Chương 58 + 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 58

- Ý mày là sao, nói rõ hơn được không?

Tôi đờ người ra một lúc rồi máy móc hỏi lại, hy vọng tất cả chỉ là nhầm lẫn nhưng giọng nói khẩn khoản của Thương đã cắt đứt toàn bộ mong mỏi của tôi:

- Tao xin lỗi, nhưng cái người mà tao thích ấy, gần đây tao mới biết hắn cũng thích Arsenal, nên muốn tặng hắn quả bóng này. Dương, mày cứu tao được không, rồi mày muốn thứ gì khác cũng được. - Nó vừa nói vừa kéo áo tôi nài nỉ.

- Nhưng tao chỉ cần quả bóng ấy thôi.

Tôi đáp, lồng ngực như nghẹn lại, cảm thấy ấm ức đến mức muốn khóc. Tôi đi học rất ghét chép bài, nhất là mấy môn vừa dài vừa khó như Văn, nhưng cũng chỉ vì quả bóng kia, vui vẻ nhận chép bài cho Thương, thậm chí nhiều lúc bỏ lỡ bài của mình. Lại cũng vì quả bóng ấy mà cãi nhau với hắn cả tháng trời.

Quà sinh nhật không có món này thì có món khác, chắc chắn hắn đều sẽ vui vẻ nhận lấy. Nhưng cái cảm giác bao cố gắng và kỳ vọng của mình bị đạp đổ vào phút chót khiến tôi không cách nào bình tĩnh nổi.

- Chắc mày nghĩ tao mặt dày lắm nhưng mà tao thực sự rất cần quả bóng này, đây là lần đầu tiên tao thích một người. Mày thông cảm cho tao được không? Tao hứa sẽ bù đắp cho mày mà. - Thương cầm chặt lấy tay tôi không buông, thái độ thành khẩn vô cùng. Người khác nhìn vào còn tưởng tôi đang bắt nạt nó.

- Rõ ràng đã giao hẹn với nhau rồi, tao chép bài giúp mày, mày cho tao quả bóng. Không thể vì mày muốn mà đổi ý dễ dàng như vậy. Lời nói gió bay à? Mày cần nó thế còn tao thì sao, tao không cần chắc. Tao không cần thì việc quái gì phải chép bài cho mày!

Tôi không giữ được bình tĩnh, ngẩng phắt đầu lên, gay gắt nói. Tôi biết, có lẽ bắt đầu từ giây phút này, mối quan hệ giữa hai đứa đã chẳng thể trở lại như trước được nữa.

Bàn tay Thương siết chặt hơn, nó cúi mặt lảng tránh ánh nhìn của tôi, im lặng một hồi như đang đấu tranh tư tưởng rồi nhỏ giọng rầm rì:

- Tao xin lỗi... Tao sẽ đền mày cái khác.

Tôi trân trân nhìn Thương một hồi, thấy không thể thay đổi được ý định của nó thì khẽ cười nhạt, gỡ tay nó ra rồi đứng dậy, chán nản nói:

- Được thôi, dù gì mày cũng đang giữ quả bóng, tao muốn đòi cũng có được đâu, chẳng lẽ lại đi trộm?

- Vậy... mày có muốn cái gì khác không? Hay để tao chép bài cho mày nhé!

- Không cần đâu. Hoặc là quả bóng, còn không thì thôi.

Tôi lắc đầu, có chút giận lẫy đáp rồi lẳng lặng đi ra khỏi lớp, Thương yếu ớt gọi với theo nhưng tôi mặc kệ.

Lúc này tôi thực sự đang rất tức giận, vì thế tôi chỉ đành bỏ ra ngoài trước khi làm ra những hành động vượt quá tầm kiểm soát, như cãi nhau với nó rồi nói ra những lời cay độc hay nằm đấy ăn vạ sống chết một hai đòi quả bóng chẳng hạn, ha ha.

Có lẽ nói ra người ta sẽ cười cho, mấy cái chép bài của tôi mà đòi đổi lấy một quả bóng da xịn với chữ ký của các cầu thủ nổi tiếng? Nhưng cứ nghĩ đến những kỳ vọng đã đặt vào trong suốt một tháng qua, tôi lại không nhịn được cảm thấy không công bằng. Lòng buồn tê tái, tôi đứng ở lan can vắng vẻ mà rơm rớm nước mắt. Trời hôm nay hơi trở gió, nước mắt chưa kịp rơi, nước mũi đã có dấu hiệu chảy ra.

Tôi sụt sịt mũi, đang nghĩ nên lén lau nước mũi rồi đi rửa tay hay cứ để nó chảy xuống rồi chạy vào nhà vệ sinh thì Phong chợt đi đến, khều vai tôi hỏi.

- Lại làm sao mà khóc?

Cái tên này, đến đúng lúc thế không biết. Tôi ôm trán thầm thở dài, vội vã quay mặt sang một bên, khàn giọng nói với cậu ta:

- Đừng nhìn, cậu có khăn giấy không?

Phong im lặng một hồi rồi chợt nhét vào tay tôi một chiếc khăn tay bằng vải mềm.

- Mệt mỏi như vậy, sao cậu không dừng lại...

- Xiiiiì...

Tôi xì mạnh một cái cho ra hết nước mũi rồi mới thoải mái quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đần thối của Phong, khụt khịt hỏi:

- Cậu vừa nói cái gì thế?

- ... Không có gì. - Phong lạnh lùng đáp rồi chẳng nói chẳng rằng máy móc quay người bỏ đi.

- Ơ kìa, không lấy lại khăn à? - Tôi bật cười, trêu chọc gọi với theo nhưng bị cậu ta khinh bỉ trả cho một bóng lưng lạnh lùng.

Đúng là trên đời này, chẳng ai tốt bằng anh em nhà mình. Mẹ nói ngày bé anh Tùng từng dùng tay không vắt nước mũi cho tôi đấy!

Khi tôi lấy lại được bình tĩnh và đi vào lớp thì không thấy Thương đâu cả, sách vở cũng được thu dọn sạch sẽ, trong gầm bàn của tôi xuất hiện một đôi giày adidas trắng tinh, mới cứng kèm tờ giấy nhắn nho nhỏ: "Xin lỗi mày".

Tôi vò đầu, buồn bực thở dài rồi nhét đôi giày lại ngăn bàn, lần đầu cầm hàng hiệu trên tay mà chẳng thấy vui vẻ chút nào. Người giàu đúng là dễ dàng, muốn sao thì vậy.

Không còn quả bóng, tôi bắt đầu lo lắng về món quà sinh nhật đến mức héo úa cả người. Sau một hồi suy đi tính lại tôi quyết định... đan găng tay cho hắn, nghe thì có phần ngớ ngẩn nhưng đây là món quà hợp lý nhất mà tôi nghĩ ra lúc này.

Tiền không có vì trót ăn chơi quá đà, chẳng đủ để mua được món gì tử tế. Thời gian thì không còn nhiều, tôi lại chẳng phải dạng khéo tay hay làm, ngoảnh đi ngoảnh lại biết mỗi việc đan khăn. Nhưng khăn thì đan lâu quá, sợ không kịp sinh nhật hắn, nên tôi quyết định đan găng tay, đan dạng không ngón chắc sẽ đơn giản thôi. Tặng xong đợi đến mùa đông dùng là vừa đẹp.

Chọn được quà rồi, tôi hăm hở bắt tay vào làm, vét tiền mua len, đóng cửa ngày đêm đan nát, cũng quên luôn cả chuyện chiến tranh lạnh với hắn. Thôi thì đợi đến hôm sinh nhật, hai đứa làm hòa một thể.

...

Chiều nay thời tiết khá mát mẻ nên xóm nhà lá bọn tôi quyết định học nhóm. Nhưng đã 2 rưỡi chiều mà chỉ có Phong ở đây, những đứa khác đều không rõ tung tích. Tôi phải gọi điện cho từng đứa một, cái Phương thì kêu xe hỏng, thằng Hiệp nói bị cảm nắng đang nằm rên hừ hừ trên giường, nó còn khoa trương rên rỉ ầm ĩ như mèo động đực cho tôi nghe. Thằng Cương thì thều thào bảo ăn nhầm sữa chua hết hạn, Tào Tháo đuổi ngồi bó gối trong nhà vệ sinh, nó học thằng Hiệp, rên lên những âm thanh đầy sinh động hòng cho tôi biết nó không nói dối:

- Á... hự, phịch... phẹt. Úi xời, dễ chịu quá ~.

Cái thằng, kinh tởm thế chứ lại. Tôi cau mày, tức tối lầm bầm với cái điện thoại rồi quay ra nhìn Phong, buồn bực nói:

- Bọn này làm sao ấy, cứ như đang có âm mưu gì đó, tự dưng cho bọn mình leo cây cùng lúc.

Phong khẽ nhướn mày, nhún vai không nói gì cả. Không khí đột nhiên trở nên im lặng, tôi có chút bối rối, ngập ngừng hỏi:

- Giờ tính sao đây? Hay là... thôi không học...

Chưa kịp nói hết câu, Phong đã lôi từ cặp ra một tập sách vở rồi đặt cái bịch xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn tôi, cau mày nói:

- Học thôi, đừng có lười.

- Ơ... nhưng mà mấy đứa kia...

- Tụ tập để học hay tụ tập để chơi? Không có mấy đứa kia thì không học được à?

Nói rồi cúi người loạt xoạt mở sách vở ra, làm bộ chăm chú học hành. Tôi bĩu môi, buồn bực ngồi xuống, tự nhiên lại phải ngồi học với ông thần cục đá này, có khác gì đi tu với ngồi tù đâu.

Nhưng có lẽ vì chỉ có hai đứa nên việc học trở nên hiệu quả hơn, ngồi đối diện cục đá như Phong, tôi hết ham chơi bời, hoàn thành hết bài tập về nhà chỉ trong 2 tiếng. Bình thường, với khối lượng bài này, bằng phương pháp vừa học vừa chơi của tôi chắc phải mất hai tối mới hoàn thiện.

- Uầy mệt quá, thôi không học nữa đâu, nghỉ đi. - Tôi nằm phịch xuống bàn, trợn mắt lên nhìn Phong nói.

- Ừ. - Phong gật đầu rồi gấp sách vở lại, cậu ta chăm chú nhìn tôi đang nằm ngay cu đơ trên bàn một lúc rồi hơi chút bồn chồn hỏi. - Cậu có muốn chơi trò gì không? Hay muốn ăn gì không?

- Chơi cái gì bây giờ? - Tôi rền rĩ đáp.

- Cờ cá rô.

- Thôi đi, chơi thua suốt thì chơi làm gì.

- Tôi chấp cậu.

Tôi trợn mắt lên nhìn cậu ta, buồn bực đáp:

- Nhìn mặt tôi thấy có hứng thú không? Cậu cho tôi ít liêm sỉ đi chứ.

Nghe vậy, Phong lặng im không đáp, cũng chẳng có ý định cắp cặp đi về. Qua một lúc tôi chợt ngồi vụt dậy, đập bàn nói:

- Hay chơi cầu lồng đi, hôm nay trời mát chơi chắc thích lắm. - Nói rồi tôi quay sang Phong hỏi. - Cậu biết chơi cầu lông không?

- ... Biết một tí. - Cậu ta đáp, mặt không chút biểu cảm.

Tôi khẽ nheo mắt nhìn Phong, có chút ngờ vực hỏi:

- Cậu chơi giỏi lắm hả?

Tôi phải hỏi trước không tí lại bị cậu ta xoay qua xoay lại, chạy hồng hộc như chó thì có mà chết dở. Tôi cũng chỉ muốn vận động vừa vừa thôi chứ không muốn vận động nhiều quá đâu.

- Không, trước đó mới chơi một lần thôi, tôi không giỏi trò này lắm. - Phong vừa gập sách vở nhét vào balo, vừa bình thản đáp, không có vẻ gì là nói dối.

- Thật không đấy?

- Tôi chẳng nói dối bao giờ. - Cậu ta cau mày, có chút không hài lòng đáp. Nghe vậy, tôi cười toe, thoải mái vươn người đứng dậy, vỗ vỗ vai Phong đầy tự hào:

- Không sao, để chị đây dạy cậu, tôi chơi cầu lông giỏi lắm đấy.

Sau đó, tôi và Phong hì hụi treo lưới, bắt đầu trận chiến cầu lông vào một buổi chiều hè tương đối mát mẻ. Xem chừng Phong chơi dở trò này thật, cậu ta hơi lóng ngóng trong việc đỡ bóng, lâu lắm mới được lên mặt nên tôi sung sướng lắm, hành cậu ta ra trò, hết đập bên trái lại đập sang bên phải, nhìn Phong lau mồ hôi liên tục mà tôi cười muốn ngoác miệng ra.

Mọi lần chơi với anh Tùng toàn bị đập cho vêu mỏ, hôm nay đột nhiên trở thành người trên cơ nên tôi đánh hăng say không biết mệt, chẳng để ý cổng nhà bị đẩy ra từ lúc nào, hắn và Thương lù lù xuất hiện ở sân, đang nhìn tôi với ánh mắt như quỷ hiện hồn.

Tôi giật mình trượt tay đánh rơi cả cái vợt. Phong lau mồ hôi nhễ nhại rồi cũng quay ra, thản nhiên nhướng mày nhìn hắn.

- Sao thế này? - Hắn trầm mặt, lạnh lùng hỏi tôi.

- Sao cái gì chứ? - Tôi cau mày đáp. Ở phần sân bên kia, Phong khẽ vuốt mái đầu ướt rượt rồi vén lưới đi sang đứng cạnh tôi, cậu ta thực hiện việc đó một cách vô cùng tự nhiên, từ đầu đến cuối không hề quan tâm đến hắn.

- Sao ở nhà chỉ có em và nó? Thằng Tùng đâu, Hân đâu?

Hắn cau mày hỏi, giọng nói không giấu được sự bực bội. Thực chất thì tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Tôi đang giận Thương và việc thấy hắn đi cùng với nó khiến tôi có chút khó chịu. Mặc dù hắn chẳng làm sai gì cả, nhưng tôi mà lý trí được như vậy thì đã chẳng có chuyện để nói.

- Chỉ em với Phong thì sao, có vấn đề gì à? Anh và Thương cũng đi cùng nhau đấy thôi. - Tôi chẳng ngần ngại vặc lại.

- Vì bọn anh có việc.

- Thì hai đứa em cũng có việc.

- Việc của em là tí tởn chơi cầu lông đấy à?

- Anh có thể thôi dùng cái từ "tí tởn" đi được không? Thế rồi việc của anh là gì? Đên chất vấn em à? Anh cũng rảnh quá rồi đấy, nếu hai người đã có việc thì dắt nhau về nhà anh đi, sang nhà em săm soi làm gì?

- Nếu em là anh thì em có tức không? Đã sai còn nói lý hay như vậy, đúng là không ai giỏi bằng em.

- Thế sao anh không tự đặt mình vào em đi, cũng như nhau cả thôi. Giờ lại có cái kiểu em thì không được phép, còn anh thì thoải mái, ở cùng ai, đi với ai cũng được à?

- Em...

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Thương vội lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã của tôi và hắn:

- Ủa chuyện có gì đâu, sao tự nhiên lại cãi nhau? À... Hay nhân đây bọn mình làm một ván cầu lông đi.

Chơi chơi cái con khỉ, đang cãi nhau thế này tâm trạng đâu ra, tôi buồn bực nghĩ thầm, dè đâu hắn lại đồng ý tắp lự:

- Được, chơi thì chơi. - Sau đó thì nhìn tôi chằm chằm, nheo mắt hỏi. - Em muốn bắt cặp với ai?

Đúng là cái đồ ấu trĩ. Tôi buồn bực nghĩ thầm. Vừa mới cãi nhau xong, đang sẵn cơn tức, thú thực tôi chẳng muốn bắt cặp với hắn chút nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, coi trọng mặt mũi quá thì chúng tôi sẽ thế nào? Bây giờ mà tôi chọn Phong có lẽ mối quan hệ của hai đứa sẽ đi tong mất.

Nghĩ vậy, tôi hơi chút ái ngại nhìn qua Phong, cậu ta vẫn đứng lặng lẽ cạnh tôi từ nãy đến giờ, chẳng nói chẳng rằng gì cả. Bắt gặp cái nhìn của tôi, Phong nhún vai rồi khẽ cười cười, nửa bao dung, nửa cam chịu.

Cố nén xuống cảm giác tội lỗi, tôi cầm vợt đi về phía hắn. Nhưng chưa kịp nói gì thì Thương đã bật cười, vỗ vai hắn nói:

- Anh ngốc à, giờ còn chọn cặp làm gì, hai người họ là một đôi đó.

Hắn đang đắc ý tung quả cầu, nghe vậy thì khựng người lại, trợn trừng mắt hỏi:

- Ai là một đôi, nói lại xem.

- Khiếp anh trừng mắt với em làm gì, còn ai vào đây nữa, Dương với Phong ấy. Ở lớp học thêm Lý, mọi người bàn tán nhiều lắm. - Thương khẽ nhún vai, cười cười đáp.

- Không phải! - Tôi gào lên, sự tức giận tích tụ mấy ngày nay khiến tôi không giữ được bình tĩnh, chỉ thẳng cây vợt vào mặt nó. - Mày đừng có ăn không nói có, rõ ràng tao đã nói với mày tao và Phong không phải quan hệ như vậy, tại sao mày vẫn cố tình nói thế? Mày có ý gì?

Thương bị thái độ hùng hổ của tôi làm cho giật mình, vội lùi về sau lưng hắn, ấp úng đáp:

- Tao có ý gì đâu. Tại tao tưởng mày ngại nên mới chối. Vì tao thấy hai đứa mày thân thiết quá, có hôm mày ngủ gật Phong còn để tay cho mày gối lên cả ngày...

- Chuyện đấy tao không cần mày phải kể ra. - Tôi không nhịn được, tiếp tục gào lên.

- Em gào cái gì? - Hắn bước lên trước một bước, vô tình như đang che chắn cho Thương, mắt long sòng sọc, quát lên với tôi. - Không có lửa sao có khói, phải thế nào mới khiến người ta hiểu nhầm chứ?

- Khói với lửa cái gì? Vấn đề là nó không phải sự thật, em cũng đã nói rõ rồi chứ có phải không đâu. Người ta cứ cố tình hiểu lầm thì biết làm sao?

Tôi gân cổ lên cãi, cảm thấy ấm ức không chịu được. Tại sao hắn không tin tôi mà lại đi tin Thương? Thấy tôi thực sự tức giận, Thương lúng túng xua xua tay, ấp úng phân bua:

- Thôi nào, nếu... không phải thì cho tao xin lỗi. Thế giờ có chơi không?

- KHÔNG CHƠI!

Tôi và hắn đồng thanh gào lên, trừng mắt nhìn nhau muốn tóe lửa, sau đó hắn ném tạch cây vợt xuống thềm, đùng đùng xách xe đi về. Thương ngơ ngác đơ người ra một hồi, rồi vội vã dắt xe đuổi theo hắn, hốt hoảng gọi với theo:

- Ơ nè, chờ em với, anh hứa cho em mượn vở toán mà...

Tôi nhìn theo hắn và Thương, tức đến mức bật cười. Chúng tôi cãi nhau vì những chuyện không đâu, rồi lại kéo dài chiến tranh lạnh cũng bằng những chuyện không đâu nốt. Rốt cuộc vấn đề ở đâu? Là vì hắn quá cực đoan hay tại tôi dễ dãi? Nhưng bản thân tôi cảm thấy mình có thể phân định rạch ròi đâu là yêu đương, đâu là bạn bè. Tôi đã chơi thân với Phong từ nhiều năm nay, đâu thể vì hắn không thích mà cắt đứt với cậu ấy.

Tôi cầm cây vợt, cũng muốn ném đi cho bõ tức, nhưng nhớ ra Phong vẫn còn ở đây nên đành nhịn xuống, nhìn cậu ta rồi khẽ nói:

- Nè muộn rồi đấy, cậu nhanh về đi không trời tối. Hôm khác tôi lại dạy cậu chơi cầu lông.

Phong cau mày, mấp máy môi muốn nói gì đó, tôi vội cắt ngang, nửa đùa nửa thật nói:

- Thôi nhé, nếu cậu muốn nhắc đến việc chia tay thì tôi không nghe đâu. Chiến tranh lạnh xíu thôi mà, đôi nào chẳng có.

Khuôn mặt Phong hơi trầm xuống, cậu ta không đáp, chỉ xoay người đi đến bên tấm lưới giăng ngang sân, vừa tháo nút buộc vừa nhàn nhạt đáp:

- Tôi giúp cậu tháo lưới, xong thì về.

Nhìn bóng lưng của Phong, tôi nhịn xuống tiếng thở dài. Muốn nói cậu ấy đừng thích tôi nữa, nhưng không đủ can đảm cũng chẳng có quyền gì để nói.

Người bạn quan trọng thích bạn nhưng bạn không thích người ta, đó không phải là một chuyện đáng để khoe khoang, đó là áp lực, là phiền muộn cũng là gánh nặng trong lòng. Không thể tiến tới tình yêu lại ích kỷ muốn giữ tình bạn.

--------

CHƯƠNG 59

Sau buổi chiều hôm đó, mối quan hệ của tôi và hắn vẫn trong trạng thái bế tắc như cũ. Dẫu vậy tần suất hắn sang nhà tôi lại cao hơn, dù phần lớn thời gian hắn chỉ ngồi đực mặt ở ghế sô pha, thi thoảng ôm con Rô thủ thỉ lung tung gì đó về chuyện ngoại tình, rồi thuyết chung thủy nọ kia. Tôi biết thừa hắn đang muốn ám chỉ chuyện gì nhưng vẫn mặc kệ. Chỉ được cái liên tha liên thiên là không ai bằng.

Sinh nhật hắn rơi vào thứ 6, thời tiết đẹp kỳ lạ. Tôi đã chuẩn bị quà xong cho hắn, dù thú thật chưa được hài lòng lắm. Nếu chỉ đan găng tay thôi thì ổn nhưng tôi lại bày vẽ thêu thêm hình trái tim bên ngoài, kết cục trông nó chẳng ra sao. Nhìn đi nhìn lại thấy giống cái mông, nhìn thêm chút nữa lại giống củ khoai tây. Để ai nhìn thấy chắc xấu hổ lắm, nhưng biết làm sao được, bây giờ đã quá trễ để chuẩn bị một món quà khác rồi.

Để tăng giá trị cho món quà, tôi tự tay làm thêm một tấm thiệp rồi ngồi nửa tiếng đồng hồ để nghĩ xem nên nhắn nhủ điều gì, đến cuối cùng lại chỉ viết vào đó một câu đơn giản:

"Em đã làm một chiếc lớn một chiếc nhỏ, mùa đông năm nay hai đứa mình đeo găng tay đôi nhé!"

Viết xong thì đỏ bừng hết cả mặt. Không tin được là có một ngày tôi lại trở nên sến sẩm đến như vậy.

...

Thành thực mà nói, mấy đứa chúng tôi không quá chú trọng việc tổ chức sinh nhật, thường chỉ ngồi quây quần ăn bánh, nhai kẹo, uống ít nước ngọt. Năm nay có lẽ cũng vậy. Ăn tối xong, tôi và Hân bày một ít hoa quả, bim bim, bánh ngọt và coca ra bàn, chuẩn bị cho một bữa tiệc nhỏ ấm cúng của mấy đứa. Anh Tùng thì chạy sang bà đón Khôi.

Nghe có tiếng lạch cạch ngoài cổng và tiếng sủa mừng rỡ của con Rô, tôi vội chạy ra xem, thấy hắn và Khôi đang ríu rít dắt xe vào cổng.

Cứ nghĩ là anh Tùng nên tôi hơi bất ngờ, nghệt mặt ra nhìn hắn, đang không biết chào hỏi thế nào thì Khôi đã chạy vù đến, lao uỳnh vào người tôi rồi bám như một con sâu non:

- Chị Dương, hôm nay Khôi có áo "mứi" đó. Bà mua cho em đó.

- Áo đâu nào? Khiếp dính sát vào người chị thế này làm sao mà thấy.

Tôi cười cười, gỡ thằng nhỏ xuống rồi xoa cằm ngắm nó. Hôm nay thằng bé mặc cái áo màu lông gà con, trên ngực thêu hình con gà. Tôi tủm tỉm bẹo má nó rồi nghiêm mặt trêu:

- Ơ... Sao giống áo con gái thế nhỉ? Lại còn thêu hình con gà mái nữa, thôi chết có khi bà mua nhầm áo con gái cho Khôi rồi.

Thẳng nhỏ kéo vạt áo nhìn nhìn, rồi nhăn nhó lắc đầu:

- Không phải đâu, là áo con trai mà.

- Thế sao lại có hình con gà mái đây thây, nếu là áo con trai thì phải thêu hình gà trống chứ. Thôi rồi mặc nhầm áo con gái rồi. - Tôi nhịn cười, chỉ chỉ vào hình con gà thêu trên áo thằng nhỏ.

Nó dậm chân bình bịch, lắc đầu như cái trống bỏi, kéo con gà thêu lên, cuống quýt nói:

- Là con gà trống mà, là gà trống đó, gà trống cơ.

- Đâu đâu, làm gì có mào đâu mà gà trống.

- Rõ ràng bà bảo với em là gà trống mà.

Thằng nhỏ mếu máo, nó nhìn chăm chăm vào con gà nho nhỏ trên áo rồi buồn bực quay người lại. Thấy vậy, tôi bật cười hỏi:

- Này đi đâu đấy?

- Em đi về bà, em bảo bà thay áo, em không mặc áo con gái đâu hu hu.

Tôi không nhịn được, bật cười ngặt nghẽo rồi ôm chầm lấy thằng nhỏ, dỗ dành:

- Chồi ôi thương quá, chị đùa tí thôi. Đây là áo con trai đấy.

- Thật không? - Nó trề môi rồi làu bàu chỉ vào con gà trên áo. - Nhưng có gà mái mà.

- A ha ha, là gà trống, chị đùa mà, thấy cái mào này không? Mào gà trống đấy. - Tôi nhe răng cười, chỉ lung tung vào hình thêu rồi vỗ đầu an ủi thằng nhỏ.

Vừa lúc ấy, hắn cất xe xong thì bước lên thềm, chẳng nói chẳng rằng đi đến gõ bốp vào đầu tôi một cái, mặt không biểu tình nhưng ánh mắt thì phiếm ý cười. Tôi hơi chút ngỡ ngàng, tim đập như trống đánh.

Vội cúi đầu để che giấu sự bối rối, tôi thả Khôi xuống, vỗ vỗ vào mông nhỏ của nó rồi tươi cười giục:

- Thôi, vào khoe áo với chị Hân đi.

- Dạ... - Chân chưa chạm đất, thằng nhỏ đã chạy cái vèo, gào toáng lên như gà mái mẹ:

- Chị Hân ơi Khôi có áo "mứi" nè!

Tôi bật cười rồi quay ra nhìn hắn, chạm ngay phải cái bộ mặt khó ở, xị ra như quả bí ngô, bèn tủm tỉm hỏi:

- Ơ, ngày sinh nhật mà anh làm cái bộ mặt gì thế?

Hắn nhướn mày nhìn tôi, có vẻ như đang cân nhắc có nên nói chuyện không. Đúng là cái tên đáng ghét, nhường tôi một tí thì hắn chết à, cứ phải ăn thua đến cùng mới chịu cơ. Chẳng lẽ còn chờ tôi xin lỗi rồi mới làm lành?

Thấy hắn có vẻ không muốn trả lời, tôi bèn hỏi sang chuyện khác:

- Anh Tùng em đâu rồi, anh ấy đi đón Khôi mà, sao lại lòi ra anh?

- Ai biết được nó. Mà ý em là sao, không muốn nhìn thấy anh chứ gì?

Tôi cười cười nhìn hắn gắt gỏng, không nói không rằng tiến lại gần. Hắn đang cằn nhằn chợt im bặt, đờ người ra nhìn tôi chằm chằm, quên luôn cả thở. Tôi kéo gần khoảng cách với hắn, rồi thình lình nhón chân lên, cho đến khi mặt tôi và mặt hắn chỉ cách nhau có một ngón út. Hắn vẫn lặng thinh, mặt mũi cứng ngắc nhưng yết hầu thì lên xuống liên tục.

Tôi bụm miệng bật cười, vươn tay nhặt đi chiếc lá khô nho nhỏ trên tóc hắn, thì thầm:

- Nè, hôm nay ăn sinh nhật với mọi người xong thì mình gặp riêng nhé, em có chuyện muốn nói với anh.

Rồi không đợi hắn đồng ý, tôi đã chạy tót vào nhà.

...

Chúng tôi chia nhau ăn hết hai gói bim bim to thì anh Tùng mới về đến nhà, chẳng biết đi đâu mà mồ hôi mướt mát, vẻ mặt lại thong dong, sung sướng.

Bữa tiệc cứ thế nhẹ nhàng diễn ra, ăn uống, xem tivi rồi trò chuyện vu vơ. Tôi và Hân chuẩn bị cho hắn một cái bánh kem nho nhỏ, chỉ cắm một cây nến tượng trưng.

Sau khi thổi nến xong, anh Tùng đi vào phòng, đủng đỉnh xách ra một cái túi, thân tình vỗ vai hắn:

- Quà của tao. - Vừa nói vừa lôi cái áo từ trong túi ra, hơi chút tự hào hỏi. - Thế nào, đẹp chứ?

Khiếp, cái áo vàng khè, chính giữa còn có hình siêu nhân sịp đỏ, nhìn kinh không chịu được. Gu thẩm mỹ của anh Tùng đúng là không ngôn từ nào diễn tả được.

Cơ mặt của hắn khẽ giật giật, săm soi cái áo một hồi rồi bình tĩnh đáp:

- Ổn đấy, tao sẽ mặc nó thường xuyên... trừ khi tao bị điên.

Tôi và Hân không hẹn cùng bật cười. Anh Tùng khẽ nhướng mày tỏ vẻ khinh bỉ như thể ta đây không thèm chấp. Gớm, ai mà chấp nổi cái gu thẩm mỹ kinh dị của anh ấy. Cũng may quần áo của chúng tôi đều do mẹ mua chứ để anh ấy sắm thì hỏng hết cả một thế hệ.

- Nè, quà của em nha anh Đông. - Nhỏ Hân lôi từ sau lưng ra một chiếc túi vải bên trong đựng chậu cây xương rồng xinh xắn, đưa cho hắn rồi cười tủm tỉm. - Chúc anh tuổi mới luôn vững vàng như xương rồng để còn chịu được ai đó.

Hắn bật cười, ngắm nghía chậu cây rồi đáp:

- Anh đã xác định là phải thật cứng rồi.

- Ha ha... Nếu anh còn là "crush" của em thì em đã tự tay làm quà tặng anh rồi. Nhưng giờ anh đã thành người của chị Dương nên thôi dẹp. - Nó nhún vai rồi ngân nga nói thêm. - Đàn ông chỉ hấp dẫn khi còn độc thân, hầy.

Nghe nó than thở, mọi người không hẹn cùng bật cười. Cười xong, ai nấy đều tự động nhìn sang tôi, như đang chờ đợi. Tôi khẽ ho nhẹ, lắc đầu đáp:

- Quà của em sẽ tặng sau nhé, bí mật không thể bật mí.

- Chắc xấu quá không muốn ai thấy chứ gì, thôi ngại làm gì, ai mà chẳng biết trình độ khéo tay hay hỏng của em rồi.

Anh Tùng khẽ cười cười vỗ vai tôi, xúc xiểng không thương tiếc.

- Có xấu thế nào cũng không bằng cái áo siêu nhân sịp đỏ của anh đâu. - Tôi lừ mắt, khinh bỉ đáp.

Hắn gãi mũi, chẳng biết nghĩ gì mà nhìn tôi cười hứng thú. Tôi thản nhiên nhún vai nhưng trong lòng lại không khỏi phập phồng. Chẳng biết sau khi nhìn thấy đôi găng tay thêu hai cái mông kia hắn còn cười khoái chí như vậy được không?

Khi tôi và Hân đang cắt bánh và chia đều ra từng đĩa giấy thì ngoài cổng chợt vang lên tiếng sủa ầm ĩ của con Rô, lẫn trong đó là tiếng bấm chuông dồn dập.

- Giờ này mà còn ai đến nhỉ? - Hân mân môi hỏi, liếc mắt nhìn lên đồng hồ. Đã 8 giờ tối rồi.

- Hay ông bà? - Tôi gãi cằm, đáp.

- A, ông bà đến, ông bà đến. - Khôi đang nằm gối đầu trên đùi tôi, nghe vậy vội nhỏm người dậy, vỗ tay hú hét ầm ĩ.

- Là ông bà thì không bấm chuông đâu. Để anh ra xem sao. - Anh Tùng lắc đầu cười rồi đứng dậy, bổ sung thêm. - Nếu là ông bà thật thì mai đem con Rô đi nấu rựa mận.

Anh Tùng đi ra sân, sau khi quát con Rô im mõm, bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng cười nói xôn xao, dường như không chỉ có một, hai người.

Một lúc sau, anh Tùng tươi cười đi vào dẫn theo một nhóm người ồn ào phía sau, vừa đến cửa đã ầm ĩ hát toáng lên, phần lớn là giọng con trai độ tuổi dậy thì, ồm ồm như vịt đực, nghe có chút buồn cười.

- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday Đông xinh đẹp, happy birthday to you u u u...

Hát sinh nhật cũng không quên khịa thằng bạn. Tôi nhìn hắn nhăn mày, nhíu mặt, không nhịn được bật cười theo. Nhưng chưa vui vẻ được bao lâu, nụ cười trên môi đã tắt ngúm.

Từ giữa đám con trai, Thương chậm rãi bước ra, khuôn mặt rạng rỡ như hoa, trên tay ôm một chiếc hộp hình vuông bọc giấy xinh đẹp, phía trên đặt chiếc bánh kem to gấp bốn lần chiếc bánh kem nho nhỏ tôi và Hân chuẩn bị cho hắn.

- Anh! Sinh nhật vui vẻ, về sau còn phải học chung nhiều, anh bớt bắt nạt em đi nhé! - Thương cười tủm tỉm, nó dường như chẳng để ý đến bất cứ thứ gì, trong mắt chỉ có mình hắn, đôi mắt dưới ánh nến lấp lánh đến lạ thường.

- Ơ con nhỏ này, anh bắt nạt mày bao giờ. - Hắn bật cười, nhàn nhạt đáp rồi nhìn sang đám bạn của mình, nhíu mày hỏi. - Sao tự nhiên lại giở chứng ra thế này?

- Hê hê kế hoạch của em Thương đấy. Cái thằng, đúng là đẹp trai mới có nhiều đứa yêu. Khiếp em nó quan tâm từng li từng tí một.

- Gì chứ, các anh cũng có phần mà, sao đổ hết sang em vậy? - Thương đỏ mặt, nó quay sang anh trai vừa lên tiếng, gắt lên nho nhỏ.

- Ôi thôi, nói nhiều quá, nến chảy xuống bây giờ.

Ai đó từ đằng sau đẩy nó lại gần hắn, khiến khoảng cách giữa cả hai chỉ còn bằng chiếc bánh kem. Thương mím môi, lúng túng lùi lại một bước, đỏ bừng cả mặt.

Trong lúc hỗn loạn như vậy, tôi, Hân và Khôi cứ như một nhóm tách biệt, đứng đực ra đó nhìn bạn bè người ta tụ họp hát mừng sinh nhật.

- Ở đâu lòi ra thế này? Chị lại có tình địch à? - Hân khẽ thở dài, huých vai tôi thầm thì.

- Tao có nên thiến hắn không nhỉ?

Tôi đứng khoanh tay nhìn nó, lạnh lùng hỏi. Thực ra, hơn cả việc ghen tuông, thứ tôi quan tâm là chiếc hộp mà Thương ôm trong lòng. Không hiểu sao tôi có linh cảm cực mãnh liệt món quà bên trong chiếc hộp đó là thứ tôi vô cùng quen thuộc. Tôi nghĩ, có đến chín mươi phần trăm là quả bóng kia.

Tôi bóp chặt bắp tay, mím môi nhìn đăm đăm vào chiếc hộp không rời, chẳng để ý đến cái liếc qua lơ đãng của hắn.

Thấy hắn dường như hơi mất tập trung, Thương khẽ bĩu môi, buồn bực giục:

- Này, anh thổi nến rồi ước đi chứ, em cầm nãy giờ mỏi tay quá.

- Ờ à...

Hắn gật gù, lơ đãng nhấc cái bánh lên từ chiếc hộp của Thương rồi dứt khoát thổi phù hai, ba cái tắt veo hết nến. Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay rào rào, tiếng chúc mừng ầm ĩ.

Sau khi hắn đặt bánh xuống, không ngoài dự đoán của tôi, Thương ngượng ngùng chìa chiếc hộp ra, mím môi cười dịu dàng:

- Tặng anh.

Lúc này phần trăm chắc chắn trong tôi đã lên đến con số chín chín. Hừ, cái gì mà thích thầm cậu bạn lớp bên, cái gì mà cậu bạn đó cũng có cảm tình với nó. Toàn là dối trá. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy tức giận, đầu bốc hỏa phừng phừng.

- À, anh đừng xem vội, về nhà mới mở ra nhé.

Thương vội vàng lên tiếng khi hắn vừa chạm tay vào hộp quà khiến mọi người xung quanh không khỏi ồ lên trêu chọc. Hắn khẽ nhướng mày, không nói gì chỉ thoải mái gật đầu. Thấy hắn định đặt chiếc hộp sang một bên, tôi chẳng nói chẳng rằng, phăng phăng đi đến, lạnh nhạt lên tiếng:

- Anh có thể mở món quà này ra luôn được không?

Không gian chợt trở nên yên lặng, ai nấy đều cảm thấy bất ngờ đến không kịp phản ứng.

- Sao cơ?

Hắn ngẩn người, như chưa nghe rõ, hỏi lại. Tôi không có thời gian giải thích với hắn, lập tức vươn tay ra muốn chạm vào chiếc hộp. Giờ phút này, tôi giận đến mức chẳng nghĩ được gì nữa, máu nóng trong người dồn lên não khiến mặt tôi đỏ phừng phừng. Bàn tay vươn ra của tôi bị một bàn tay khác kịp thời chặn lại.

- Tao đã nói là không muốn mở ra bây giờ mà. - Thương trầm mặt, rành rọt nói với tôi rồi ngước lên nhìn hắn, hơi mỉm cười hỏi. - Anh có thể không mở ra như ý muốn của em được không, dù sao em cũng là người tặng quà.

Tôi nhếch mép, không buồn quan tâm, dứt khoát đẩy tay nó ra muốn chạm vào hộp quà. Lần này người chặn tôi lại là hắn:

- Em sao vậy? Hộp quà này có vàng hay sao? - Hắn cười khẽ, vừa nói vừa gõ gõ vào chiếc hộp.

- Anh muốn biết bên trong có gì thì mở ra luôn đi. Em muốn xem. - Tôi kiên định nói.

Không biết hắn nghĩ gì mà trông có vẻ khá vui, nâng tay lên véo nhẹ cằm tôi rồi lại vội rụt về, dịu giọng nói, như đang dỗ trẻ con:

- Quà người ta không muốn mở ngay, em đòi xem làm gì. - Rồi tủm tỉm nói thêm. - Sau rồi anh cho em xem, đằng nào chả thế.

- Nhưng em muốn mở ngay bây giờ!

Tôi không giữ được bình tĩnh, gắt lên với hắn. Món quà mà tôi đặt bao nhiêu kỳ vọng, dành bao nhiêu công sức, rốt cuộc phút cuối bị người ta đòi về còn đem đi tặng người mà tôi muốn tặng. Nghe có tức không? Cay không? Cay còn hơn ăn cả một họng ớt ấy chứ.

Xung quanh ai nấy đều nhìn tôi chằm chằm, có phần ngỡ ngàng, kể cả anh Tùng, nhỏ Hân. Tôi biết chắc chắn đám bạn của hắn sẽ nghĩ tôi là một đứa xấu tính, đỏng đảnh khó chiều. Nhưng lúc này, tôi chẳng còn tâm trí đâu để bận tâm đến ánh mắt của người khác.

- Dương. - Hắn cau mày, nụ cười trên mặt hơi trầm xuống, có chút không hài lòng nói. - Đừng không cho ai mặt mũi như vậy.

Lúc này, lửa giận đã khiến tôi chẳng buồn quan tâm đến cảm xúc của hắn. Tôi biết hắn chẳng làm gì sai nhưng vẫn không nhịn được giận lây.

- Anh không muốn mở chứ gì? Được thôi, tùy anh. - Tôi lạnh nhạt đáp rồi quay sang Thương, bình tĩnh nói. - Tao muốn nói chuyện với mày.

Không để nó kịp trả lời, tôi đã quay người bỏ đi. Hắn bước lên, muốn kéo lấy tay tôi nhưng không chạm tới, đành bực bội hỏi với theo:

- Rốt cuộc em làm sao?

- Anh cứ mặc kệ em, có gì em giải thích sau.

Tôi đáp rồi băng băng đi ra ngoài, vượt qua sân để ra ngoài vườn, chẳng mất bao lâu để Thương đuổi kịp tôi, nhìn nó khá bình tĩnh, không có vẻ gì là thất thố.

Tôi quay phắt người lại, lạnh mặt nhìn nó, Thương cũng dừng bước theo.

- Mày muốn nói chuyện gì?

- Trong hộp quà kia là quả bóng đó đúng không? - Tôi không vòng vo mà vào thẳng vấn đề.

- Ừ. - Thương thẳng thắn gật đầu. - Vừa hay, tao cũng đang định hỏi, người quan trọng mà mày muốn tặng quả bóng... là anh Đông phải không?

- Không phải mày nói muốn tặng cho người mình thích à? - Tôi không trả lời mà lạnh lùng hỏi.

- Tao thích anh Đông, có gì không được à? Mày cũng thích anh ấy đấy thôi. - Thương nhìn tôi, mỉm cười.

- Nhưng mày đã nói người mày thích là một cậu bạn lớp bên. - Tôi tức giận la lên. - Sao mày lại nói dối.

- Đừng có buồn cười như thế Dương. Tao có quyền giấu về chuyện tình cảm của mình chứ. Mày quen biết anh ấy, làm sao tao nói thật được. Chuyện không có gì tại sao mày phải làm ầm ĩ lên như vậy?

- Chuyện không có gì? - Tôi cười nhạt, cau mày lặp lại câu hỏi. Thương nhăn nhó thở dài, vẻ mặt như thể đang phải chịu đựng sự vô lý của tôi. Nó vung tay, chậm rãi nói:

- Tao cảm thấy chuyện không có gì nghiêm trọng. Về quả bóng, tất cả chỉ là bất đắc dĩ, có phải vì tao biết mày thích anh Đông nên cố tình giành quả bóng đâu. Tao cứ nghĩ người mày muốn tặng là Phong, dò hỏi thì thấy cậu ta không có hứng thú với bóng đá nên mới xin lại. Ai mà ngờ chuyện thành ra thế này.

Tôi ôm trán, đầu hơi ong ong, cảm thấy có tiếp tục tranh cãi cũng chẳng đi đến đâu, bèn giơ tay ra dấu dừng lại. Về cơ bản Thương không thể hiểu được sự tức giận của tôi. Gần tháng trời nó rên rỉ với tôi về việc ghét Thành Đông khiến tôi không dám nhắc nửa lời về hắn, cẩn cẩn thận thận đến mức thành ra cãi nhau với hắn. Sau đó đùng một cái nó chuyển sang thích hắn, đòi lại quả bóng rồi đem đi tặng hắn. Bị nó xoay qua xoay lại như một con rối, tôi không tức giận mới lạ.

Thấy tôi có ý định bỏ đi, Thương vội vàng lên tiếng:

- Mày thôi đi được không, chuyện nào ra chuyện đó, yêu đương là chuyện của yêu đương, đừng để nó ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn mình. Tao với mày cạnh tranh công bằng, kết quả thế nào tao cũng không tức giận, mày cũng đừng có tức giận. Lớn cả rồi.

Cạnh tranh công bằng? Cái lời thoại sến sẩm từ bộ phim truyền hình nào thế này. Tôi bật cười, thẳng thừng đáp.

- Tao không cần cạnh tranh cùng mày.

- Ý mày là sao?

- Đơn giản vì tao và hắn đang yêu nhau, tao là bạn gái hắn. Chẳng có cuộc đua nào ở đây cả. Nếu mày xen vào, mày chính là người thứ ba. - Tôi không kiêng nể gì, hùng hồn đáp.

Thương ngẩn người ra một hồi như bị sốc tâm lý, rồi nó đột nhiên bật cười, lắc đầu ngán ngẩm đáp:

- Tao hình như đã đánh giá sai về mày rồi.

- Ý gì?

- Tại sao mày lại nói dối? Chơi cái trò xấu xa như vậy mày không cảm thấy xấu hổ à?

- Nói lung tung cái gì thế? - Tôi bực mình hỏi lại.

- Buổi chiều hôm tao và anh Đông gặp mày đang chơi cầu lông với Phong, thấy mày và anh ấy như vậy, tao đã nghi ngờ nên đi hỏi thẳng, chính miệng anh Đông nói hai người không yêu nhau.

- Mày nói dối.

- Tao không cần nói dối. Có thể mày và anh ấy thân thiết hơn thật vì nhà hai người ở gần nhau nhưng yêu đương thì không hề, không tin mày có thể đi hỏi lại anh ấy.

- Đi thì đi.

Tôi gào lên, đồng ý tức thì. Hai đứa vừa ra đến sân thì mọi người cũng từ trong nhà đi ra. Thương kéo tôi đến thẳng chỗ hắn, chỉ vào tôi, thản nhiên hỏi luôn:

- Anh Đông, anh từng nói hai người không phải quan hệ yêu đương, có đúng không?

Hắn sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt, một vài tiếng ồ à vang lên. Tôi nghiến chặt răng, đỏ bừng mắt nhìn hắn, như sắp khóc đến nơi. Hắn nhìn tôi, đờ người ra một lúc, môi mấp máy như muốn nói gì đó. Lát sau, hắn quay sang Thương, thản nhiên gật đầu.

- Đúng vậy.

Thương mỉm cười, nó quay sang tôi, hơi nhướng mày nói:

- Mày thấy rồi chứ. Còn định nói dối nữa không?

Tôi giằng tay ra khỏi tay nó, chẳng nói một lời chạy một mạch lên tầng, vào phòng và khóa cửa lại, trùm chăn lên đầu, mặc kệ hết tất cả những âm thanh xáo động bên ngoài.

Nước mắt tí tách chảy xuống.

Ấm ức quá, ấm ức không chịu được, làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro