Chương 2. Tiểu Omega ngọt mềm không thể tưởng tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam sinh bị Khai Thời Giai gọi kia lười biếng nâng mí mắt, lông mi dày rũ xuống, giống như một cây quạt nhỏ bao trùm lấy đôi mắt phượng.

Sở Hạc Châu không chút để ý tháo tai nghe xuống, đứng dậy nhìn Kha Thời Giai, mày kiếm nhẹ nhàng nhếch lên trên, lúc giương mắt lên đôi mắt phượng kia như chứa sao, tựa tiếu phi tiếu nhìn Kha Thời Giai, nhìn đến mức cả người Kha Thời Giai không được tự nhiên.

"Anh Sở, cậu đừng nhìn tớ như vậy nha, tớ cảm thấy khiếp đảm đó." Kha Thời Giai nhấc chân đá vào cạnh chân bàn của Sở Hạc Châu làm nam sinh bên cạnh tỉnh ngủ, nhằm di dời lực chú ý của Sở Hạc Châu.

"Làm sao vậy làm sao vậy? Nhị Hạc, xảy ra chuyện gì?" Gương mặt nam sinh ngốc ngốc, trên mặt đều là dấu vết vừa mới ngủ dậy.

Nam sinh vừa mới tỉnh ngủ, chưa kịp khống chế tin tức tố của mình, mùi sầu riêng thoang thoảng toả ra.

Cánh mũi Sở Hạc Châu hơi giật giật, lấy bình thuốc ức chế từ trong ngăn bàn ra xịt xịt, rốt cuộc cũng che lấp được mùi hương kia.

Nam sinh vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của Sở Hạc Châu, còn thấy được bàn tay Sở Hạc Châu chưa kịp thu lại.

"Nhị Hạc, sao cậu có thể ghét bỏ tớ a! Chúng ta tốt xấu gì cũng ngồi cùng bàn một năm rồi, sao cậu cứ ghét bỏ tớ vậy, không yêu đương gì nữa, chia tay đi!" Nam sinh Phó Viên Tấn nghiêm túc diễn kịch, còn lấy tay áo lau lau nước mắt.

"Ừ." Sở Hạc Châu vô tình vứt tay tên kia ra, lấy khăn ướt lau tay, một quyền đáp xuống đầu Phó Viên Tấn, thế giới an tĩnh.

Kha Thời Giai nhìn Phó Viên Tấn ngã xuống bàn không dậy nổi, chọc chọc cậu ta: "Ai ai, tớ nói cho cậu nghe, sắp có bạn học mới đấy, nhìn qua có vẻ là Omega."

Phó Viên Tấn vừa mới nhân sinh không còn gì luyến tiếc đột nhiên nhổm dậy, ánh mắt sáng lên: "Đẹp không?"

Kha Thời Giai trừng mắt xem thường, mặt chó vạn ác, Kha Thời Giai vừa định mở miệng nói chuyện.

"Từ từ." Phó Viên Tấn đột nhiên đánh gãy Kha Thời Giai, bỗng nhớ tới một việc.

"Hôm trước tớ đi phòng giáo viên lấy bài tập vật lí, thấy thầy Giản đang xem hồ sơ chuyển trường, tớ có hỏi thầy Trần, thầy Trần nói, sắp có một học sinh vì đánh nhau mà phải chuyển qua, sẽ không phải cái người này chứ? Hình như gọi là Nguyễn Tinh Thư đúng không?"

Phó Viên Tấn nghe lời Kha Thời Giai nói thì nghĩ tới, ngày đó cậu nghe được tin tức này định về lớp kể với mọi người nghe, kết quả về phòng học thì quên mất.

"Không thể nào, không phải Omega sao! Mà cũng không có việc gì." Kha Thời Giai xua xua tay, cảm giác đầu tiên chính là đánh nhau mà phải chuyển trường thì không A cũng B, mà ai quản người kia là Alpha hay Beta, dù sao hắn cũng không có hứng thú.

Kha Thời Giai ngồi vào bàn của mình, ở phía sau Sở Hạc Châu, vị trí thứ nhất từ dưới lên, Kha Thời Giai lấy điện thoại ra chơi, còn tự luyến chụp một đống ảnh.

Sở Hạc Châu xoay bút, bút nước chuyển động trên đầu ngón tay, tiếng chuông bỗng reo lên, bút trên tay Sở Hạc Châu rơi xuống.

Ngay lúc này thầy Giản bước vào, lớp trưởng hô cả lớp đứng dậy, Sở Hạc Châu lười biếng đứng lên, cùng bọn họ chào thầy giáo rồi ngồi lại, Sở Hạc Châu khom lưng xuống nhặt bút.

"Chào các em, chuẩn bị tốt mà vỗ tay, hoan nghênh bạn học mới." Giản Tư nói xong từ sau cánh cửa xuất hiện một thiếu niên tư thái như trúc tùng.

Sở Hạc Châu nghe thấy âm thanh bạn học hít khí lạnh, ngồi dậy nhìn thoáng qua.

Thiếu niên mặc áo đồng phục trắng đen rộng thùng thình, dáng vẻ mảnh khảnh càng khiến chiếc áo trở nên to lớn, lưng thẳng tắp, trạm tư đoan chính, giống hệt như cây trúc, không hề uốn mình.

Cả người thiếu niên nhuốm trong ánh mặt trời tháng chín phản chiếu qua kính lớp học, mái tóc ngắn trời sinh màu hạt dẻ mềm mại xoã tung, Nguyễn Tinh Thư chớp đôi mắt nai đen bóng, cười với các bạn học phía dưới.

Đôi môi đầy đặn nhẹ nhàng giương lên một mạt mỉm cười làm lộ ra hai lúm đồng tiền, cùng răng nanh trắng xinh, thịt má mềm mại non mềm như em bé, cái mũi tinh xảo thẳng tắp.

"Xin chào mọi người, tớ là Nguyễn Tinh Thư."

Tiểu Omega ngọt mềm không thể tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro