một chút, cổ họng Tạ Ninh nghẹn lại, lý do quanh quẩn trong miệng, cuối cùng biến thành câu hỏi.

" Tại sao nhất định phải ra nước ngoài?"

Phản ứng của Đoàn Lăng bình thản: " Đoàn Thiên Thành bị bệnh, không sống được bao lâu."

Tạ Ninh kinh ngạc trừng mắt.

Trong sách gốc không có biến cố này, để khôi phục cốt truyện, nó đã bắt đầu sử dụng biện pháp nửa cưỡng chế như vậy sao?

Với năng lực của Đoàn Lăng, du học nước ngoài có thể học kiến thức liên quan đến kinh tế thương mại hiệu quả hơn, dưới chế độ linh hoạt, có lẽ không bao lâu sẽ quay về.

Nhưng chuyện của Đoàn Thiên Thành... Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm do cậu xuyên sách gây ra?

Trong lòng Tạ Ninh hoảng hốt, nắm chặt áo Đoàn Lăng hơn.

" Bao lâu?"

" Ai mà biết."

" Nhưng sắp thi Đại học rồi, em...."

" Đại học trong nước và nước ngoài có khác biệt sao?"

Tạ Ninh im lặng.

Trong sách gốc, Đoàn Lăng ở nước ngoài gần 3 năm, tính theo học kỳ thì đến năm hai Đại học, Đoàn Lăng sẽ trở về.

Nếu cậu cũng đi nước ngoài, hai năm Đại học, cậu không thể đảm bảo mình tiêu hóa được kiến thức của 4 năm, nhưng đến lúc đó, liệu có xảy ra 'sự cố' giống hiện tại, thúc đẩy Đoàn Lăng trở về sớm?

Hơn nữa, với tính cách của ba Tạ, cậu thực sự không yên tâm để ông ở lại một mình.

Sự im lặng của cậu khiến căn phòng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khó thở.

Đoàn Lăng nhìn khuôn mặt cậu, bỗng cúi đầu cười một cái: " Bỏ đi."

Không khí mập mờ tan biến, vang lên tiếng quần áo cọ xát, người vừa mới quấn quýt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lùng.

" Tạ Ninh, em rời khỏi anh được." Hắn nói: " Viết hết lên mặt rồi."

............

Khi ba Tạ về trong nhà tối đen, đèn trong nhà không bật.

Ông nghĩ Tạ Ninh đã ra ngoài, liền gọi điện, nhưng lại phát hiện điện thoại ở trên ghế sofa.

Ba Tạ hơi bối rối, đi gõ cửa phòng Tạ Ninh, không ai trả lời, mở hé cửa, thấy chăn phồng lên, Tạ Ninh đã ngủ.

" Con nhà người ta thì suốt ngày ôm cái điện thoại, xem ra thực sự mệt rồi."

Ba Tạ cười khẽ, đặt điện thoại lên bàn Tạ Ninh, cúi người nhìn cậu, rồi rón rén đi ra.

Căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Tạ Ninh từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối, duỗi tay lấy điện thoại.

Điện thoại vẫn là của nguyên chủ, cậu không đổi, mở album, có ảnh chụp trộm Đoàn Lăng, còn có ảnh chụp chung với ba Tạ, tình cảm cha con tốt đến nỗi khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Kể từ khi xuyên sách, cuộc sống bình yên trở nên hỗn loạn, ba Tạ có thể không phải là người ba tốt, nhưng ông thật lòng quan tâm cậu, nên Tạ Ninh gánh vác những điều này cũng không phàn nàn.

Có được thứ gì đều phải trả giá, chẳng hạn cậu chiếm đoạt thân thể của nguyên chủ, đồng thời chiếm đoạt cả tình cảm gia đình mà cuộc đời cậu chưa từng cảm nhận, cũng không phải quá thiệt thòi.

Giờ nếu cho cậu lựa chọn, trở về hiện thực hay ở lại trong sách, cậu chắc chắn sẽ chọn ở lại.

Trong hiện thực có cuộc sống bình yên, nhưng không có Đoàn Lăng và ba Tạ, không có ai khiến cậu lưu luyến, Trang Thính Lan phân tích đúng, một số tính cách của cậu thực sự có liên quan đến môi trường sống.

'Con nhà người ta' không nhất định sống hạnh phúc, vì thiếu tình yêu, đối mặt với người thể hiện thiện ý, nhất là người thân trên danh nghĩa, Tạ Ninh sẽ đặc biệt trân trọng.

Với Đoàn Lăng cũng vậy.

Ngày đó trên sân thượng, khi hiểu rõ sự quan tâm thầm lặng của Đoàn Lăng, cảm tình giấu trong lòng bùng nổ không kiềm chế được, biết rằng điều này sẽ thay đổi quỹ đạo của sách, phía trước không biết còn bao nhiêu khó khăn, cậu vẫn nông nổi muốn giữ lấy tình cảm này.

Ngón tay lướt qua từng bức ảnh trong album, cuối cùng dừng lại ở bức ảnh chụp trộm Đoàn Lăng, đó là tấm ảnh nguyên chủ đã dán lên trần nhà trước đó.

Tạ Ninh bất ngờ ngồi dậy, cậu nhớ lúc đó tuy đã cất poster, nhưng không vứt đi.

Nửa đêm, cậu lục tung hết đồ đạc lên, khó khăn lắm mới tìm được tấm poster, vì chiều cao không đủ, lại tốn thêm nửa tiếng mới dán lại được.

Trần nhà trống trải trở lại như cũ, nhìn thuận mắt hơn nhiều, Tạ Ninh hài lòng ngắm nghía một lúc, mới tắt đèn đi ngủ lại.

Dù thích Đoàn Lăng, nhưng trong thế giới biến đổi khó lường này, ở thời điểm hiện tại cậu không dám đánh cược.

Cậu sợ nếu thua, thì không còn gì cả.

Cậu tin Đoàn Lăng, chỉ là không tin tưởng thế giới này lắm.

...... Có lẽ chỉ khi đi đến cuối sách, chính thức bước vào trang trống, cậu mới thực sự yên tâm, trở thành con cá mặn vô tư.

Tạ Ninh thở dài, quả thật tính cách quyết định số phận.

Tuần sau đó, hai người vẫn liên lạc rời rạc, đều là mấy lời hỏi thăm không quan trọng, phần lớn thời gian, Tạ Ninh cố tìm chuyện để nói, còn Đoàn Lăng thì chỉ lạnh nhạt trả lời lại.

Tâm trạng hắn không tốt, Tạ Ninh có thể hiểu, dù Đoàn Lăng không có tình cảm sâu đậm với ba mẹ, nhưng chưa đến mức từ bỏ tình thân, Đoàn Thiên Thành bệnh nặng, chỉ riêng ân dưỡng dục bao năm cũng đủ để hắn phải tiếp tục tiếp quản sự nghiệp nhà họ Đoàn.

Việc xuất ngoại trở thành lẽ tất yếu.

Những ngày này Tạ Ninh còn nghĩ, nếu thế giới này có thể như đọc truyện, lật vài trang là đến vài năm sau, thì thật tốt.

Kỳ nghỉ đông ở nhà, để việc học chiếm lĩnh đầu óc, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đầu tháng 2, ngày Đoàn Lăng xuất ngoại, cậu vẫn là biết qua miệng Hà Mạn Quyển.

Thằng cha Đoàn Lăng đó, thật sự không thèm nói với cậu!

Đợi Tạ Ninh thay đồ xong, vội vàng chạy đến sân bay, rất dễ dàng tìm thấy nhân vật nổi bật đó.

Không chỉ nổi bật, bên cạnh còn có một đám nam phụ nổi bật, Hà Mạn Quyển khóc nức nở muốn tiến tới ôm, lúc này, Đoàn Lăng vẫn không cho cậu ta cơ hội, ngược lại ghét bỏ đẩy cậu ta ra một bên.

"Khóc cái gì, ghê chết đi được?"

" Oa! Anh Lăng!!!"

Hà Mạn Quyển khóc càng dữ hơn.

Sau vài ngày chiến tranh lạnh, Tạ Ninh vẫn có chút lo lắng, khi thấy Đoàn Lăng đội mũ bóng chày màu hồng nhạt, bước chân định bước lên của cậu lại dừng lại.

" Tạ Ninh đâu?" Bên cạnh, Cố Tử Chân bất ngờ lên tiếng: " Cậu xuất ngoại, nó không đến tiễn sao?"

Đoàn Lăng lười để ý đến hắn ta, vẫn đối phó với Hà Mạn Quyển đang cố gắng bám lấy hắn.

So với trước đây, Cố Tử Chân lúc này có chút khác biệt, lời nói không còn ẩn nhẫn nội liễm, ngược lại có một chút vui vẻ rõ ràng.

" Hay vì chuyện xuất ngoại, hai người chia tay rồi?"

Nghe thấy lời này, hàng lông mày của Đoàn Lăng nhíu chặt: " Không liên quan đến mày, gần đây ngứa đòn?"

Mặc dù lời nói mang theo sự tức giận, nhưng hắn không phủ nhận, Cố Tử Chân nghe vậy, không tức giận mà nhún vai cười.

Ở đằng xa, Tạ Ninh loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại của họ, sắc mặt có chút tái nhợt.

Ý gì đây?

Chẳng lẽ cậu hiểu lầm? Trong lời nói của Đoàn Lăng trước đây có nhắc đến chia tay sao?

Cảm nhận được bầu không khí không đúng, Hà Mỹ Mai nhanh chóng ra mặt giảng hòa.

" Ai da, hôm nay đừng cãi nhau, anh Lăng phải, phải kiểm tra an ninh rồi..."

Câu đầu Hà Mỹ Mai còn nói bình thường, đến câu sau, giọng nói chuyển sang sụt sịt, cuối cùng không kiềm được, ôm lấy Hà Mạn Quyển khóc nức nở.

Thẩm Ánh Hàn và Ngụy Song Nam cũng có mặt, Đoàn Lăng liếc nhìn thời gian, sau đó nhìn thấy Tạ Ninh.

Con ngươi thu hẹp, không đến nửa giây, hắn liền dời mắt nhìn Ngụy Song Nam.

Hai người nhìn nhau một cái, không nói lời nào.

Không cho Tạ Ninh cơ hội tiến đến tạm biệt, ánh mắt Đoàn Lăng lạnh nhạt lướt qua cậu, quay lưng đi vào cửa kiểm tra an ninh.

Sắc mặt Tạ Ninh càng trắng bệch hơn.

Cậu lặp đi lặp lại hồi tưởng những cuộc đối thoại với Đoàn Lăng mấy ngày qua, chắc chắn đối phương chưa từng nói lời chia tay nào!

Vậy thì việc không để ý đến cậu là có ý gì?

Cậu muốn mở miệng gọi người, nhưng tâm trạng rối bời, cổ họng như bị ai đó bóp chặt, không phát ra âm thanh nào, cho đến khi bóng dáng Đoàn Lăng biến mất ở cửa lên máy bay.

Đoàn Lăng đi rồi, những người khác tự nhiên cũng định rời đi, khi quay người lại thấy Tạ Ninh đứng đó, tiếng nức nở của Hà Mạn Quyển lập tức dừng lại, biểu cảm hoảng hốt nhìn cậu.

Với hiểu biết của họ về Đoàn Lăng, những lời của Đoàn Lăng vừa rồi cùng phản ứng đi thẳng vào cửa kiểm tra an ninh, trong lòng họ đều cảm thấy lần này hai người chắc chắn đã thực sự chia tay rồi.

Khi đi ngang qua cậu, Cố Tử Chân nhếch môi, cố tình dừng lại.

Hắn nói đầy ẩn ý: " Khai giảng học kỳ sau, thủ tục du học chắc sẽ xong."

Tạ Ninh cắn chặt môi, không đáp lại.

" Thời gian trôi qua chậm quá, mấy năm tới, còn chậm hơn nữa."

Sự khiêu khích không nhận được câu trả lời, trên mặt Cố Tử Chân lóe lên vài phần chán nản, bị Hà Mỹ Mai kéo đi.

Sau khi mọi người rời đi, Ngụy Song Nam ở lại sau cùng thản nhiên nói: " Đừng nghĩ quá nhiều."

Tạ Ninh vẫn không trả lời lại, đứng ngây ra như mất hồn.

Khi chỉ còn lại một mình cậu, điện thoại bỗng reo lên, trên màn hình xuất hiện con chuột hoạt hình hung dữ, là cuộc gọi từ Đoàn Lăng.

Bấm nút nghe, giọng nói quen thuộc vang lên từ bên trong.

" Sao lại cứ đứng ngẩn ra đó?"

Mắt Tạ Ninh dần mở to, theo phản xạ nhìn về phía cửa lên máy bay.

Không biết Đoàn Lăng đã đứng đó từ lúc nào, đôi mắt ẩn dưới vành mũ lóe lên ánh sáng lấp lánh, điện thoại đặt bên tai.

Nhìn nhau từ xa, mặc dù cách xa như vậy, nhưng dường như có thể cảm nhận được sự nhiệt huyết như lửa trong ánh mắt đó, ánh mắt Đoàn Lăng khóa chặt lên người cậu.

Hốc mắt dần dần ướt át, trong lòng Tạ Ninh khó chịu không nói nên lời, rất muốn hỏi cho rõ tại sao ngay cả thời gian xuất ngoại cũng không nói cho cậu biết.

" Em....."

" Về đi, em có một phút, sau một phút, nếu em còn dám đứng đó, anh sẽ..."

Tạ Ninh dụi mắt, ấm ức ngắt lời: " Đứng đây thì sao, sao lại giận, không thể tiễn sao?"

Nói như đổ đậu, cậu cúi đầu rít mũi, giọng mũi càng nặng: "...... Nếu anh muốn chia tay, cũng đừng tìm lý do như vậy."

Không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn, vì vậy cậu không chú ý đến biểu cảm của Đoàn Lăng, chỉ có thể từ tai nghe phân biệt được, đối phương dường như hít một hơi thật sâu vì tức giận.

Kiềm chế cảm xúc, Đoàn Lăng tự mình đếm ngược.

" Tạ Ninh, còn ba mươi giây."

"..."

Âm thanh nghiêm túc và trầm thấp bên tai, không giống như đang đùa, như mũi tên đã lên cung, chực chờ phát ra.

" Còn ba mươi giây nữa, anh sẽ bắt em đi."

Lời của tác giả: Tạ Ninh: Trốn thôi trốn thôi.

Xét thấy có tranh cãi, tác giả giải thích: Đoàn Lăng không chiến tranh lạnh, không bạo lực lạnh, trong truyện đã viết, mấy ngày nay Tạ Ninh gọi điện thoại hắn đều trả lời.

Chương trước đã nói hắn biết Tạ Ninh rất coi trọng kỳ thi Đại học, chương này thậm chí có thể nói là hắn lại nhẫn nhịn thêm một lần nữa, sau đó tâm trạng không tốt là chuyện bình thường, không liên lạc là sợ mình bộc phát, không nói thời gian xuất ngoại là biết sẽ có một đám nam phụ, cẩn thận đến mức không muốn trước khi đi để lại bất cứ hiểm họa nào, bị hiểu lầm chia tay cũng thuận theo đó mà làm.

Còn vì sao không nói rõ ràng, tính cách hắn là như vậy, kiêu ngạo tự đại, sẽ không trực tiếp nói: " Anh sợ em gặp chuyện, nên em đừng tiễn nữa.", Nói như vậy chẳng khác nào gián tiếp nói hắn thực ra không nắm chắc sẽ bảo vệ cậu, cái tôi hắn mạnh như vậy, sẽ không để lộ ra 'sợ hãi' trước mặt Tạ Ninh, huống hồ nếu hắn nói ra, Tạ Ninh chẳng phải càng sợ hơn sao.

Theo ý kiến cá nhân, Tạ Ninh đưa ra lựa chọn cũng là bình thường, dù sao họ mới yêu nhau chưa được bao lâu, tình cảm vừa ổn định, nhưng kịch tính biến cố lại nhiều, còn nhiều yếu tố khác, cậu sợ không dám đánh cược là chuyện bình thường, Đoàn Lăng có thể hiểu, mong mọi người thử đặt mình vào vị trí và hiểu nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro