Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "blood purity"

Tôi ôm chặt lấy ông . Tôi gần như chắc chắn là tôi đã cắt một ít máu của ông nhưng ông không phàn nàn về điều đó. Cả hai chúng tôi đang nhìn chằm chằm vào tàu Hogwarts. Niềm phấn khích ban đầu mà tôi cảm nhận khi chúng tôi chất các rương lên tàu đã bị thay thế bởi sự lo lắng rằng ông sẽ ở một mình trong thái ấp một thời gian rất dài.

Thậm chí tôi còn không bận tâm đến một số người đang nhìn và thì thầm tên chúng tôi, và nói ông Kal Emrys tuyệt vời cỡ nào. Thậm chí có người còn nói rằng họ có sáu cái thẻ ếch chocolate của ông nội tôi.

Tuy nhiên, tôi không thể không nhìn chằm chằm vào một học sinh khác đang nhận xét về tuổi của ông tôi.

"Trông ông ấy gần như sắp chết"- một đứa con trai lớn đang thì thầm to với mẹ của cậu ta.

Mắt tôi nhìn về hướng cậu ta-"cậu thử lặp lại một lần nữa xem. Chúng ta ai sẽ chết đầu tiên."

Cậu ta ngay lập tức tái mặt trước lời nói của tôi. Cậu ta không nghĩ rằng tôi sẽ chú ý đến mình. Tôi có thể là kẻ kiêu ngạo với hầu hết mọi người nhưng tôi không bị điếc.

"Kallista Zenia Emrys, chúng ta không cần bận tâm đến những người như vậy." Ông nội tôi thậm chí còn không thèm liếc nhìn họ.

Tôi nhìn một cách cứng rắn hơn và cậu ta sợ hãi mặc dù người đang tức giận bên cạnh tôi và khi tôi chắc chắn rằng cậu ta sẽ không thách thức tôi một lần nào nữa, tôi buộc phải bày tỏ sự xin lỗi." Cháu xin lỗi?"

Ông nội nhìn xuống tôi và lắc đầu-"Cháu đã chuẩn bị hết mọi thứ cháu cần rồi phải không?"

Tôi gật đầu nhìn đoàn tàu một lần nữa. Tôi không nhìn thấy Draco nhưng chúng tôi đã hứa là sẽ ngồi với nhau. Tôi chỉ cảm thấy không muốn rời xa ông nội của mình."Cháu đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi ạ."

"Hãy viết thư nếu cháu quên bất cứ thứ gì. Ta sẽ chuyển ngay cho cháu. Ta đã nói chuyện với cụ Dumbledore. Ông ta đã cho phép một trong số những yêu tinh của chúng ta làm việc trong lâu đài chỉ để trông nom cháu." Tôi chống lại ý muốn rên rỉ của mình. Không phải là tôi không thấy tốt nhưng không có một ai để bất kì một con yêu tinh nào của mình trong lâu đài cả." Nếu cháu gặp bất cứ rắc rối gì, hãy gửi thư cú hoặc gọi gia tinh trong nhà. Chúng sẽ báo cho ta. Severus cũng sẽ giám sát cháu."

"oh, cháu rất nhớ cha đỡ đầu."

"Ta chắc chắn Severus cũng nhớ cháu rất nhiều. Nhưng cậu ta sẽ không thừa nhận về điều này."

Cả hai chúng tôi bật cười khi nghĩ đến khuôn mặt vô cảm của cha đỡ đầu thừa nhận rằng ông ấy nhớ tôi. Đừng hiều lầm ý tôi, tôi và cha đỡ đầu rất thân thiết- có nghĩa là tôi sẽ nói chuyện không ngừng về mọi thứ và bất cứ thứ gì, cha đỡ đầu sẽ không đánh tôi với bất cứ thứ gì tôi làm.

Cha đỡ đầu sẽ phàn nàn và đe dọa sẽ bắt tôi quên lãng nếu tôi không dừng lại nhưng ông sẽ không ném bất cứ thứ gì vào tôi hoặc đầu độc tôi trong lúc tôi chìm vào giấc ngủ. Đó là một dấu hiệu rất tốt cho thấy ông ấy rất ưa thích tôi.

Tiếng còi cảnh báo vang lên ngay sau đó và cái nắm tay của ông trên vai tôi siết chặt hơn."Đừng quên viết thư cho ta."-Ông ấy nói bằng giọng đe dọa nhẹ.

-

Tôi hôn nhẹ lên má ông nội. Tôi thấy Narcissa và Lucius, tôi chào họ. Sau đó, tôi vội vàng lên tàu đi tìm một cửa sổ và vẫy tay chào ông nội.

Trông ông rất chán nản. Tôi gần như muốn đi xuống tàu nhưng Draco đã thấy tôi trước khi tôi làm điều đó và kéo tôi đến một toa trống.

"Ông ấy sẽ ổn mà, Kally." Draco khuyên nhủ tôi.

-

Ngay sau đó, xe đẩy thức ăn đi ngang qua toa của chúng tôi. Draco và tôi hào hứng bắt đầu lấy những món ăn yêu thích của mình. Khi chúng tôi chắc chắn rằng chúng tôi sẽ rụng hết răng bởi lượng đồ ngọt mà chúng tôi đang có, tôi lấy túi tiền của mình ra trả nhưng Draco càu nhàu đẩy chiếc túi của tôi về lại.

Cậu ấy lấy túi tiền của mình và trả cho hai đứa chúng tôi." Cha bắt tớ hứa phải mua cho cậu một vài đồ ngọt. Ông ấy sẽ không tha thứ cho tớ nếu ông ấy biết cậu tự trả tiền."

"Nếu bố cậu không bắt cậu hứa thì cậu cũng sẽ không mua bất cứ thứ gì cho mình sao?"- Tôi giả vờ buồn và đặt tất cả kẹo của chúng tôi vào trong toa tàu.

Draco đảo mắt trong khi mở túi chocolate ếch."Cậu biết rằng tớ có thể sẽ mua toàn bộ xe đẩy nếu cậu yêu cầu mà."

Trước khi tôi trả lời lại cậu ấy thì cửa toa bị mở cửa."Tôi biết mình đã ngửi thấy mùi gel vuốt tóc đã sử dụng quá nhiều lần!"

"Blaise!"- tôi hét lên và nhảy tới chỗ cậu ấy.

Draco miễn cưỡng ném một túi kẹo ngọt vào mặt của Blaise khi tôi trở lại ngồi vào bên cạnh Draco.

Không lâu sau đó, Daphne và Theo đã thấy toa của chúng tôi. Họ nắm tay nhau và Daphne đang đeo một mặt dây chuyền rất đặt biệt, có một chữ N được khắc trên đó. Đồ trang sức với hình khắc của Theo đã nói lên tất cả. Một cuộc đính hôn trước. Không có gì gọi là bẩn thỉu hay ô uế cả. Thật vô hại khi hiểu rằng khi đến tuổi trưởng thành, họ mới có thể kết hôn.

Mười một có thể là một đứa trẻ rất nhỏ để có sự hiểu biết nhưng trong cộng đồng của quý tộc thuần huyết, tốt nhất là bạn nên khóa chặt tương lai của mình càng sớm càng tốt. Chúng ta không có nhiều sự lựa chọn.

Tôi ôm chặt Daphne. Cả hai chúng tôi rất nhớ nhau và chúng tôi đã vui mừng biết bao khi được gặp nhau mỗi ngày.

Theo ngồi với Blaise and Draco ngay lập tức nói về cây chổi mà chúng tôi mới nhận được gần đây.

Tôi chưa biết hết rõ các gia tộc trong giới phù thủy. Tôi từng nghe ông tôi phàn nàn về việc có rất nhiều người tiếp cận ông về chuyện đính hôn, Cả Draco cũng bị yêu cầu từ nhiều gia tộc khác.

Rất may, gia tộc Mlafoy không cung cấp bất cứ thông tin gì cho các gia tộc khác. Tôi không biết tại sao tôi lại thấy may mắn vì điều đó nhưng với suy nghĩ của Draco , cậu ấy có chắc sẽ thấu hiểu một ai khác sao?

Không.

Điều đó không thể xảy ra.

Cậu ấy cũng đã nói với tôi về điều tương tự như vậy trong mùa hè này. Cậu ấy thấy may mắn rằng tôi không cung cấp bất cứ thông tin gì với bất kì ai. Draco nghĩ điều đó sẽ không ổn với Blaise, nhưng Blaise là anh trai của tôi.

Cánh cửa lại một lần nữa được mở ra để lộ một cậu con trai, tôi chưa từng thấy cậu ấy bao giờ. Daphne nhăn mặt vì kinh tởm."Longbottom."

Longbottom co rúm cả người lại khỏi cái nhìn của Daphne.  Tôi không nghĩ các chàng trai đều có ngoại hình giống nhau. Tôi thật sự không biết Longbottom."Các cậu có-có thấy một-một con ếch không- không?"

"Tao không hiểu mày đang nói cái thứ xấu xí gì cả."- Draco trả lời một cách cáu kỉnh.

Longbottom trông như muốn khóc và cậu ấy nhìn về phía tôi. Dĩ nhiên, người duy nhất không nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Mắt cậu ấy mở to ra khi cậu ấy phát hiện ra tôi." Cậu là dòng máu huyết thống của Merlin. Cậu cũng giống như tôi! Tôi cũng lớn lên bằng tình yêu thương của ông bà."

Nhận xét của cậu ấy làm cả toa phản đối và nghĩ đó là sự xúc phạm cao nhất của giới quý tộc.

"Giống với cậu ấy?"Daphne rít lên.-"Đừng làm tao cười như vậy chứ."

Draco đứng dậy.-"Mày là kẻ phản bội thuần huyết."

Blaise cười nhưng đôi mắt của cậu cho thấy điều này là sự điên rồ." Mày nghĩ mày rất tự hào về bản thân mày sao, Longbottom?"

"Tao hy vọng đây là một trò đùa."-Theo nhìn Longbottom còn ghê tởm hơn cả Daphne.

Tôi bám chặt vào tay của Draco khi tôi thấy Draco cầm cây đũa phép của cậu ấy ra." Bỏ qua cho cậu ta đi , Draco."

Ông tôi không bao giờ để tâm đến những người thuộc từng lớp dưới. Điều này nghe có vẻ tệ, ông ấy không đánh giá cao khi chúng ta đánh lại những người không đáng để bận tâm.

Thật may mắn, Greg Goyle và Vince Crabbe-những cậu bạn khổng lồ-họ xuất hiện gần như đẩy Longbottom ra khỏi lối vào cửa toa.

"Tụi mày đến đúng lúc lắm."-Draco càu nhàu và ngồi trở lại chỗ ngồi  cậu ấy.

Greg cãi đầu xấu hổ-" Xe đẩy thức ăn làm tụi tao phân tâm."

"Dĩ nhiên, tụi tao biết rõ điều đó." Daphne vừa nói vừa hất tóc và đảo mắt rằng chỉ có Daphne Greengrass mới có thể làm những điều tuyệt vời như vậy." Bây giờ, trở lại với cuộc thảo luận của tụi mình nào. Mẹ tớ muốn dẫn chúng mình đi shopping ở Pháp vào giáng sinh này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro