(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

II. - Tự chủ trong hành động (La Maitrise de soi dans l'action)

Khi nào tư tưởng của con được đúng đắn rồi thì con sẽ hành động rất dễ dàng. Nhưng con nên nhớ rằng muốn giúp đời thì tư tưởng (lành) phải biểu lộ thành hành động (tốt). Không làm biếng, phải hoạt động không ngừng để làm công việc hữu ích. Phải lo tròn bổn phận của con, chớ xen vào bổn phận của người khác, trừ khi họ cho phép con giúp đỡ họ. Hãy để mọi người làm việc theo cách thức riêng của họ, nếu họ cần đến con, con sẵn lòng giúp đỡ, nhưng tuyệt nhiên con chớ nên xen vào việc của người khác. Đối với nhiều người, điều khó trên đời là lo tròn công việc riêng của mình; mà thật vậy, đó chính là điều mà con phải làm. Chớ vì lẽ cố tu-tập làm thử một việc cao thượng mà khinh thường bổn phận hằng ngày của con, nếu mấy chuyện bổn phận hằng ngày nầy con lo không xong, thì con có rảnh đâu để lo chuyện khác. Đối với đời, con đừng lãnh thêm những nghĩa vụ nào mới cả mà hãy hoàn thành trách nhiệm con đang gánh vác. Thầy muốn nói những nhiệm vụ chính chắn và hữu-lý mà chính con đã nhìn nhận, chứ không phải nhiệm vụ tưởng tượng mà kẻ khác kiếm thế buộc con thi-hành. Để có thể nhập vào hàng đệ tử của Thầy một ngày kia, con phải làm công việc thường ngày giỏi hơn kẻ khác, chớ đừng tệ hơn, bởi vì nhơn danh Thầy nên con phải làm như thế.

III. - Đức khoan dung (La tolérance)

Con hãy có lượng khoan dung hoàn toàn đối với tất cả mọi người và hãy thật tình kính trọng tín ngưỡng của người khác như tín ngưỡng của con vậy. Bởi vì Tôn-giáo của họ, cũng như Tôn-giáo của con là một con đường đưa đến Đức Thượng Đế. Và muốn giúp tất cả chúng sanh, thì phải thông cảm với tất cả.

Nhưng muốn đạt được lượng khoan dung hoàn toàn, trước hết con hãy cởi bỏ cho được thói mê tín và dị đoan. Phải hiểu rằng không có sự lễ bái nào là cần thiết cả; nếu không hiểu thế, con sẽ lầm tưởng rằng (nhờ hành lễ chín chắn mà) con cao siêu hơn những người không biết hành lễ. Trái lại, cũng đừng chỉ trích những ai còn ưa thích lễ bái. Hãy để họ làm theo sở thích của họ: song họ cũng phải để con tự do, vì con là người đã hiểu chơn lý; họ không được cưỡng ép con lùi lại mức cũ mà con đã vượt qua. Con hãy bao dung và tử tế trong mọi việc.

Bây giờ mắt con đã sáng, con có thể cho rằng một vài tín ngưỡng, lễ bái ngày xưa dường như phi lý; có lẽ là phi lý thật sự đấy. Tuy nhiên dầu con không thể dự lễ nữa, con vẫn phải kính trọng các lễ bái đó, để tỏ lòng từ bi với những tâm hồn thật thà (chất-phác), họ còn cho những lễ bái là thực quan trọng. Các nghi lễ ấy có chỗ dùng và cũng hữu ích; nó giống như những gạch hàng đôi (của một tập đồ) đã giúp con hồi thuở bé để viết ngay hàng, đều khoảng, cho đến khi con viết giỏi và dễ dàng, không cần gạch hàng đôi đó nữa. Vào một thời buổi trước kia, con đã cần đến nghi lễ nhưng bây giờ thời ấy đã qua rồi.

Một Đấng Đại Giáo Chủ có viết câu nầy: "Thuở bé, tôi nói năng như một trẻ con, nghĩ ngợi như một trẻ con, lý luận như một trẻ con, nhưng lúc thành người lớn, tôi bỏ tư cách trẻ con." Nhưng mà ai đã quên buổi thơ ấu của mình, và mất thiện cảm với trẻ con, thì sẽ không thể dạy dỗ và giúp đỡ trẻ con được. Vậy hãy nhìn người đời với tấm lòng hiền lành (nhơn đức) dịu dàng bao dung, và hãy xem tất cả mọi người y như nhau, dầu họ thuộc về Phật-giáo, Ấn Độ giáo (Bà-la-môn giáo), Doanh giáo (Djainisme) , Do Thái giáo, Cơ-Đốc giáo (Thiên-Chúa giáo) hay là Hồi-giáo cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro