Chương 18. Con có phải... đang yêu không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh chóp mũi luôn có mùi hương chanh và cây thùa nhàn nhạt, như đang trấn an Nguyễn Tinh Thư, thực ôn nhu, tinh tế bao bọc lấy Nguyễn Tinh Thư, vị nho ngọt ngào kia lập tức đáp lại Sở Hạc Châu.

Khi hai người có tin tức tố tương thích cao đáp lại nhau sẽ rất thoải mái, huống chi Sở Hạc Châu vẫn luôn có ý thức dùng tin tức tố trấn an Nguyễn Tinh Thư, Nguyễn Tinh Thư thoải mái đến trĩu nặng đôi mắt, đầu nhỏ không ngừng gật gù.

Sở Hạc Châu trong lúc vô tình nghiêng đầu thì thấy động tác nhỏ của Nguyễn Tinh Thư, quả thực là vô cùng đáng yêu, Sở Hạc Châu tới gần Nguyễn Tinh Thư, xe vừa bẻ vòng cung, đầu Nguyễn Tinh Thư nhẹ nhàng tựa lên vai Sở Hạc Châu.

Sở Hạc Châu ngửi thấy mùi hương tin tức tố ngọt ngào bên người, khóe miệng không ngừng lại được tươi cười.

"Đường vòng, đi đường phía đông thành phố." Sở Hạc Châu vươn tay gõ gõ đệm, tài xế gật đầu, thiếu gia hạ mệnh lệnh hắn chỉ có thể chấp hành.

Từ phía đông đi vòng qua, vốn dĩ hai mươi phút là đến, hiện tại sắp bốn mươi phút rồi vẫn chưa đến.

Tài xế là Beta, không ngửi thấy được bất kì tin tức tố gì, tất nhiên không hiểu được tư vị thích thú của Sở Hạc Châu.

Nguyễn Tinh Thư đang ngủ tất nhiên không biết được xoắn xuýt trong bụng Sở Hạc Châu, ngủ rất say sưa, tin tức tố không chịu khống chế bị Sở Hạc Châu dẫn đường.

Bên trong xe toàn bộ là tin tức tố Tequila ngập mùi chanh và cây thùa của Sở Hạc Châu, bao vây lấy hương thơm ngọt nị của quả nho, hai loại hương vị đan chéo ở bên nhau, tài xế khó xử nhìn thiết bị trí năng trong xe nhắc nhở, tin tức tố trong xe đã rất rất nhiều rồi.

Tài xế cảm thấy chính mình quá khó khăn, hắn làm sao dám nói đây!

Hắn là Beta, cái gì cũng không ngửi được, đều phải dựa vào thiết bị trí năng trong xe nhắc nhở.

Mà hiện tại lại là tình huống này, kêu hắn phải nói với thiếu gia thế nào, lẽ nào bảo thiếu gia cậu nhanh thu lại tin tức tố đi, bằng không đợi sau khi đưa người ta về nhà xong, cha mẹ người ta ngửi thấy một thân toàn tin tức tố Alpha thì làm sao bây giờ.

Tài xế sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, chọn lời mở miệng nói: "Thiếu gia, tin tức tố của ngài nhiều quá, đợi lát nữa bạn học này trở về......"

Tài xế lưu lại không nói nửa câu sau, nhưng Sở Hạc Châu cũng tỏ tường tài xế có ý gì.

Sở Hạc Châu nhíu chặt mày, phát hiện sự tình cũng không đơn giản, vươn tay với tài xế.

Tài xế???

"Đưa tôi bình thuốc ức chế." Sở Hạc Châu nói rất đương nhiên.

Tài xế nghiến răng nghiến lợi, hắn là Beta, yêu cầu thuốc ức chế cái gì! Đây không phải là cố ý khi dễ người sao?

Năm phút sau, tài xế nhận mệnh dừng xe lại đi sang một cửa hàng tiện lợi mua bình thuốc ức chế về.

Sở Hạc Châu cầm lấy thì nhìn thoáng qua, đột nhiên nhướng mày, nhìn về phía tài xế, ánh mắt đầy thâm thuý.

"Chú thật sự là Beta?" Ánh mắt Sở Hạc Châu mang theo hoài nghi, một Beta lại vừa vặn mua chai thuốc ức chế mùi rượu chanh, đây không phải trùng hợp là một nửa mùi hương của hắn hay sao?

"Cam đoan không giả!" Tài xế hiện tại không ngừng nghiến răng nghiến lợi, thật sự tức giận đến ngứa răng, bây giờ còn hoài nghi giới tính phân hoá của hắn có phải Beta hay không, hắn rất muốn kêu đại thiếu gia này thò mùi qua đây, này ngửi đi ngửi đi! Xem có mùi tin tức tố gì không.

Nếu hắn mà là A hay O, chỉ bằng tin tức tố của hai người phía sau vừa nãy thôi, đã sớm khiến hắn động dục rồi.

"Nha." Âm thanh này của Sở Hạc Châu mang vẻ bán tín bán nghi, tài xế dẫm chân ga chạy đi, hắn mà nói thêm câu nữa hắn là chó!

"Đúng rồi, chú kết hôn chưa?" Sở Hạc Châu nhìn thoáng qua Nguyễn Tinh Thư đang ngủ, đột nhiên lại nhớ tới một việc.

"Con cũng có rồi." Tài xế vừa mới nói xong liền hận không thể cho mình một cái tát, mẹ nó! Chó ngu ngốc!

Sở Hạc Châu lúc này mới yên tâm, đem thuốc ức chế xịt lên người Nguyễn Tinh Thư, tài xế thấy dáng vẻ kia của Sở Hạc Châu, như là có ai muốn cướp đứa bé trong lòng hắn không bằng, lão đã ba mươi tuổi rồi biết không! Cho dù có biến thái đi nữa, cũng sẽ không thích một đứa bé kém mình mười mấy hai mấy tuổi đầu!

Tài xế lái xe đến cạnh hàng rào trước cửa biệt thự, bên trong biệt thự tối đen như mực, không có một chút ánh đèn nào, Sở Hạc Châu nhẹ nhàng chạm gương mặt Nguyễn Tinh Thư, mềm như bông, giống hệt thạch trái cây, gương mặt đang ngủ trắng hồng mịn mịn, Sở Hạc Châu nhịn không được lại nhéo vài cái.

Nguyễn Tinh Thư bị Sở Hạc Châu nhéo tỉnh, ngây ngốc nhìn Sở Hạc Châu vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cặp mắt Sở Hạc Châu như muốn hút lấy cậu, Nguyễn Tinh Thư hậu tri hậu giác mới phản ứng lại kịp, cuối cùng đỏ mặt dời ánh mắt đi.

Đáy mắt Sở Hạc Châu xẹt qua một tia ý cười, giây tiếp theo đã khôi phục bình thường, gật đầu nói với Nguyễn Tinh Thư: "Tới rồi."

Nguyễn Tinh Thư lúc này mới phát hiện đã tới trước cửa nhà, lập tức ôm cặp sách nhảy xuống xe, Sở Hạc Châu ngồi phía bên kia, dựa vào trên cửa xe, nhìn Nguyễn Tinh Thư.

"Cảm ơn." Nguyễn Tinh Thư khom lưng với Sở Hạc Châu, Sở Hạc Châu hơi hơi gật đầu, nhìn Nguyễn Tinh Thư chạy chậm vào, thấy biệt thự sáng đèn rồi mới rời đi.

Sở Hạc Châu duỗi chân dài, quần đồng phục cũng không thể che lấp được đôi chân dài của anh Sở, Sở Hạc Châu điểm mũi chân, ngón tay gõ đùi, hơi nhướng mày, nhìn thoáng qua tài xế.

"Chú ngửi qua vị quả nho trà chưa?" Sở Hạc Châu nhớ tới tuyến thể đứa bé kia toả ra khí vị ngọt ngào mềm mại.

"Chưa từng, quả nho thì ngửi rồi, trà cũng ngửi rồi, quả nho trà lại chưa, nếu hai thứ này phối hợp lại, chỉ sợ có chút kỳ quái đi, hẳn là không dễ ngửi." Tài xế đơn thuần cho rằng Sở Hạc Châu nói là ăn trái cây, uống trà.

"Hừ, không có một chút trình độ thường thức." Sở Hạc Châu hừ một tiếng, đầy mặt ghét bỏ, mắt phượng câu lên, trong ánh mắt đều mang theo ý ghét bỏ.

Động tác của tài xế nháy mắt cứng đờ, hắn không có trình độ thường thức? Không phải, quả nho trà thì có gì mà trình độ thường thức.

Sở Hạc Châu nghĩ tin tức tố Nguyễn Tinh Thư dễ ngửi như vậy, vừa ngọt vừa mềm, tài xế cư nhiên lại nói cậu không dễ ngửi, ngoại trừ nói hắn ta không có trình độ thường thức, Sở Hạc Châu cũng không biết phải phỉ nhổ lão như nào.

Tài xế rất muốn xin đổi người đón tiếp, hắn có thể đổi sang đón những người khác trong Sở gia hay không, rồi để một tài xế khác tới đón Sở Hạc Châu.

Sở Hạc Châu về đến nhà, thấy ba nhỏ của mình đang ngồi xem TV đến nghiện, trong nhà Sở Hạc Châu là ba ba Alpha ba nhỏ Omega, AO truyền thống, Sở Hạc Châu lại không có một điểm tương tự nào như ba nhỏ Omega, cực kỳ giống ba ba Alpha.

Bất luận là khí chất hay bề ngoài thế nào đều giống, vẻ ngoài của ba nhỏ Omega cũng không có chút di truyền gì.

Sở Hạc Châu cũng may mắn không nhận được di truyền này, bằng không, vạn nhất không cẩn thận di truyền cả chỉ số thông minh thì làm sao, thật không biết ngốc thành bộ dạng gì.

Ba nhỏ Omega được ba ba Alpha sủng đến thiên chân vô tà, cái gì cũng không biết, so với Nguyễn Tinh Thư thì ngốc hơn một chút.

"Châu Châu con về rồi!" Omega Tạ Nghênh Nam quay đầu thì thấy Sở Hạc Châu, vẫy tay kêu Sở Hạc Châu qua đây.

Sở Hạc Châu buông cặp sách xuống bên người Tạ Nghênh Nam, lúc Sở Hạc Châu ngồi xuống trong nháy mắt kia, Tạ Nghênh Nam liền ngửi được mùi hương tin tức tố của Omega trên người hắn.

Tin tức tố của Alpha đều mang theo cường thế chiếm hữu đầy cường đại, chỉ có tin tức tố của Omega là mang theo tính trấn an.

"Bảo bối nhi, con có phải...... đang yêu không?" Trong đầu Tạ Nghênh Nam đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro