22. Chỉ là prom thôi mà?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên xe mà lòng tôi cứ hệt bị lửa thiêu sống, không thể nào yên vị vì cái tin tức mà anh Tư Thành bảo là "khá nghiêm trọng" kia.
Không những thế, anh Winwin còn lái xe chậm rì, như cố tình trêu tức tôi vậy. Hại tôi tự liên tưởng đến bao nhiêu là câu chuyện rùng rợn tự hù dọa bản thân.

Vừa đến nơi, tôi lập tức tháo đai an toàn và nhảy vọt xuống xe, đúng là càng tới gần thì càng nóng. Tôi định chạy thật nhanh để đi tìm các ông anh, nhưng nhìn lại, cái nhà hàng này rộng quá, giờ có chạy lung tung thì thế nào cũng lạc đường.

Thế là tôi phải lại ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ dẫn từ tốn của anh Winwin và nhân viên để đến phòng ăn mà hai mươi ông kia đang đợi.

Tôi vừa nóng lòng đi vừa ngắm nhìn mọi sự xa xỉ xung quanh. Quả thật cái nhà hàng dành cho giới thượng lưu này, vốn không dành cho những người như tôi. Từng sự xa hoa, lộng lẫy đều được chau chuốt lên bốn bức tường sẫm màu xung quanh, lên các bức tượng và đài phun nước ở sảnh chính, thậm chí là còn tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ trên những viên gạch mà tôi bước lên.
Trong lòng tôi đột nhiên như có một cơn mưa rào đổ xuống, phải phúc đức như thế nào mà mới được bước vào đây cơ chứ?

Sự đắt tiền của xung quanh làm tôi nhất thời quên mất cơn nóng lửa đốt đang phừng phực trong lòng. Tôi cứ mãi mê trầm trồ như một đứa ngố, có lẽ trông tôi ngốc kinh khủng nên Winwin mới gõ đầu tôi một cái, nhắc tôi quay về hiện thực.

- Sao? Ở đây đẹp chứ? Rất phù hợp với cái chuyện nghiêm trọng mà anh đã bảo em.

Lúc đầu, Winwin là người cố hạ hỏa trong người tôi xuống, và bây giờ anh ấy cũng là người lại thắp sáng nó lên.

Tôi mặt bất lực lon ton chạy theo sau chân anh, theo nhân viên lên thang máy đi đến tầng năm của nhà hàng, sau khi được chỉ dẫn rất tận tình, chúng tôi đã được phòng ăn mà mấy anh còn laii đang đợi.

Điều kì lạ là tôi chẳng thể nghe bất kì tiếng động gì phát ra từ căn phòng ấy cả.

Hội Nhà Neo ấy, chỉ cần đi với nhau, thể nào cũng bị hiểu lầm là cái chợ, đến tôi còn phải nhức đầu, còn lần này lại im lặng đến mức đáng sợ, tôi còn khẽ rùng mình.

- Nào vào thôi, mọi người đang đợi em đó. - Winwin hít một hơi thật sâu, dự định đẩy cửa bước vào, tôi lập tức giữ tay lại, có lẽ tôi chưa sẵn sàng đối mặt với cái chuyện nghiêm trọng kia.

- Anh ơi, thực sự chuyện ấy nghiêm trọng lắm sao?

Tôi nhỏ giọng thủ thỉ hỏi anh, thực sự là phải nghiêm trọng đến cơ nào đây mới đủ sức làm cho cả hội im ắng đến thế?

- Em cứ vào đi rồi biết, đừng lo mà! - Anh cười xoa đầu tôi rồi đẩy cửa bước vào, tôi liền lật đật theo sau.

Bầu không khí có vẻ ngượng ngùng hơn bình thường, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào tôi đến lạnh gáy. Chuyện quái gì đây?

Chỗ tôi ngồi được xếp cạnh Taeil hyung và Taeyong hyung, hai vị có quyền lực nhất nhì cái nhà này. Đột nhiên tôi lại có dự cảm sẽ chẳng thể ăn ngon miệng. Tất cả đều đã tập hợp đông đủ, bao gồm cả anh Yangyang đã xuất viện.

Tôi lên tiếng phá tan sự yên tĩnh:

- Có chuyện gì mà mọi người căng thẳng vậy ạ?

- Ừm, cũng không hẳn là căng thẳng, chỉ là... - Giọng anh Renjun nhỏ dần lại phía sau, dường như mấy chữ cuối khá khó nói thành lời.

Lòng tôi đã nóng nay còn nóng hơn.

- Có chuyện gì thế ạ? Mọi người nói mau đi em nóng lắm rồi đó!

- Em chắc chứ?

Tôi gật đầu.

- Em sẵn sàng chưa?

- Dạ rồi.

Vừa dứt lời đanh thép của bản thân, ngay lập tức tôi liền nghe thấy tiếng của hai mươi mốt con người cùng một lúc hướng về phía tôi mà hỏi cùng một chủ đề.

- Đi prom với anh không?

- Eun ơi làm bạn prom với anh đi.

- Làm bạn prom với anh nè Eun!

- Đi dự prom với anh đi Eun!

...

Khoan đã nào, đây là cái chuyện quan trọng kia ư? Prom, prom, prom là gì thế? Mà đây là cái chuyện "khá nghiêm trọng" kia sao? Làm tôi còn tưởng có ai đó phải đi du học, chúng tôi sẽ không được gặp nhau nữa, hoặc một thành viên trong hội bị bắt cóc tống tiền, tệ hơn là ai đó gặp tai nạn chăng?

Vậy mà nhìn hiện tại của tôi đi, ôi giời ạ, mấy anh đang giằng co về việc gì thế này?

Mặt tôi bất lực ba chấm nhìn sự hỗn đỗn âm thanh ngôn ngữ xung quanh mình. Chỉ là vụ đi prom gì đấy thôi mà sao có thể hỗn loạn như vậy? Nếu được thì tất cả cùng đi, sao phải tranh giành thế này cơ? Đã vậy hai mươi mốt người, mỗi người một ngôn ngữ, đã loạn càng thêm loạn. Mọi người sẽ không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng tôi phải chịu trận ấy đâu.

Đến khi đồ ăn bắt đầu được bày lên từng món, mọi người mới bắt đầu dừng tranh cãi mà đặt tầm nhìn hướng đến các món ăn, bỏ sự liên quan đến tôi và cái prom sang một bên.

- Thôi mọi người cùng ăn đi, lát chúng ta bàn sau hen? Em còn nhiều điều thắc mắc lắm ấy.

Bụng tôi cũng đánh lên một hồi trống sau khi nhìn thấy mấy dĩa đồ ăn ngon lành được bày ra trông vô cùng đẹp mắt.

Bàn ăn nhanh chóng được bày ra nhưng cũng nhanh chóng được dọn vào, khi tất cả đều đã hoàn thành món tráng miệng cũng là lúc tôi quay lại chủ đề prom prom gì đấy.

- Mà cái prom prom gì đấy mà các anh nhắc là gì thế ạ? - Tôi bất ngờ hỏi khi đang ăn bánh flan của mình.

- À, nói ngắn gọn là dạ tiệc khiêu vũ. - Anh Johnny đáp tôi.

- Là thứ mà trường anh tổ chức hàng năm với từng chủ đề khác nhau. - Anh Jungwoo tiếp lời.

- Là thứ mà ai ai trong trường đều háo hức trừ bọn anh. - Doyoung vừa uống cà phê vừa nhìn về phía cửa sổ, giọng bất lực.

- Và chủ đề năm nay chính là cô dâu - chú rể. - Anh Taeil tiếp lời.

- Nhưng mà năm nay tụi anh không cần tham gia. - Anh Yuta nhìn tôi rồi nhìn sang hai đồng niên và cuối cùng là nhìn về phía anh Taeil. - Tụi anh còn mỗi kì cuối, không tham gia cũng chẳng sao, coi như thoát!

Yuta nhún vai khiến tôi tò mò, prom nghe vui thế sao trông các anh có vẻ buồn phiền quá nhỉ?

- Sao tao với tụi bây năm cuối rồi mà vẫn chưa thoát được nhờ? - Là anh Ten với giọng điệu bất công quay sang nhìn anh Kun với anh Doyoung.

- Ôi thôi nào, chỉ là prom thôi mà? Nghe có vẻ vui đấy chứ ạ?

Giọng điệu của anh Ten khiến tôi bật cười và ra giọng chất vấn. Câu hỏi của tôi khiến các thành viên ai nấy đều rùng mình.

- Với em thì vui nhưng với tụi anh thì không hề nhé! Cứ mỗi dịp prom này tới là có cả trăm người tới và làm phiền tụi anh với duy nhất lời mời chung là dự tiệc cùng. Và ối giời ạ, em hiểu chứ, nó phiền kinh khủng và tụi anh sợ nhất bọn con gái cứ õng ẹo mè nheo cầu xin năn nỉ các thứ. - Anh Haechan bĩu môi kể lể, à thì ra đôi khi đẹp quá cũng không phải tốt lành gì lắm.

- Như thằng Jaehyun chẳng hạn, prom tận cuối tuần sau mới diễn ra mà cách đây ba tháng nó đã nhận được lời mời ngập kín email rồi. - Taeyong vừa nói vừa cười nắc nẻ.

- Vì thế nên anh mới nhận làm buổi hội thảo kia cho họ bớt làm phiền. - Jaehyun cũng nhún vai hệt anh Yuta khi nãy.

Tôi bật cười, mắt sáng long lanh đưa ra đề xuất.

- Vậy sao các anh không tự đi với nhau đi ạ? Một người làm cô dâu, một người làm chú rể?

- Em điên rồi à? - Anh Xiaojun nhỏm người cốc đầu tôi rõ kêu.

- Anh handsome như thế mà phải làm cô dâu rồi đi với lũ này á? No no. - Lucas lắc đầu nguầy nguậy.

- Ý mày là gì? - Chưa gì hết tôi đã thấy anh Hendery bên cạnh vung nắm đấm dọa Lucas, nếu không có anh Mark ngồi giữa, chắc hẳn cả hai đã tiếp tục những pha hành động kia rồi.

- Có năm Doyoung hyung còn dẫn theo cả mẹ hyung ấy chỉ vì sợ mấy bạn nữ bám lấy. - Anh Renjun ngồi cách đấy không xa cười tươi kể.

- Nhưng mà năm nay cách đó không được, tao mà dắt theo mẹ tao là bố tao đánh chết. - Câu đùa của anh Yangyang khiến cả đám vỡ ra cười.

- Dù gì em cũng không đi đâu, em ghét nơi ồn ào. Các anh tự tìm bạn nhảy đi, dù sao em cũng không biết nhảy.

- Em đi cho vui thôi cũng được, nếu tụi anh đi một mình thế nào cũng bị làm phiền. - Anh Jeno mắt cún con nhìn tôi, tôi thật sự đã bị động lòng đấy.

- Mà khoan nào, sắp xếp lại đã, vậy là năm nay Taeil hyung, Johnny hyung, Taeyong hyung và Yuta hyung sẽ không dự. Anh và Yangyang được bổ nhiệm bên khâu âm nhạc nên không cần thiết chọn bạn cặp, anh Doyoung, anh Kun và anh Ten cũng thế. Đó, Eun, dễ cho em chọn hơn. - Anh Mark lên tiếp sắp xếp. Tôi còn nghe được anh Jeno thủ thỉ khen anh Yangyang trốn lẹ ghê.

Nhưng mà tôi cũng muốn tham gia, tôi còn định đi cùng anh Mark cơ mà, sao lại thành ra thế này rồi?

- Vậy em đi chứ? - Tiền bối Jisung nhìn tôi với ánh mắt dễ thương, tôi không nghĩ mình sẽ từ chối đâu, nhưng mà...

- Em làm chú rể còn anh đi cùng em làm cô dâu được chứ?

Anh Taeyong ngồi bên cạnh tôi phá ra cười còn anh Taeil thì sặc nước. Tôi đang nói rất nghiêm túc luôn ấy, tôi không hề muốn vác cái đầm lên người chút nào đâu.

- Há há há may ghê năm nay tao bên dẫn chương trình nên cũng thoát, rồi đấy nãy tranh nhau ghê lắm mà, Eun nói kìa chọn đi. - Chưa bao giờ tôi thấy anh Haechan đáng sợ như lúc này.

- Ê vậy làm hôn nhân mà có hai chú rể cũng được á! - Anh Chenle mắt sáng long lanh quay sang nhìn anh Donghyuck đang cười đến sặc ở bên cạnh.

- Uầy, vậy thì chả hay chút nào đâu. - Tiền bối xua tay, mặt méo xệt lại.

Trong số hai mươi con người đang ồn ào kia, chỉ có mỗi anh Jaemin là im lặng, hết chú tâm vào mấy món ăn trên bàn sẽ quay sang nhìn lần lượt từng thành viên khi nói và cuối cùng là chú ý đến tôi. Xem ra anh trông có vẻ không quan tâm lắm nhỉ?

- Jaemin, em đi cùng anh nhé?

Tôi bất ngờ hỏi khiến tất cả đang nháo nhào lên yên lặng, anh Jaemin cũng bất ngờ không kém, mắt mở to nhìn tôi chằm chằm đến ngượng.

- Sẽ không phiền em chứ? - Jaemin nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi lại để chắc chắn.

- Bé nó sẽ không phiền đâu, trừ khi em chịu khó mặc nguyên bộ váy cưới trong suốt buổi tiệc là được.

Trông anh Kun hiền thế mà cũng hùa vào trêu tôi, thật sự là không như lời tôi nói khi nãy đâu mà. Do anh Jaemin im lặng quá nên tôi mới đi với anh thôi, thấy anh im im nhìn tôi từ đầu đến đuôi tôi còn tưởng ảnh có bạn cặp luôn rồi cơ.

Tôi nghĩ anh Jaemin sẽ là một người bạn cặp không tồi đâu.

*hé lu cả nhà, lại là mình đây, sau một hồi hứa rồi lại thất hứa, mình đã đem chap mới đến với mọi người rồi đây ~~

*thật lòng xin lỗi mọi người nhiều nhe, mấy tháng nay mình phải chạy nước rút để ôn thi, ai ngờ dịch tới làm lịch thi bị lùi nên mình mới có thời gian viết

*thật ra mình càng ngày càng truyện mình viết nó cứ xàm xàm nên cứ ngập ngừng mãi mới dám viết tiếp :)))

*dịch tới rồi, mọi người nhớ giữ cẩn thận nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro