Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một ngày một đêm hôn mê, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng tỉnh lại. Cảm nhận đầu tiên là được ai đó ôm chặt ở trong lòng, tiếp đó là một mùi hương quen thuộc. Vương Nhất Bác vui mừng vì mình chưa chết nhưng cảm thấy có gì đó không đúng, cậu ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thấy người nằm bên cạnh, theo phản xạ mà đạp người kia xuống giường.

Vừa mới tỉnh lại còn dùng sức quá nhiều nên động đến vết thương khiến cậu đau đớn mà nhíu mày khó chịu. Còn người bị đạp té giường kia vừa xoa mông vừa đứng dậy trưng ra bộ mặt ủy khuất.

- Em có cần đạp mạnh như vậy không hả?

- Tại sao anh lại ở đây?

- Đây là phòng tôi, tôi không ở đây thì ở đâu. - Tiêu Chiến tỉnh bơ nói.

Vương Nhất Bác không nói lại được nên im lặng. Tiêu Chiến nhìn thấy sắc mặt cậu có chút khác thường liền tiến đến.

- Anh... làm gì vậy?

- Cậu đang bị thương, để tôi kiểm tra vết thương cho cậu.

Cơn đau làm cậu không còn sức lực để phản kháng nên đành ngoan ngoãn ngồi im, Tiêu Chiến cẩn thận xem vết thương rồi đắp thuốc thay băng mới luôn. Nhưng trước khi làm những công việc đó, Tiêu Chiến đã lấy thuốc giảm đau cho Vương Nhất Bác uống rồi mới tiến hành thay băng.

- Tại sao cậu lại bị thương nặng như vậy? Nếu tôi đến trễ, cậu đã không bình thản mà ngồi đây rồi.

Tiêu Chiến muốn lợi dụng thân phận ân nhân để giữ cậu ở bên cạnh, anh cần tìm hiểu một số chuyện đã xảy ra năm xưa, đồng thời lấy lại ký ức cho cậu. Anh biết rằng đó là khoảng thời gian kinh hoàng đối với cậu nhưng cậu có quyền được biết.

Anh chỉ sợ, nếu cậu biết được vụ việc năm xưa có liên quan đến anh thì cả hai sẽ đối diện với nhau như thế nào đây? Anh không muốn đánh mất cậu nhưng cũng không thể đứng nhìn người thân của anh ngã xuống. Mặc dù anh và ba Tiêu không hòa thuận với nhau nhưng chung quy ông ta cũng là ba anh.

- Không liên quan đến anh.

Vương Nhất Bác vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và sau đó Chu Hiểu Minh đi vào, phía sau còn có quản gia Ngô.

- Cậu tỉnh rồi à? - Chu Hiểu Minh hỏi.

Vương Nhất Bác im lặng không trả lời, cậu nhìn hắn chằm chằm dò xét. Vẻ ngoài của Chu Hiểu Minh rất đẹp, hắn có mái tóc màu hạt dẻ trông rất mềm mại được phủ xuống che đi phần trán, đôi mắt hẹp dài sắc bén nhưng biết cười, hắn còn đeo một cái kính cận dày cộm trên mũi, trên môi lúc nào cũng là nụ cười thân thiện như bao người bác sĩ khác.

- Đây là Chu Hiểu Minh, bạn tôi. - Tiêu Chiến lên tiếng giới thiệu.

Thấy Vương Nhất Bác cứ nhìn chằm chằm Chu Hiểu Minh khiến anh rất khó chịu, hắn ta có gì đặc biệt đâu chỉ là vẻ ngoài thư sinh nhìn dễ có cảm tình hơn thôi mà.

- Cậu đã tỉnh lại thì tốt rồi, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để hồi phục vết thương thôi.

Chu Hiểu Minh nói với Vương Nhất Bác xong thì quay sang Tiêu Chiến nói.

- Cậu ấy mới tỉnh lại nên ăn cái gì thanh đạm một chút sẽ dễ tiêu hóa hơn, cũng không làm ảnh hưởng vết thương.

- Ừ.

- Tôi đến bệnh viện luôn đây, vài hôm nữa sẽ đến kiểm tra lại cho cậu ấy.

- Đi cẩn thận.

Chu Hiểu Minh gật đầu rồi rời đi. Quản gia Ngô sau khi thấy Vương Nhất Bác đã tỉnh liền nói cho nhà bếp chuẩn bị cháo mang lên, chỉ một lúc sau Thu Trúc đã đem đến một bát cháo thịt bằm rất to. Vừa nhìn thấy, bụng của Vương Nhất Bác đã biểu tình liên tục, cậu xấu hổ quay mặt đi.

Thấy cậu như vậy anh cũng không đành lòng trêu chọc, nhận lấy bát cháo từ Thu Trúc, Tiêu Chiến làm nguội rồi đút từng muỗng cho cậu. Vương Nhất Bác đưa tay giành lại bát cháo tự ăn.

- Tôi tự ăn được.

- Em đang bị thương không thể cử động nhiều, ngồi yên nào.

Tiêu Chiến vừa đưa muỗng cháo tới, Vương Nhất Bác đã quay mặt đi không chịu ăn.

- Tôi đút bình thường em không ăn, hay em muốn tôi đút bằng cách khác? - Anh đe dọa nói.

Nghe vậy, Vương Nhất Bác hiểu "cách khác" mà anh ta nói là đang ám chỉ điều gì, cậu đành cắn răng ngồi ngoan ngoãn cho anh ta đút từng muỗng cháo.

Vương Nhất Bác thầm nghĩ: "Đợi đấy, rồi có một ngày tôi sẽ khiến anh trả lại gấp bội".

Phải nhịn đói hơn một ngày nên bây giờ cậu ăn rất ngon, chỉ trong chốc lát mà đã hết sạch một bát cháo đầy. Tiêu Chiến cho cậu uống thuốc rồi đợi cậu ngủ say anh mới an tâm rời đi. Ra bên ngoài, anh dặn dò quản gia Ngô.

- Bác Ngô, bác phân phó cho cô Trương đến chăm sóc cậu ấy giúp cháu.

- Vâng, tôi biết rồi.

Quản gia Ngô nhận lệnh nhanh chóng rời đi thực hiện. Còn Tiêu Chiến trở lại phòng làm việc xử lý một số chuyện của tổ chức.

Cuộc gọi đêm hôm qua.

- Hiện tại bang Rose đang âm thầm lên kế hoạch thâu tóm các bang phái nhỏ của tổ chức Mafia, không những vậy, bọn chúng còn phá hủy rất nhiều mối làm ăn của công ty, con phải tiêu diệt bọn chúng giành lại những bang phái đó cùng với ngăn chặn âm mưu của chúng, đồng thời chiếm luôn căn cứ của bang Rose mở rộng địa bàn của ta, hãy cho bọn chúng biến mất khỏi thế giới này. Chỉ được thành công, không được thất bại.

Không đợi Tiêu Chiến trả lời, đầu dây bên kia đã vội ngắt máy. Mà kỳ thật anh cũng không muốn hồi đáp.

Nói cụ thể hơn về thân phận của Tiêu Chiến thì... Tiêu Chiến là con trai lớn của Tiêu Phong cùng Lâm Ngọc, từ nhỏ Tiêu Chiến đã chịu sự giáo huấn nghiêm khắc của Tiêu Phong với mục đích biến anh thành công cụ cho ông điều khiển. Cũng chính vì như vậy mà càng lớn Tiêu Chiến càng chống đối ông, cũng càng hận ông hơn.

Tiêu Phong là một con người có tham vọng rất lớn, bất cứ chuyện gì ông muốn tất nhiên sẽ bằng mọi cách đạt được. Khi biết Lâm Ngọc mang thai con trai, ông đã âm thầm sắp đặt cuộc đời cho chính đứa con trai của mình.

Năm sáu tuổi, Tiêu Phong đã tìm gia sư giỏi đến nhà dạy học riêng cho Tiêu Chiến, cho nên anh chưa từng được đến trường, cũng không có một người bạn nào. Mãi đến khi điều hành công ty, anh mới tìm được vài người bạn chí cốt.

Tuổi thơ của những đứa trẻ khác là được đến trường, được kết bạn, được trải qua cảm giác mối tình đầu bồng bột cùng những trò đùa nghịch, quậy phá. Còn tuổi thơ của anh chỉ có vũ khí và luyện võ.

Mười tuổi anh đã bắt đầu tập võ, từ Karate, Judo đến Boxing, đánh kiếm anh đều học qua.

Mười hai tuổi, anh là tay thiện xạ cừ khôi khiến những tên được đào tạo trong tổ chức phải trợn mắt nhìn.

Đến năm mười lăm tuổi, anh đã trở thành thiên tài kĩ thuật máy tính siêu hạng, bất kỳ tường lửa hay mật mã nào đều không thể làm khó được anh.

Tiêu Chiến học rất nhanh và thực hành rất xuất sắc, vượt xa những người trong tổ chức khiến Tiêu Phong rất hài lòng về đứa con trai này. Ông tin chắc anh sẽ trở thành một người vô cùng ghê gớm.

Năm mười tám tuổi, Tiêu Chiến chính thức điều hành tổ chức Mafia, cũng từ đó anh ra ở riêng không bao giờ trở về Tiêu gia nữa.

Mặc dù là ở riêng nhưng bất cứ lúc nào Tiêu Phong giao nhiệm vụ, anh sẽ không ngần ngại mà đi thực hiện ngay lập tức. Những gì anh làm, không phải là chữ ''hiếu'' cho cha mình mà chỉ là một chữ ''ơn''. "Ơn" sinh ra anh trên cõi đời này.

Năm hai mươi tuổi, Tiêu Phong giao lại toàn bộ Tiêu thị cho Tiêu Chiến điều hành, anh cũng không phản đối mà chấp nhận ngay lập tức. Tiêu Chiến nghĩ, nếu anh có mọi quyền lực trong tay thì sau này anh mới có thể bảo vệ người anh yêu.

Mẹ Tiêu đã từng khuyên nhủ Tiêu Phong trả tự do cho Tiêu Chiến để anh được như những đứa trẻ khác, nhưng ông bác bỏ còn cấm bà không được xen vào quyết định của ông. Những lúc như vậy bà cảm thấy lòng nặng trĩu, bản thân làm mẹ nhưng không thể bảo vệ con trai mình, không thể cho anh một cuộc sống bình yên như bao người bình thường khác.

Tiêu thị là một tập đoàn lớn mạnh cả trong và ngoài nước. Các công ty chi nhánh của tập đoàn này đều theo chân Tiêu thị mà ngày một phát triển. Sẽ có không ít người muốn lật đổ cái tập đoàn hưng thịnh này, nhưng... họ phải bước qua xác Tiêu Chiến.

Những ngày đầu tiếp quản Tiêu thị, có nhiều kẻ nghĩ anh tuổi trẻ bồng bột dễ lừa gạt nên tìm cách tiếp cận nhờ giúp đỡ và tất nhiên không thể thiếu những cô gái muốn làm quen với anh cũng chỉ vì tiền, bọn họ nghĩ chỉ cần được anh quan tâm thì không cần phải làm gì nữa, chỉ việc ngồi một chỗ hưởng thụ cuộc sống giàu sang.

Đối với nhân viên hay đối tác làm ăn, anh luôn lạnh lùng, quyết đoán. Đối với kẻ thù, anh không nhân nhượng mà thẳng tay diệt trừ. Nhưng ở bên ngoài anh có như thế nào thì anh vẫn là một người anh yêu thương em gái hết mực và một cậu chủ dành sự tôn trọng đối với gia nhân trong nhà.

Ngoài Tiêu Chiến, họ còn có một đứa con gái là Tiêu Mẫn, mặc dù cô không trở thành con rối của Tiêu Phong nhưng cô cũng biết được hoàn cảnh của anh trai.

Mười lăm tuổi, Tiêu Mẫn đã năn nỉ Tiêu Chiến dạy cô học võ cũng như trở thành một người tài năng như anh.

Anh rất yêu thương em gái nên không đồng ý, hoàn cảnh huấn luyện rất khắc nghiệt mà một đứa con gái sống trong nhung lụa như Tiêu Mẫn sẽ không thể thích ứng được. Nhưng Tiêu Chiến lại cân nhắc cẩn thận hơn, nếu anh chấp nhận huấn luyện cho Tiêu Mẫn ít ra cô cũng có thể phòng thân không bị ai ức hiếp. Dù sao bên ngoài kia cũng có rất nhiều kẻ cơ hội luôn tìm cách trả thù gia đình anh và mục tiêu chúng nhắm tới hoặc là anh, hoặc là Tiêu Mẫn.

Nghĩ vậy nên Tiêu Chiến đã đồng ý và chính anh là người huấn luyện cho cô. Hiện tại Tiêu Mẫn đang học chuyên ngành bác sĩ ở nước ngoài, khoảng vài tháng nữa cô sẽ kết thúc khóa học và trở về nước. Tiêu Mẫn học Y cũng vì muốn bảo vệ anh trai, sau khi cô về nước sẽ trở thành trợ thủ của anh. Đó là những gì mà Tiêu Mẫn đã hứa trước khi rời đi.

Tiêu Chiến lấy điện thoại gọi cho một Trần Lập - thuộc hạ thân cận của anh.

- Lão đại. - Đầu dây bên kia vang vọng một giọng nói.

- Cậu liên lạc với bọn họ đêm nay chúng ta hành động.

- Vâng.

"Bọn họ" mà Tiêu Chiến nhắc đến là nội gián được giao nhiệm vụ nằm vùng trong bang Rose. Không chỉ có bang Rose mà mỗi bang phái lớn nhỏ trong thế giới ngầm, Tiêu Chiến đều giao nhiệm vụ cho một vài người trà trộn vào làm nội gián truyền tin cho tổ chức. Chính vì vậy mà mọi hành động cũng như kế hoạch anh đều nắm rõ, còn khi nào xử lý hay xử lý như thế nào thì đó là kế hoạch của anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro