Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Kinh, năm 2020

- Chúng ta chia tay đi. – Cô gái nói với chàng trai.

- Tại sao? – Chàng trai bàng hoàng nhìn người đối diện.

- Em đã có người khác rồi, anh ấy tốt hơn anh, cũng yêu em rất nhiều không như anh suốt ngày chỉ có công việc với công việc còn em chẳng là gì với anh, thanh xuân của em đã vì anh mà bỏ lỡ rất nhiều, em không muốn quãng đời còn lại của mình cũng vì anh mà trôi qua vô ích. Em chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình. Tạm biệt.

Cô gái kia nói xong liền dứt khoát quay lưng rời đi, chàng trai chạy theo níu kéo nhưng cô đã nhẫn tâm gạt tay anh ra và bước lên một chiếc xe hơi sang trọng đang chờ sẵn bên đường. Chàng trai đau khổ nhìn theo chiếc xe đang dần khuất xa mang theo cả người con gái anh yêu thương đi mất.

Chàng trai ấy không ai khác chính là Tiêu Chiến, còn người con gái rời đi kia là Chu Khiết Quỳnh. Cả hai đã yêu nhau từ thời đại học, khi đó cả anh và cô đều học cùng chuyên ngành thiết kế lại cùng quê nên rất nhanh đã làm thân với nhau rồi trở thành bạn thân. Theo thời gian, từ bạn thân dần dần chuyển sang tình yêu.

Tính đến thời điểm hiện tại cả hai đã yêu nhau tròn sáu năm và hôm nay cũng chính là kỷ niệm sáu năm yêu nhau, anh đã dành cả tuần để suy nghĩ và chuẩn bị một màn cầu hôn đặc biệt lãng mạn để bù đắp lại những khoảng thời gian anh đã bỏ cô một mình, anh cứ nghĩ hôm nay sẽ là ngày hạnh phúc nhất của cả hai nhưng hóa ra lại là ngày đau thương đối với anh. 

Tiêu Chiến buồn bã bước đi thơ thẩn trên vỉa hè, anh đi đến tất cả những nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp của cả hai. Tiêu Chiến đi đến quán nước ngày xưa hai người hay lui tới, vô tình anh nhìn thấy cô và người con trai kia ngồi ở đó cười nói vui vẻ, hình ảnh đó cũng giống như anh và cô đã từng trải qua, anh bước qua đường trong vô thức mà không để ý xung quanh mặc cho tiếng kèn xe vang lên inh ỏi, nhưng dường như nó không lọt vào tai anh nữa rồi.

Mọi người xung quanh nhanh chóng đưa Tiêu Chiến đến bệnh viện, rồi ở bệnh viện mới gọi về gia đình thông báo cho người thân đến xác nhận bệnh nhân. Sau ba tiếng trong phòng cấp cứu, Tiêu Chiến được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt chờ tỉnh lại, ba mẹ anh lo lắng đến không ăn không ngủ.

Ba ngày sau, Tiêu Chiến từ từ tỉnh lại, ánh mắt mệt mỏi nhìn quanh căn phòng xa lạ trước mắt. Ông bà Tiêu thấy con trai đã tỉnh lại rất vui mừng liền chạy đến ôm chầm lấy anh khóc nghẹn. Khi nhận được cuộc gọi thông báo của bệnh viện, trái tim của ông bà Tiêu như rơi xuống đáy vực, họ giao lại mọi công việc cho Tào Dục Thần và Uông Trác Thành rồi nhanh chóng đến bệnh viện. Hai người cứ tưởng đã mất đi đứa con trai này. Ánh mắt khó hiểu nhìn hai người xa lạ trước mắt đang khóc bù lu bù loa kia, Tiêu Chiến lên tiếng hỏi.

- Hai vị là ai?

- Ta là ba mẹ con đây mà, con không nhận ra bọn ta sao? 

Hai vị phụ huynh kia bất động vài giây trước câu hỏi của anh, Tiêu Thanh vội vàng đi gọi bác sĩ đến kiểm tra còn mẹ Tiêu ở lại hỏi thăm thêm về tình trạng của anh. 

Một lúc sau, bác sĩ đến kiểm tra cho Tiêu Chiến nhưng không phát hiện ra vấn đề gì bất thường cả mà ngược lại còn hồi phục rất tốt. Việc anh mất trí nhớ có thể do lúc ngã đầu va đập xuống đường nhưng chỉ là mất trí nhớ tạm thời mà thôi. Ông bà Tiêu lắng nghe bác sĩ thông báo tình trạng của anh không có gì đáng lo cũng yên tâm hơn nhiều, mất trí nhớ thì từ từ nhớ lại không cần gấp.

"Chẳng lẽ mình xuyên không rồi sao? Đây chính là cơ thể của người khi nãy ta đã gặp sao, nhưng anh ta vừa mới nói chuyện với ta mà tại sao… chẳng lẽ anh ta…"

Ông bà Tiêu và bác sĩ đang trao đổi với nhau phương pháp giúp anh mau chóng hồi phục và những loại thực phẩm cần thiết cho anh bồi bổ. Còn Tiêu Chiến vẫn đang suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra cách đây vài phút. 

Bác sĩ rời đi, ông bà Tiêu quay sang nhìn đứa con trai đang rơi vào trầm tư của họ. Ông bà Tiêu nghĩ, Tiêu Chiến đang buồn vì mới chia tay bạn gái, không muốn để anh phải suy nghĩ nhiều ảnh hưởng sức khỏe, mẹ Tiêu đi đến bên cạnh nắm tay anh nhỏ nhẹ nói.

- A Chiến, con có muốn ăn gì không để mẹ mua cho con? Con đã hôn mê ba ngày nên chưa ăn gì hết chắc cũng đói rồi.

- Hai vị là ba mẹ của tôi thật sao? - Tiêu Chiến ngơ ngác hết nhìn mẹ Tiêu lại nhìn sang ba Tiêu.

- Đúng vậy. Ta là mẹ con, còn ông ấy là ba con. Tại sao con lại ra nông nỗi này hả A Chiến? Đến cả ba mẹ mình mà con cũng không nhận ra nữa sao?

Mẹ Tiêu giơ bàn tay gầy gò sờ lên gương mặt xanh xao của anh, Tiêu Chiến chỉ im lặng ngước đôi mắt lạ lẫm nhìn bà rồi lại nhìn ba Tiêu, ông khẽ gật đầu ngầm xác nhận lời mẹ Tiêu vừa nói.

- Vậy con tên gì? – Tiêu Chiến nghe vậy liền dịu giọng hỏi mẹ Tiêu.

- Con tên Tiêu Chiến. - Mẹ Tiêu dịu dàng nói.

Thì ra tên anh ta là Tiêu Chiến. Anh cứ yên nghỉ, tôi sẽ thay anh sống thật tốt và sẽ chăm sóc tốt cho ba mẹ anh.

- Mẹ, mẹ đừng khóc nữa con sẽ cố gắng nhanh khỏe mà.

Lần đầu tiên từ "mẹ" được anh phát ra từ chính miệng mình, ở kiếp trước anh không có ba mẹ nên lúc nào anh cũng ghen tị với những đứa trẻ được ba mẹ cưng chiều, nhưng kiếp này anh đã có ba mẹ, tuy họ là ba mẹ ruột của chủ nhân cơ thể này nhưng anh sẽ thay anh ta chăm sóc họ thật tốt. Anh tiến đến ôm ba mẹ Tiêu vào lòng khẽ vỗ nhẹ lên lưng họ như trấn an.

- Tuy bây giờ con không nhớ gì nhưng con sẽ cố gắng hồi phục thật nhanh, cho nên ba mẹ đừng buồn nữa nha.

Anh nhìn họ mỉm cười rạng rỡ, ba mẹ Tiêu cũng trở nên vui vẻ hơn không còn vẻ mặt u sầu như khi nãy nữa. Ba mẹ Tiêu từ từ kể lại cho anh nghe về thân thế cũng như gia cảnh cho anh nhớ.

Tiêu Chiến là con trai duy nhất của Tiêu Thanh, từ nhỏ anh đã rất thông minh học đâu hiểu đó lại rất được lòng mọi người xung quanh, ai gặp cũng yêu. Ba mẹ Tiêu rất tự hào về anh vì từ lúc anh bắt đầu đi học họ chưa một lần nghe nhà trường phàn nàn mà ngược lại còn được giáo viên khen ngợi rất nhiều khiến ông bà cũng thấy vui. 

Khi bước vào cao trung, Tiêu Chiến năn nỉ ba mẹ Tiêu cho anh học võ, ông bà chấp nhận ngay vì ít ra anh có thể tự bảo vệ mình trước những đối thủ luôn tìm cách đánh đổ Thiên Phong. Tiêu Chiến đã sớm nhận thức được công việc của ba mẹ Tiêu là gì, mặc dù họ không làm hại ai nhưng chắc chắn có rất nhiều người muốn gây hại cho công ty của ba mẹ anh, nên sẽ có ít nhiều những kẻ luôn âm thầm phá hoại công ty và mục tiêu mà những kẻ đó nhắm tới chắc chắn là Tiêu Chiến anh.

Đến năm 18 tuổi, Tiêu Chiến cùng với những người bạn của anh thành lập bang Bạch Hổ, tuy bang chỉ hoạt động ngầm với mục đích triệt tiêu những thành phần gây hại cho Thiên Phong, nhưng bất cứ ai nghe qua cái tên bang Bạch Hổ cũng đều run sợ. 

Mặc dù chưa ai nhìn thấy bang chủ của bang này nhưng theo lời nói của mọi người, bang chủ là một người lãnh đạm, vô tình, một khi anh đã phán tội chết cho ai đó thì chắc chắn người đó sẽ không thể sống qua ngày hôm sau. Song song với tính cách tàn nhẫn, độc ác đó lại là một người vô cùng đẹp trai, anh có vẻ ngoài thư sinh, vô hại. 

Chính vì vậy nên mọi người ví von anh là ác quỷ của thiên đường.

Hiện tại, Tiêu Chiến đang thay ba Tiêu điều hành Thiên Phong - một công ty đá quý lớn nhất nhì châu lục. Từ ngày Tiêu Chiến tiếp quản Thiên Phong, mọi hoạt động của công ty ngày càng ổn định và ngày càng phát triển, rất nhiều công ty lớn nhỏ trong và ngoài nước tìm đến để hợp tác nhưng mục đích phụ là để nhìn ngắm vị chủ tịch trẻ tuổi tài cao này.

Nhiều đối tác ngỏ ý giới thiệu con gái họ cho Tiêu Chiến nhưng anh đều không đặt họ vào mắt, đôi khi còn thẳng thừng từ chối.

Tiêu gia có ba người con là Tiêu Thanh, Tiêu Hoàng và Tiêu Tuấn. Cả ba người đều có công ty riêng và đều phát triển rất tốt, nhưng Tiêu Tuấn và Tiêu Hoàng luôn luôn ganh tị với Tiêu Thanh vì ông có một đứa con trai không những có tài mà còn có sắc. Tiêu Hoàng và Tiêu Tuấn cũng có con cái nhưng hai đứa con của hai người chỉ biết ăn chơi sa đọa, giỏi tiêu tiền còn kinh nghiệm kiếm tiền lại là con số 0. Cho nên, gia đình của Tiêu Thanh luôn là cái gai trong mắt bọn họ.

Trên thương trường hay trong thế giới ngầm, Tiêu Chiến là một người sáng suốt và quyết đoán, anh luôn luôn lên kế hoạch và suy tính tỉ mỉ từng vấn đề lớn nhỏ rồi mới thực hiện. Nhưng trong chuyện tình yêu, anh lại mù tịt và không có một chút kinh nghiệm tình trường gì. 

Từ khi Tiêu Chiến và Chu Khiết Quỳnh quen nhau cho đến kế hoạch cầu hôn bất ngờ, anh đều hỏi qua ý kiến của đám bạn một cách cẩn thận và chi tiết.

Bạn bè nhiều lần khuyên anh nên cẩn thận với Chu Khiết Quỳnh nhưng anh không nghe. Từ ngày yêu nhau, những gì cô muốn anh đều đáp ứng mà không hỏi lý do, anh luôn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho cô kể cả việc anh trao trọn trái tim để yêu cô, nên khi chia tay anh đã rất tuyệt vọng và đau đớn.

Mẹ Tiêu vừa dứt lời, những ký ức của người kia tuôn trào trong tiềm thức của anh, nó rõ ràng đến mức anh cảm nhận được chính mình đã trải qua những sự việc đó chứ không phải người kia. 
_____________
Sau ba ngày nằm viện, Tiêu Chiến được bác sĩ cho xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Bước chân vào nhà, mọi thứ đều xa lạ đối với anh nhưng nhờ ông bà Tiêu tận tình chỉ bảo từng chút nên dần dần anh cũng quen thuộc với mọi thứ. 

Hàng ngày, Tiêu Chiến tìm kiếm những loại sách kinh doanh để tự rèn luyện và nghiên cứu. Tiêu Chiến biết rằng, ở kiếp này, anh không phải là vương gia nắm giữ sinh mệnh của hàng vạn binh sĩ nơi sa trường hay phải tham gia các buổi thượng triều vào sáng sớm để bàn chính sự nữa. Mà hiện tại, anh là một tổng tài - người nắm giữ mọi quyền hành của một công ty, nắm trong tay gia tài đồ sộ của một gia tộc. 

Đây là tương lai, là thời không phát triển và hiện đại hơn rất nhiều so với thời cổ xưa của anh, từ môi trường sống, cơ sở vật chất đến cả con người. Nếu nói con người thời cổ xưa mưu mô, xảo trá thì con người thời hiện đại luôn ẩn mình dưới vỏ bọc thiện lương và lành tính. 

Tiêu Chiến vốn là một người thông minh, tiếp thu tốt lại nhạy bén nên rất nhanh anh đã từ một người cổ xưa hóa hiện đại chỉ trong một tuần dưỡng bệnh tại nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww