7. Gả cho ta, được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 ngày nay nàng nhốt mình vào phòng, không màng ăn uống, nàng buồn chứ, đau lòng chứ, mười mấy năm bên nhau nàng không ngờ mình lại trao trái tim cho một kẻ tham lam quyền lực và của cải, cũng đúng thôi trên đời này không ai là không cần tiền cả.

Nàng đến trước gương nhìn lại bản thân, nhìn thấy chính mình trong thân xác gầy gò, xanh xao nàng bật cười, tại sao lại vì một kẻ như hắn mà khiến bản thân xấu đi, không được nàng phải mau chóng buông bỏ hắn thôi.

Nàng muốn ra phố chơi bời một chuyến, nàng muốn đến tửu lâu, xem thử ở đó có gì vui mà ai cũng lui tới.

Nàng thay y phục cải nam trang một mình ra ngoài, tóc được búi cao như nam nhân, tay cầm quạt, nhìn rất có dáng vẻ của một công tử phong lưu, dù cải nam trang nàng vẫn không mất đi phần nào xinh đẹp, mà còn thêm phần tuấn tú.

Nàng một tay cầm quạt, thong thả bước đi trên đường, những cô gái trên đường ai ai cũng nhìn nàng đắm đuối, nàng tự cười tán dương bản thân, đúng là có chút kiêu ngạo a.

Hôm nay cô và Lan Ngọc ra khỏi cung dạo chơi, cô thân là Thái Tử nhưng do được Hoàng Đế và Hoàng Hậu cưng chiều nên không phải làm gì, công văn của Thái Tử cũng được đưa hết cho Hoàng Đế duyệt giúp, cô suốt ngày cũng chỉ có kéo Lan Ngọc cùng nhau bày trò khắp cung.

Hôm nay Lan Ngọc tìm ra một chỗ chơi mới ngoài cung nên muốn dẫn Diệp Anh đi xem, nhưng bắt buộc phải cải nam trang, Diệp Anh cũng thấy lạ lẫm nhưng vẫn nghe theo, dù sao thì nam trang vẫn thoải mái hơn những bộ y phục cô phải mặc hàng ngày.

" Tiêu Nguyệt Lâu" Cô khẽ nhíu mày nhìn Lan Ngọc.

Lan Ngọc ở bên nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ.

" Ở đây rất vui đó, có rượu ngon, mỹ nữ, ta nghe những người khác nói nơi đây cũng chỉ mới khai trương mấy ngày nhưng lại vô cùng đông khách, nghe nói bà chủ là một đại mỹ nhân" Lan Ngọc nói xong liền chớp mắt vài cái nhìn cô.

Cô muốn quay về, cô không muốn đến chỗ thế này, toang quay bước đi, nhưng Lan Ngọc ở bên luôn nài nỉ cô, dù sao cũng đã tới thôi thì ghé vào uống vài ly rượu vậy.

Hai người tiến vào, thật ngỡ ngàng với sự lộng lẫy của nơi này, còn chưa kinh ngạc được bao lâu đã nghe tiếng gọi lớn:

" Lan Ngọc" Quỳnh Nga đang đứng trước cửa thanh lâu.

Lan Ngọc thầm cầu nguyện cho bản thân, sao chỉ cần làm chuyện xấu là lại gặp nàng vậy.

Nàng gọi xong rồi quay lưng bỏ đi, không thèm nhìn cô, cô thầm nghĩ toang rồi.

" Vào chọn bàn đi, ta đi một chút rồi về" Rối rít bỏ lại cho cô một câu rồi chạy đi.

Cô cười khinh bỉ, Lan Ngọc cũng có ngày này.

Cô dạo bước lên lầu, gọi tiểu nhị chọn vài đĩa thịt và hai bình rượu ngon, ở đây cũng không tệ.

Cô đảo mắt nhìn quanh, cô nhìn thấy nàng, nàng đang cải nam trang đang ngồi cùng một cô gái, trông vô cùng vui vẻ, một lúc sau cô gái kia cũng rời đi, cô gái đó nhan sắc cũng không tầm thường, nhưng lại cũng không bằng nàng, cô cười, trong mắt cô chỉ có nàng là đẹp nhất.

Cô lặng lẽ ngắm nhìn nàng, dù nàng đã cải nam trang nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp nghiêng thành của nàng, cô càng nhìn càng chìm đắm.

Nàng đến tửu lâu, trong lòng vẫn còn buồn bả liền gọi rượu ra để giải sầu, uống một chút lại càng hăng càng muốn uống, nàng đã uống đến bình thứ 3 rồi, cũng không có dấu hiệu dừng lại.

Cảm giác có người đang nhìn mình, nàng quay lại tìm ánh mắt đó, thấy cô đang nhìn mình tới thất thần.

" Trông thật ngốc, lúc nào gặp ngài thì ngài cũng ngốc như vậy" nàng tự thì thầm chỉ có bản thân nghe, bất giác nở nụ cười.

Cô nhìn nàng đến si ngốc đến lúc nàng nở nụ cười cô mới bừng tỉnh, tiến lại chỗ nàng.

" Công tử đây không biết có rảnh không, có thể cùng tại hạ ngâm tửu đối thơ không"

Nàng bật cười vì câu nói của cô.

" Đối thơ thì ta không dám, nhưng ngâm tửu thì ta đồng ý" Cô ngồi đối diện nàng.

Cô thấy được ánh mắt long lanh của nàng còn đỏ ửng, cô biết nàng khóc, 2 ngày nay cô đều cho người đến nhà nàng để xem xét nàng ra sao, thị vệ về đều báo nàng đóng cửa nhốt mình không ra khỏi phòng, cô thầm thở dài.

" Nàng buồn sao? "

" Ừm " Nhàn nhạt trả lời cô, nhìn nàng dễ nhận ra vậy sao.

Nhìn nào gầy đi mắt cô hiện lên vẻ đau xót, càng xót nàng cô càng hận tên Ngô Đạt, đã có được nàng nhưng lại không biết trân trọng, còn để nàng đau khổ thế này.

Cô vô thức đưa tay sờ mặt nàng.

" Nàng gầy đi rồi"

Nàng sửng sốt vì hành động của cô, trong mắt hiện lên một tia ấm áp, cô luôn dịu dàng và quan tâm nàng như thế.

Nàng cười buồn, lắc đầu.

" Chuyện qua rồi, dù sao ta cũng không cần ở cạnh một người như vậy"

Cô càng nghe càng xót xa, cô nhìn thẳng vào mắt nàng.

" Gả cho ta, có được không? " Nàng kinh ngạc nhìn cô, nhưng cũng thu hồi vẻ kinh ngạc.

Hiện tại nào không toàn vẹn, hiện tại nàng có thêm một vết thương lòng, nàng đã không còn tin vào tình yêu rồi, nàng không còn muốn giao bản thân nàng cho ai cả.

" Không được, ta không thể gả cho người, hiện tại ta đã không còn tin vào tình yêu nữa rồi"

" Ta sẽ là người chữa lành vết thương cho nàng" Cô khẳng định với nàng.

Nàng nhìn cô, ánh mắt cô đều là chân thành.

" Nhưng ta không muốn chia sẽ phu quân cho người khác, ta muốn phu quân ta toàn tâm toàn ý yêu ta" nàng đặt ra một điều kiện.

" Được, sau khi lên ngôi ta sẽ gỡ bỏ tam cung lục viện" 

Nàng bất ngờ.

" Không cần đâu, tam cung lục viện được lập từ thời tổ tiên, người không thể làm vậy, ta chỉ cần ngài yêu thương ta là được rồi"

" Được, chỉ cần là nàng điều gì cũng được" Mắt cô hiện lên vẻ hạnh phúc

" Nhưng hiện tại ta không yêu người, ngài liệu có..."

" Không cần lo, chỉ cần là nàng thôi, ta sẽ từ từ khẳng định tình yêu của mình dành cho nàng"

" Người chỉ gặp ta được một năm đã yêu ta đến vậy sao? " nàng thắc mắc

" Nàng không hiểu được đâu, lần đầu gặp ta đã có cảm tình với nàng, sau này nàng sẽ hiểu" Cô cười lắc đầu

" Được rồi, ta đưa nàng về nhà, ngày mai sẽ nhờ Phụ Hoàng đến nhà nàng. Cô bật dậy, ngăn nàng uống tiếp, nói chuyện nãy giờ nàng cũng đã tỉnh rượu luôn rồi.

Uống nhiều rượu, nàng chân đứng không vững ngã vào lòng cô, cô cười gọi tiểu nhị tính tiền, rồi ngồi xuống bảo nàng leo lên lưng cô cõng về.

Nàng có vẻ ái ngại nhưng nghe cô thúc giục rồi cũng leo lên, cô không vạm vỡ, mạnh mẽ như những người đàn ông khác nhưng cô rất vững chắc sẵn sàng làm chỗ dựa cho nàng, sẵn sàng cõng nàng bước trên đường.

Nàng cảm nhận được sự vững chắc củ cô, ở cạnh cô thật an toàn.

Cô cõng nàng đi về phía trước gặp Lan Ngọc và Quỳnh Nga đang chọn trâm cài bên đường, Thùy Trang vỗ vai cô muốn xuống, nhưng cô không cho.

Lan Ngọc và Quỳnh Nga ngỡ ngàng

" Hai người như thế này là sao? " Lan Ngọc tò mò hỏi

" Về thôi Đại Tỷ, ngày mai cùng Phụ Hoàng đến hỏi vợ thôiii" cô cảm giác tay nàng đang siết chặt vai mình.

Nàng đỏ mặt, vùi mặt vào lưng cô.

" Hay đấy tiểu muội, bỏ rơi muội có một chút mà muội đã rước về cho Mẫu Hậu một nàng dâu rồi.

" Không phải tỷ cũng có đó sao, nhưng mà tiểu muội xin đi trước một bước, tiểu tỷ tỷ cảm thông cho muội" nói rồi nhìn qua Quỳnh Nga kế bên cũng đang ngại ngùng đỏ mặt.

Cổng nàng đến trước Nguyễn Gia, thả nàng xuống bước đến chạm vào tóc nàng rồi tạm biệt nàng.

" Hẹn gặp nàng vào ngày mai, sáng ta sẽ đến sớm. "

Nàng tạm biệt cô rồi vào nhà báo cho cha nàng biết.

" CÁI GÌ " nàng giựt mình

" Có gì đâu mà cha hoảng hốt thế"

" Tự nhiên có con rể là Thái Tử làm sao mà không hoảng hốt"

" Cha hoảng cái gì mà hoảng, nói chung là mai Hoàng Đế đến nhà chúng ta"

" *phụt* CÁI GÌ "

" Cha à cha bình tĩnh coi"

" Chết rồi, người đâu người đâu, tân trang quét dọn nhà cửa nhanh lên" cha nàng cuống cuồng lên khiến nàng bật cười.

Ngẫm lại cũng thấy không tin, không ngờ bản thân lại lấy Thái Tử trở thành Thái Tử Phi điều này nàng chưa từng nghĩ đến.

________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro