Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" no sword bites so fiercely as an evil tongue"

Cuối cùng, đoàn tàu cũng đến nơi, tất cả chúng tôi đều mặc áo choàng. Mọi người ai cũng rất háo hức.

Greg and Vince đi trước chúng tôi, tạo ra một con đường bằng cách thúc đẩy các học sinh năm nhất, năm hai, và năm ba sang một bên. Daphne ở bên phải cạnh tôi và Draco thì ở bên trái tôi.

Những cậu bạn của tôi vẫn đang tranh cãi về việc những năm đầu tiên không được phép mang chổi là không công bằng như thế nào. Tôi và Daphne đi ra phía bên ngoài họ. Daphne đang tâm sự với tôi về sự hiểu biết của cô ấy đối với Theo.

"Tớ nghĩ điều đó rất lãng mạng."- tôi trả lời trấn an cô ấy.

Tất cả chúng tôi đều bị lôi ra khỏi cuộc trò chuyện bởi một người đàn ông to lớn đứng trước mặt chúng tôi kêu gọi tất cả những học sinh năm nhất đi theo ông ấy. Tiếng thì thầm lớn xảy ra ngay sau đó nhưng chúng tôi phớt lờ họ và đi theo sau người đàn ông to lớn mà chắc chắn là nữa người khổng lồ.

Tim chúng tôi như ngừng đập khi thấy lâu đài Hogwarts, chúng tôi dừng lại trước một cặp cửa lớn. Một quý bà cao lớn đợi ở đó để hướng dẫn chúng tôi nhưng Daphne đã quay trở lại với cuộc trò chuyện kể về kì nghỉ hè của cậu ấy.

Draco cách chúng tôi vài bước chân, cậu ấy đang nói chuyện với một cậu bé đeo kính và miệt thị một cậu bé tóc đỏ.

Một cô gái tóc xù xuất hiện đứng bên cạnh Daphne, mắt cô ấy nhìn về phía tôi. Daphne thấy cô ấy và ngoáy mũi của mình."Oh, cậu là Kallista Emrys. Ông của cậu là một huyền thoại."

Tất cả các nhóm đều im lặng khi nghe lời nói của cô ấy. Daphne rít lên-"Không tế nhị một chút nào."

"Uh, cảm ơn?"- tôi thật sự không biết trả lời như thế nào khi có người khen ngợi về ông nội. Dĩ nhiên là ông  nội xứng đáng với điều đó. Tôi chỉ là thật sự không biết nên nói cái gì.

Cậu bé tóc đỏ quay mặt về phía tôi khi nghe thấy điều này, mắt cậu ấy mở to ra." Chết tiệt, cậu thực sự là Kally Emrys."

Draco gầm gừ-"Cậu ấy là Kallista Emrys, Weasel." Draco không thích bất cứ người nào gọi tên thân mật của tôi.

Sự chú ý của chúng tôi trở lại với quý bà đang giới thiệu về bản thân mình là giáo sư McGonagall. Bà ấy nói họ đã sẵn sàng dẫn chúng tôi đến sảnh lớn.

Nó thật sự rất đẹp.

Không mất nhiều thời gian trước khi những cái tên được gọi lên để ngồi xuống chiếc ghế đẩu với một chiếc mũ cũ mèm. Tất cả bạn bè của tôi đều đã được gọi tên và được xếp vào nhà Slytherin, tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng. Tôi phải là một Slytherin. Những người mà tôi quen biết đều xuất phát từ Slytherin.

Toàn bộ mọi người trong gia tộc tôi đều quay trở lại với Merlin và ông ấy cũng là một Slytherin. Vì vậy, tôi cũng phải là một Slytherin. Nếu không ông tôi sẽ thất vọng về điều này và giết tôi mất.

Draco và tôi là một trong những người cuối cùng được gọi tên, dường như cậu ấy cảm nhận được sự lo lắng ngày càng tăng của tôi, cậu ấy nắm chặt lấy bàn tay của tôi và cho tôi một nụ cười quyến rũ.

"Draco Malfoy."

Cậu ấy miễn cưỡng bỏ tay tôi ra và bắn cho tôi cái nhìn trước khi ngồi lên chiếc ghê đẩu. Chiếc mũ chưa kịp chạm vào đỉnh đầu của Draco thì nó đã hô lên-"Slytherin."

Draco cười rạng ngời và nhiều tiếng vỗ tay cổ vũ hoan hô cậu ấy. Cậu ấy là một Malfoy. Trong cộng đồng phù thủy thuần huyết, cậu ấy thực sự là chúa tể, chúa và là một vị cứu tinh.

Tôi cảm thấy vui cho cậu ấy. Trước khi ngồi vào ghế dành cho học sinh năm nhất, cậu ấy liền nhìn về phía tôi và cho tôi một nụ cười trấn an.

Tôi phải là một Slytherin.

"Kallista Emrys."

Sự im lặng đột ngột bao trùm đại sảnh. Mọi cặp mắt đổ về phía tôi. Cơ thể tôi tự di chuyển. Giọng của Narcissa đang vang vọng trong đầu của tôi.

Nâng cằm lên, vai thẳng.

Hãy nhớ con là ai.

Mắt tôi nhìn về phía cha đỡ đầu, người đang nhìn tôi với khuôn mặt không cảm xúc nhưng cái nghiêng đầu của ông ấy đã nói lên tất cả. Tôi gượng cười khi ngồi vào chỗ, từ chỗ này, tôi hầu như có thể nhìn thấy hết những người bạn của mình. Đặc biệt là Draco, cậu ấy nhìn tôi và cho tôi một cái gật đầu nhẹ.

Chiếc mũ quá lớn và nó che hết cả đôi mắt tôi.

"Một Emrys. Một đầu óc rất tốt." giọng nói phát ra từ chiếc mũ." Merlin sẽ tự hào về hậu duệ mới của ông ta." 

Chiếc mũ đang ngâm nga thì đột nhiên dừng lại một lúc. Tim của tôi đập liên hồi. Tôi sợ nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực tôi mất.

"Slytherin."

Tôi thở ra một hơi. Tiếng reo hò vang dội từ bàn tiệc nhà Slytherin, tất cả mọi người đều vỗ tay và mỉm cười.

Tuyệt vời, chào mừng đến với nhà rắn.

-

Tôi ngồi xuống cạnh Draco, cậu ấy nhường chỗ bên cạnh Blaise cho tôi. Blaise cho tôi một cái ôm chặt. Daphne ngồi bên cạnh Theo và hai cậu ấy đang ngồi đối diện tôi. Ngồi cạnh Theo là Greg và Vince.

Một vài thông báo đã được đưa ra trước khi hiệu trưởng vỗ tay và thức ăn xuất hiện một cách kỳ diệu trên bàn của chúng tôi. Trông chúng thật sự rất ngon.

Những thành viên của những dãy bàn nhà khác đang dành lấy thức ăn về phía mình nhưng ở Slytherin thì không và ở đây, hầu hết đều là những phù thủy thuần huyết và điều đó có nghĩa là chúng tôi đều được dạy cách cư xử giống nhau trong quá trình chúng tôi lớn lên.

Ngoại trừ Greg và Vince- phù hộ cho hai cậu ấy- hai cậu ấy đang lấy thức ăn một cách nhanh chóng từ bàn của chúng tôi. Lưng thẳng, khăn ăn trên đùi, tất cả chúng tôi đều nói chuyện nhỏ nhẹ lịch sự với những bạn cùng nhà khác trong khi chúng tôi đang ăn.

"Kally, mình nhớ cậu kinh khủng." -Cậu ấy nhấp một ngậm từ ly của mình, tư thế của cậu ấy không thể nào chê vào đâu được. "Mình không thể nào tin được, cậu dành cả kỳ nghỉ với Draco ở Tây Ban Nha hơn với mình ở Italy."

"Mình cũng nhớ cậu rất nhiều, Blaise. Cậu biết kỳ nghỉ của mình sẽ không bao giờ hoàn hảo nếu không có cậu mà." -Tôi vừa trả lời cậu ấy vừa cắn ngụm nhỏ bánh mì của mình.

"Cám ơn rất nhiều." Draco bĩu môi trước khi trừng mắt nhìn Blasie người đang nhếch mép với cậu ấy.

"Mặc dù vậy nhưng mình vẫn thích thú với kì nghỉ cùng Draco." Tôi nói vậy để Draco bình tĩnh lại và cậu ấy lập tức quay lại cuộc trò chuyện với Theo.

Blaise nhún vai nói :"Mẹ nhắc cậu suốt cả kỳ nghỉ. Rương đồ của mình chứa đầy những thứ mà bà ấy mua cho cậu ở Italy."

Mẹ của Blaise như là người mẹ thứ hai của tôi vậy. Cô ấy rất giống mẹ tôi, bà luôn nuông chiều tôi. Mẹ Zabini là một người phụ nữ được biết đến là người có vẻ ngoài xinh đẹp và tuyệt vời. Blasie thừa hưởng vẻ đẹp đó từ bà ấy và nhiều người chồng khác của bà.

"Chồng mới của mẹ Zabini như thế nào?"- Nếu ai đó mà hỏi Blaise điều này, cậu ấy sẽ chế nhạo họ nhưng với tôi thì khác. Tôi là người bạn thân nhất của cậu ấy và cậu ấy sẵn sàng nói tất cả mọi thứ cho tôi.

Blaise cười khúc khích." Ông ta sẽ chết ngay lập tức trong vài tháng tới."

"Mẹ của cậu là thần tượng của mình. Mình khao khát sau này sẽ giống như bà ấy."- Daphne vừa nói vừa gật đầu tự hào.

Điều này làm cho Theo nhợt nhạt khi cậu ấy nghe thấy điều đó. Nó làm tôi thấy buồn cười.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro