Chương 21. "Tớ không thích uống trà sữa" "Trà sữa vị nho thật ngọt"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ nó, nói cậu là chó thật không sai, về sau đừng kêu cậu là Sở ca nữa, gọi là Sở cẩu đi." Phó Viên Tấn cảm thấy người giống chó nhất hắn từng gặp, không gì sánh nổi, chính là Sở Hạc Châu!

"Cảm ơn khích lệ." Sở Hạc Châu lười nhác dựa vào ghế, tay đặt trên vai Phó Viên Tấn véo một cái.

Phó Viên Tấn kêu như heo, trong nháy mắt bả vai đau đến chết lặng, âm thanh đọc diễn cảm đột nhiên im bặt, người xung quanh nhìn chằm chằm Phó Viên Tấn, biểu tình mang theo vui sướng khi thấy người gặp họa.

Phó Viên Tấn phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn mình có chút không đúng, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy, chủ nhiệm khối đang ở bên ngoài cửa sổ nhìn hắn, ngoắc ngoắc tay.

"Thảm." Phó Viên Tấn không còn gì luyến tiếc nhân sinh nói một câu, cầu cứu nhìn qua Sở Hạc Châu.

Sở Hạc Châu cầm lấy sách ngữ văn bắt đầu đọc diễn cảm, vừa rồi còn đang mắng hắn, hiện tại lại biết cầu hắn, vô dụng, để chủ nhiệm khối áp chế đi!

Sau khi bắt nạt Phó Viên Tấn xong, tâm tình Sở Hạc Châu bỗng trở nên tốt hơn nhiều, lúc tan học Kha Thời Giai ngồi phía sau, nhẹ nhàng dùng bút chọc chọc Sở Hạc Châu.

"Anh Sở." Kha Thời Giai đưa đồ vật trong tay mình cho Sở Hạc Châu, trên mặt mang theo cầu xin, khẩn cầu Sở Hạc Châu cầm lấy, Sở Hạc Châu nhìn thoáng qua, phát hiện là một túi đồ ăn vặt lớn, bên trong còn có trà sữa.

"Thanh mai trúc mã* của tớ đưa cho cậu, tớ thật sự không thể không đưa, cô ấy nói nếu tớ không nhận nhiệm vụ này sẽ bảo ba tớ là tớ ăn hiếp cô ấy." Kha Thời Giai mặt khổ qua, nếu hắn có thể lựa chọn, hắn đương nhiên sẽ chọn không đưa! Nhìn gương mặt Sở Hạc Châu xem, vừa thấy đã biết là không dễ chọc.

*nguyên văn từ này là 发小 (phát tiểu) nghĩa là bạn từ tấm bé (được bậc cha chú cho quen biết từ nhỏ, sau khi lớn lên thì là bạn bè thường ở cùng nhau). Vì là nữ nên mình để thanh mai trúc mã nhé.

"Không nhận." Sở Hạc Châu đẩy ra, dựa vào trên bàn, ngáp một cái, nằm xuống ngủ.

"Anh Sở, tớ ăn đấy nhé? Lỡ mà cô ấy có hỏi cậu, cậu phải nói là cậu ăn biết không?" Kha Thời Giai đã sớm đánh chủ ý lên túi đồ ăn vặt này, chỉ đang chờ Sở Hạc Châu đáp ứng.

Sở Hạc Châu không nói chuyện, chờ lúc Khai Thời Giai xé một bịch khoai lang sấy cho vào trong miệng.

"Tớ sẽ không nói cho cô ấy là Kha Thời Giai ăn, Kha Thời Giai không hề ăn đồ ăn vặt của cô ấy." Sở Hạc Châu đột nhiên mở miệng, lời nói thiếu chút nữa chọc tức chết Kha Thời Giai.

Kha Thời Giai bỗng nhiên hiểu được tâm tình của Phó Viên Tấn, nói chuyện với Sở Hạc Châu thật sự có một cảm giác muốn bóp cổ chết đi cho rồi, lại càng muốn đồng quy vu tận với Sở Hạc Châu, phải bóp chết cả cậu ta.

"Anh Sở, uống trà sữa không?" Kha Thời Giai cầm trà sữa cười lấy lòng Sở Hạc Châu, đưa trà sữa trong tay cho Sở Hạc Châu, muốn để hắn về sau tốt với mình một chút.

"Tớ không thích trà sữa." Trong mắt Sở Hạc Châu mang theo ghét bỏ, Vưu Trĩ An quay đầu nhìn Sở Hạc Châu, khuyên Sở Hạc Châu uống trà sữa? Đừng mơ.

Nguyễn Tinh Thư vẫn luôn cúi đầu không dám ngẩng lên, cũng không dám nhìn phía sau, sớm nay đã xảy ra chuyện như vậy ở trên xe, Nguyễn Tinh Thư hoàn toàn không dám đối mặt với Sở Hạc Châu.

"Kha Thời Giai, đừng nghĩ lấy lòng nhị Hạc nữa, cậu thế mà lại không biết nhị Hạc ghét trà sữa, sống uổng phí mười bảy năm." Vưu Trĩ An xoay người nhìn Kha Thời Giai, Kha Thời Giai bĩu môi, hắn và Vưu Trĩ An trời sinh không ưa nhau, nói không đến ba câu đã bắt đầu cãi nhau, cho nên Kha Thời Giai lựa chọn không nói.

"Thật đáng tiếc, đây lại còn là vị nho." Kha Thời Giai nói thầm một câu, Sở Hạc Châu đột nhiên quay đầu nhìn Kha Thời Giai rồi đoạt lấy trà sữa trong tay hắn.

"Tớ bỗng nhiên muốn uống." Sở Hạc Châu cầm trà sữa nhìn thoáng qua, thấy phía trên viết trà sữa vị nho.

Nguyễn Tinh Thư cũng nghe thấy, cúi đầu càng ngày càng thấp, hai tai đỏ bừng, này, này sao lại là vị nho nha!

"Cậu không phải không thích uống sao?" Kha Thời Giai ngây ngốc nhìn trà sữa bị Sở Hạc Châu đoạt lấy, không dám tin tưởng trà sữa trong tay mình đã biến mất.

"Quản nhiều như vậy làm gì?" Sở Hạc Châu cười như không cười nhìn chằm chằm Kha Thời Giai, lắc trà sữa trong tay.

Kha Thời Giai còn đang cầm ống hút, Sở Hạc Châu muốn uống trà sữa, lại phát hiện không có ống hút, không chút lưu tình nào lại cướp ống hút của Kha Thời Giai.

Kha Thời Giai ở trong lòng chửi má nó, Sở Hạc Châu thật sự là chó, vừa nãy không phải đang bảo không thích trà sữa sao?

Sở Hạc Châu cắm ống hút uống một ngụm, thật ngọt, trong vị ngọt còn lẫn cả vị nho, nhưng mà Sở Hạc Châu vẫn là không quen, loại đồ vật ngọt ngấy như trà sữa này, Sở Hạc Châu chỉ uống một chút rồi đặt sang một bên.

"Thật ngọt." Lúc Sở Hạc Châu buông trà sữa ra thì nói thêm một câu, đầu Nguyễn Tinh Thư phải cúi đến dán trong ngực luôn rồi, nhưng mà ở đây ngoại trừ Sở Hạc Châu và Nguyễn Tinh Thư không một ai nghe hiểu.

Vưu Trĩ An không nghĩ tới Sở Hạc Châu thật sự uống trà sữa, chép chép miệng, chuyển qua ôm bả vai Nguyễn Tinh Thư, trực tiếp ngửi phía sau cổ của cậu, làm Nguyễn Tinh Thư sợ tới mức che kín cổ.

"Cậu, cậu làm gì?" Nguyễn Tinh Thư chớp chớp mắt, vừa nãy Vưu Trĩ An phả hơi thở lên gáy cậu, Nguyễn Tinh Thư lập tức nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay trong xe của Sở Hạc Châu.

"Tớ ngửi chút thôi, tin tức tố của cậu hình như là mùi quả nho." Vưu Trĩ An hít hít mũi, động tác mang theo bĩ khí(1), giống một tiểu lưu manh.

(1) bĩ khí: này giống kiểu khí chất giang hồ, côn đồ, lưu manh ấy. Nhưng để bĩ khí theo Hán Việt cho hợp hơn, dịch ra thế nào cũng không chuẩn vì tính cách Vưu Trĩ An tuy là Omega nhưng lại giống Alpha, kiểu khí thế soái tỷ trong thế giới các cô gái bánh bèo ấy.

"Là quả nho vị trà!" Nguyễn Tinh Thư phản bác, cậu mới, mới không phải quả nho đâu, mới không phải.

"Được được được, quả nho trà." Vưu Trĩ An nhịn không được ôm lấy Nguyễn Tinh Thư, hết xoa lại nhéo cậu, cuối cùng còn hôn một cái lên mặt Nguyễn Tinh Thư, thật sự quá đáng yêu, tiểu Omega đáng yêu như vậy ai mà nhịn nổi nha!

Sở Hạc Châu nhìn hai người bọn họ, ánh mắt tối sầm, sáng hôm nay hắn thế mà lại không xoa xoa cậu, thật đúng là đáng tiếc.

Tiết học đầu tiên là của Giản Tư, Giản Tư không ôm sách giáo khoa đi vào, mà là cầm hai lá đơn.

"Các bạn học, chắc mọi người cũng đã biết có một bài thi khảo sát đầu năm rồi đúng không?" Giản Tư đưa tờ thông báo cho Sở Hạc Châu bảo hắn cất giữ.

"Đợi lát nữa em dán lên tường, để các bạn xem hôm thi mình số báo danh bao nhiêu, ngồi ở phòng nào." Giản Tư vừa nói xong, một tiếng hô báo cáo cắt ngang lời của hắn.

"Báo cáo!" Phó Viên Tấn hai chân run rẩy đứng ở cửa sau, Giản Tư gật đầu để hắn tiến vào.

Phó Viên Tấn bị dùng cách xử phạt thân xác phải nhảy cóc một vòng sân thể dục, hiện tại cảm giác hai đùi đều hỏng rồi, không ngừng run rẩy, cái lão chủ nhiệm khối kia, thật sự không phải người mà, lại có thể phạt lợi hại như vậy.

Phó Viên Tấn trực tiếp nằm liệt trên ghế ngồi, không hề muốn động một ngón tay nữa, Giản Tư cười một tiếng, Phó Viên Tấn nghe như cười nhạo.

"Thầy, cả thầy cũng cười nhạo em." Phó Viên Tấn muốn khóc, hiện tại lão Giản cũng như thế, mỗi ngày cuộc sống trải qua thật gian khổ.

"Thầy không có." Giản Tư phủ nhận, vừa rồi là thật sự không nhịn nổi thôi.

"Nguyễn Tinh Thư, em vừa mới chuyển tới, trong trường học không có thành tích của em, nên là xếp em vào phòng thi cuối cùng, có được không?" Giản Tư kiên nhẫn hỏi Nguyễn Tinh Thư, thái độ đối với Nguyễn Tinh Thư và Phó Viên Tấn hoàn toàn khác nhau.

"Có thể ạ." Nguyễn Tinh Thư gật đầu, trên mặt còn mang theo ửng đỏ, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má trắng như ngọc.

Giản Tư gật đầu, đối đãi với Alpha và Omega vốn không giống nhau, huống chi Phó Viên Tấn còn như vậy, kì thật Giản Tư cảm thấy, nhảy ếch mà mới một vòng hình như còn chưa đủ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro