Cô bé phiền phức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả cuối cùng lại dừng trước cổng công ty, Lâm Thanh Nguyệt nhanh chóng xuống xe cùng Triệu Đinh Lăng Bước vào trong đại sảnh.

Hiện tại trong công ty không có lấy một bóng người, hai người lên tầng ba nơi có phòng chờ cho khách VIP.

Triệu Đinh Lăng đem đến hai tách cafe đặt lên trên bàn, hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc sofa lớn.

Lâm Thanh Nguyệt cũng không muốn tốn nhiều thời gian.

"Hiện tại có thể giải thích cho tôi tất cả mọi chuyện được chưa"

"Có cần vội vã như vậy không" Triệu Đinh Lăng suy nghĩ trong bụng (Cô bé này có nhất thiết phải vội vã như vậy không, làm như ở với mình lâu hơn một giây là sẽ bị ăn thịt vậy)

"Có, vô cùng vôi hay anh không có ý định nói cho tôi biết"

"Nói thì tôi đương nhiên sẽ nói, theo tính chất công việc của cô thì cũng nên hiểu một chút về hệ thống này"

Thấy hắn nói như vậy trong lòng Lâm Thanh Nguyệt lại càng lưu tâm hơn

"Vốn dĩ Bắc Kinh không hề yên bình như những gì cô thường thấy, vốn tốt đẹp được như ngày hôm nay là do một lực lượng lớn ổn định nó.

Lực lượng to lớn này được chia ra làm năm nhánh do năm thế lực khác nhau quản lý, được chia ra các địa phận khác nhau như Thành Đông, Thành Tây.

Những người đứng đầu khu vực đó được gọi là Đạo chủ giống như tôi và Đặng Tử Kỳ vây"

" Tử Kỳ cũng là một trong những đạo chủ sao?"

"Đúng vậy"

"Sao tôi có cảm giác như không giống cho lắm, nhìn anh ấy hoàn toàn khongp giống anh"

" Tôi khuyên cô tránh xa hắn ra một chút, hắn không giống như cái vẻ bề ngoài đâu. Cũng nên dẹp bỏ ý định tình cảm với hắn đi"

"Tôi không có" Lâm Thanh Nguyệt nhanh chóng phủ nhân

Nhìn vẻ đáng yêu lúc đó của cô đúng là khiến cho hắn không biết nên yêu hay nên giận đây, cô bé này thật sự làm tâm tình hắn rối hết cả lên rồi

"Nói như vậy thì anh cũng là một trong những đạo chủ, vậy anh là chủ của thành nào?"

"Thành Nam"

"Ồ"

"Vậy có thể nói cho tôi danh tính của những người khác không" cô rất tò mò về những đạo chủ thành khác cũng như hệ thống của tổ chức này.

"Không được" hắn lập tức dẹp bỏ ý định của cô

"Tại sao?" bị nói như vậy trong lòng cô có chút khó chịu

"Không vì tại sao cả" hắn không muốn cô biết quá nhiều về chuyện này, điều này đối với cô không hề tốt mà còn có thể làm hại tới cô

Hơn nữa hắn càng sợ nếu như cô gặp đạo chủ của những thành khách song lại bị họ nhìn chúng giống như tên tiểu tử Đặng Tử Kỳ kia thì vô cùng phiền phức, đến  lúc đó có kẻ nào âm mưu cướp cô đi mất thì hắn phải làm sao, tốt nhất là càng ít kẻ thù thì càng tốt mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro