Chương 24: Kẻ cô đơn này gặp người đơn độc nọ !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều tà nhuộm vàng rực rỡ, Đức trượt ván thong thả trên con đường quen thuộc dẫn đến công viên. Bỗng, bóng dáng nhỏ bé của Hân lọt vào tầm mắt cậu. Nắng vàng rải mật ong lên mái tóc đen nhánh của Hân, khẽ luồn lách qua từng kẽ tóc, vẽ nên những mảng sáng lung linh. Hân đang ngồi thụp thỏm bên vệ đường, đôi mắt đượm buồn tựa sương giăng. Cậu chàng hạ chân xuống để tấm ván dừng lại, đứng trước mặt Hân. Con nhỏ ngước mắt nhìn lên, hốc mắt hơi đỏ như vừa khóc xong một trận.

"Sao lại ngồi ở đây vậy?" Minh Đức hỏi han.

"Không sao hết, kệ mình đi!" Giọng nhỏ mang theo chút dỗi hờn pha lẫn ấm ức.

Đức đứng yên một lúc, chìm trong suy tư. Hân vẫn ngồi đấy, hai tay ôm lấy đầu gối, những hơi thở nặng nề như mang theo muôn vàn tâm sự. Thấy vậy, cậu dùng chân bật ván, lấy tay chớp lấy tấm ván trượt màu đen cách điệu nghệ, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh, ngồi xuống lặng im cạnh nó.

Hân dường như cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người ngồi cạnh, khẽ nhíu mày rồi xoay người sang. Gương mặt Đức hiện ra trước mắt, chạm ngay ánh nhìn chăm chú từ cậu bạn cùng lớp.

Bỗng dưng, một lời đề nghị bất ngờ vang lên: "Đi chơi bóng rổ với Đức không?". Đột nhiên Đức mời, đôi mắt xếch chớp nhẹ với tròng mắt màu hổ phách rực rỡ như ánh nắng mùa hè.

Nhãn cầu mở to ngạc nhiên, Hân do dự một thoáng, nhỏ lẩm bẩm "Hân không biết chơi."

"Không sao, Đức chỉ cho." Đức nhanh chóng đáp lại, chất giọng miền nam đặc trưng khàn khàn.

Con nhỏ lưỡng lự một lúc, dù sao thì mẹ đã đuổi Hân về rồi, Hân cũng chẳng muốn về nhà. Nó chưa biết đi đâu, đi chơi với Đức cũng tốt, ít nhất là nó đỡ phải lo nghĩ gì. Cuối cùng, Hân đứng dậy, loạng choạng mất thăng bằng, nhưng cậu bạn đã nhanh chóng đỡ lấy cô nàng.

"Coi chừng té." Đức nói, đỡ Hân nhẹ nhàng như nâng niu một cánh hoa mong manh.

Nó khịt mũi, cảm thấy chút ngại ngùng, nhưng rồi vẫn gật đầu. Đức vòng ra sau, đá chống xe từ lúc nào, dắt xe cô nàng.

"Lên xe đi, mình chở cho."

Đức bỏ ván trước giỏ xe đạp. Leo lên yên trước, đợi nó.

"Đức chơi trượt ván nữa hả?"

"Hửm, không, phương tiện đi lại thôi,Hân trượt thử không?."

"Không!"

Đức chở Hân dọc theo con đường rợp bóng cây. Gió nhẹ lướt qua, mang đậm hương biển. Hân ngồi sau, lơ đễnh ngắm nhìn những khóm hoa vệ đường.

Dừng lại trước công viên thành phố rợp bóng cây xanh, Minh Đức lấy trái bóng rổ từ chiếc túi trống trên xe đạp. Cậu nhún người, đập bóng mạnh xuống sân xi măng, tiếng bóng nảy vang vọng, rồi tung người lên cao, thực hiện cú ném bóng hoàn hảo, trái bóng lướt qua không trung, vẽ nên đường cong tuyệt đẹp trước khi chui tọt vào rổ.

Đức chạy lại, lấy bóng, đưa cho Hân đang đứng trầm trồ trước cú ném tuyệt hảo vừa rồi.

"Hân thử đi."

Hân lúng túng nhận lấy trái bóng, bàn tay nhỏ bé ôm khư khư vật thể tròn trịa. Cô nàng cố gắng bắt chước Đức, dập bóng xuống sân, nhưng trái bóng lại lăn lóc trên mặt đất, không chịu nảy lên như ý muốn.

"Hân đứng hơi khụy xuống một tí, lực tay vừa đủ thôi, ném bóng theo đường parabol." Cậu cất giọng trầm, nhẹ nhàng với cô bạn cùng lớp. Nói đoạn, cậu vòng ra sau nó, Đức cúi người chỉnh lại chân cho nó, Hân khẽ khụy gối, nó điều chỉnh hơi thở, đôi mắt chăm chú vào chiếc rổ bóng. Rồi bàn tay to lớn của cậu bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé của Hân.

"Cầm tay như thế này nè, lực vừa đủ thôi, nhún người ném theo đường cong sẽ dễ vào rổ hơn đó." Bình thường, Hân không mê nổi cái chất giọng khàn khàn ồm ồm của cậu ta, giờ đây lại càng nghe càng thích mới chết chứ, có sao không nhỉ?

Lòng bàn tay ấm áp truyền đến, khiến Hân hơi ái ngại. Cùng nhau, tụi nó thả nhẹ quả bóng lên không trung, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp. Hân cảm nhận được chút phấn khích trong lòng từ khoảng thời gian bóng lên không trung và vào rổ.

Đức ân cần chỉ thêm một số động tác, Hân gật đầu chăm chú, cố gắng ghi nhớ từng lời hướng dẫn "Huấn luyện viên ". Tuy nhiên, dù đã cố gắng tập trung, nhưng nó vẫn không thể ném bóng vào rổ ngoại trừ quả đầu tiên được Đức "cầm tay chỉ việc". Chiếc rổ bóng dường như quá cao so với tầm với của cô nàng, nhỏ phụng phịu khi đã ném hơn chục quả vẫn chưa chạm được vào thành rổ.

Minh Đức kiên nhẫn quan sát Bảo Hân, nhận ra sự bực bội và thất vọng trong ánh mắt cô bạn. Cậu nhẹ nhàng tiến đến, chỉnh lại tư thế ném bóng cho Bảo Hân, hướng dẫn từng động tác một cách tỉ mỉ. Tuy nhiên, dù đã cố gắng hết sức, Bảo Hân vẫn không thể ném bóng vào rổ.

Sự thất vọng và bực tức ngày càng dâng cao trong lòng con nhỏ. Hân nắm chặt quả bóng trong tay, bỗng dưng dâng trào cảm xúc, đến cả quả bóng cũng ghét nó sao? Ném mãi vẫn chẳng vào. Ngày hôm nay chưa đủ xui xẻo sao? Nhỏ chẳng thể nghĩ gì hơn ngoài những chuyện nó phải chịu đựng từ sáng tới giờ, nhà nội sỉ vả, bị đổ oan, mẹ mắng, banh bóng thì chẳng theo ý nó. Tất cả những uất ức, ấm ức dồn nén trong lòng bỗng chốc bùng phát. Bảo Hân dồn hết sức bình sinh, ném quả bóng rổ với lực mạnh bất ngờ. Tuy nhiên, do quá tập trung vào cảm xúc, nhỏ Hân không hề chú ý đến vị trí của Minh Đức, người đang chạy lại gần rổ để hướng dẫn. Cậu chàng vừa hay chạy ngay đến rổ định bụng cổ vũ nó ném bóng bổng hơn một chút, vừa quay mặt lại chưa kịp nhìn thì một âm thanh to vang lên

Quả bóng rổ lao vun vút về phía rổ, mang theo tất cả lực dồn nén của Bảo Hân. Và rồi, điều không mong muốn xảy ra. Bóng rổ không hề vào rổ mà bay thẳng vào mặt người con trai to cao kia.

"Bộp."

Tiếng va chạm mạnh vang lên, Bảo Hân há hốc mồm, kinh hãi nhìn Minh Đức. Có máu chảy ra từ mũi của cậu, vết xước nhỏ trên má hiện rõ. Bảo Hân hoảng hốt chạy đến, lắp bắp lời xin lỗi.

"Trời đất ơi, Đức... có sao không? Hân xin lỗi, Hân không cố ý."

Minh Đức đưa tay lên lau vết máu, Hân càng hoảng tợn, nó cuống quýt không biết phải làm gì. Máu máu máu. Sự cố bất ngờ này khiến Bảo Hân không lường trước được. Lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi và lo lắng.

Minh Đức nhẹ nhàng nắm lấy tay Bảo Hân đang ôm đầu hoảng loạn, nhìn vào đôi mắt rưng rưng của nhỏ, trấn an

"Đừng lo, chảy máu cam thôi mà, Hân có khăn giấy không?"

"A..."

Bảo Hân vội vàng rút khăn giấy từ túi nhỏ, run run đưa cho Đức. Minh Đức ngửa mặt lên, nhăn nhó vì đau, dùng khăn nhẹ nhàng lau vết máu trên mũi.

"Mũi Đức có sao không? Có bị gãy không?" Con nhỏ lo lắng hỏi han, nó lo cho Đức và lo cho cả nó, Hân đang tính nhẩm nhỡ may làm hao tổn bộ phận nào trên khuôn mặt điển trai kia thì phải đền bù bao nhiêu cho đủ đây.

"Không... nó không mạnh đến mức vậy đâu, xây xát nhẹ thôi."

"Hân muốn chơi bóng tiếp không?" - Minh Đức hỏi, giọng nói vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Bảo Hân nhìn Đức với vẻ mặt lo lắng, lắc đầu nguầy nguậy: "Bị khùng hả? Đức như vậy sao chơi nữa?"

"Vậy về nhà hả?" - Minh Đức hỏi tiếp, đôi mày kiếm hơi hạ xuống vẻ mặt nuối tiếc.

"Về chứ... Mặt mũi Đức như vậy mà." Con nhỏ vươn tay chạm nhẹ vào vết thương nhỏ bên má trái, áy náy vì đã khiến Minh Đức bị thương.

"Có sao đâu." - Hắn cười mỉm, an ủi cô bạn.

"Bình thường Đức tập cũng hay bị chấn thương, mấy cái này nhẹ thôi. Nhưng... quả hồi nãy của Hân cũng khá mạnh đó."

Dù Đức tỏ ra không để bụng, Hân vẫn cảm thấy vô cùng hối hận. Nhỏ lấy điện thoại ra, tra cứu trên Google cách xử lý chảy máu cam. Sau đó, cắn môi, Bảo Hân níu ống tay áo Đức, yêu cầu Minh Đức ngồi xuống bục thềm của công viên, rồi quỳ gối xuống trước mặt hắn.

"Đức chịu khó thở bằng miệng nha." - Bảo Hân cẩn thận dặn dò, áp sát khuôn mặt mình vào mặt Minh Đức. Nhỏ dùng ngón cái và ngón trỏ bóp chặt hai cánh mũi của cậu.

Đức ngượng ngùng trước hành động bất ngờ của con nhỏ, đôi tai dần đỏ ửng.

"Đức tự bóp cũng được mà." - Cậu lắp bắp, cố gắng đẩy tay Bảo Hân ra.

Tuy nhiên, con nhỏ kiên quyết giữ nguyên tư thế, lặp lại: "Yên đi, Google nói phải giữ tư thế này 15 phút là hết đó."

Cảm nhận từng đợt mát lạnh của gió mùa thu vờn quanh, cô bạn lớp phó , quỳ bên cạnh, đôi bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng bóp mũi cậu, ngăn lại dòng máu đang chảy.

Bảo Hân như lọt thỏm bên cạnh anh chàng cao m85, Tư thế ám muội của hai người khiến ai trong công viên tò mò nhìn ngó. Tuy nhiên, nó hơi đâu mà để ý đến những ánh mắt xung quanh, chỉ tập trung vào việc giúp Đức cầm máu.

Ánh mắt Đức khẽ hé mở, chạm phải ánh nhìn của Hân. Cô nàng có đôi mắt anh đào, sâu thẳm như hồ nước trong vắt, nơi đáy mắt màu nâu sẫm ẩn chứa nhiều suy tư. Sóng mũi Hân tuy không cao nhưng lại gọn, rất hợp với khuôn mặt trái xoan của nhỏ.

Hai má Hân lấm tấm vài vết mụn nhỏ, điều đó như làm vẻ đẹp của Hân thêm phần đáng yêu, tựa những bông hoa dại nở giữa đồng xanh.

Trái tim cậu đập rộn ràng trong lồng ngực. Đức cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Hân phả vào mặt, vẻ chăm chú khi nó nhìn cậu, ánh mắt đầy quan tâm và dịu dàng ấy xao xuyến đến nỗi cậu cứ dán mắt vào khuôn trăng xinh xắn kia.

Bắt gặp tia nhìn đối diện, đôi má Hân ửng hồng tựa dải lụa đào. Bất giác, Đức giơ cánh tay trái, chạm vào tóc Hân, sau đó tuốt chậm cọng tóc mái trước trán, nhỏ Hân theo phản xạ nhìn theo chuyển động tay của cậu bạn, Một vật thể màu trắng theo tay anh chàng nảy ra. Hân nhìn Đức, Đức nhìn Hân, bốn mắt nhìn nhau, cô nàng trợn tròn mắt, sau đó nhắm tịt lại vì quê độ, đầu cô đã 3 ngày không gội, vật thể mà cậu bạn mới lấy từ tóc Hân ra lúc nãy là gàu. Chúa ơi, còn điều gì tồi tệ hơn trong ngày hôm nay thì đến luôn đi.

Cứ thế 7 8 phút trôi qua, máu cam của Minh Đức đã ngừng chảy. Hân nhẹ nhàng buông tay, mỉm cười với cậu chàng: "May ghê, ngưng rồi nè."

Đức nhìn nụ cười rạng rỡ của Bảo Hân, ánh mắt nhẹ nhõm hiện lên trong veo. Cậu chàng cố gắng tìm kiếm những từ ngữ để diễn tả cảm xúc của mình, nhưng mọi ngôn ngữ đều dường như bất lực. Lần đầu tiên, Minh Đức cảm thấy bối rối trước "thực thể" ngoài bóng rổ và truyện tranh. Hắn không biết điều gì đang xảy ra với mình, nhưng hắn biết rằng đây là một điều gì đó đặc biệt.

Nhỏ đỡ Đức đứng dậy, hai đứa sánh bước song song. Hân nhỏ nhắn bên cạnh Đức cao lớn, rắn rỏi. Cả hai cùng ra bãi đỗ xe

"Để Hân chở Đức về nha!" Nhỏ đề nghị với giọng điệu dõng dạc, đầy tự tin, mặc dù vóc dáng nhỏ bé của nó khiến Đức không khỏi ngỡ ngàng. Nó muốn chuộc lỗi.

"Hả?"Mình bị xây xát chứ không bị liệt!" Đức thẳng thắn.

"Không sao, Để Hân chở cho, hãy để Hân đền đáp tội lỗi này. Đi mà." Nhỏ năn nỉ, giọng nói mang theo chút van nài.

Hân thích thì Đức chiều, cậu gật đầu. Nó nhanh nhẹn leo lên chiếc xe đạp. Đức ngồi phía sau, giữ chặt tay bấu vào phần dưới yên xe đạp.

Hân hít một hơi thật sâu, lấy đà và bắt đầu đạp. Nhưng chiếc xe dường như ì ạch, con nhỏ cố gắng đạp mạnh hơn, khuôn mặt nhỏ đỏ lựng vì gắng sức, di chuyển được mấy mét thì nó dừng lấy hơi, Đức nhanh chóng lấy đôi chân dài giữ thăng bằng phía sau. Hân bối rối nhìn đoạn đường phía trước, nó không nghĩ cậu ta nặng vậy, tài lanh làm chi giờ phải đạp xe bán mạng chở cậu bạn to bằng hai nó về tận nhà. Thấy nhỏ di chuyển được vài mét đứng im suy nghĩ cách thoát thân, Đức không nén nổi nụ cười. Con nhỏ quay ra sau, bắt gặp khuôn miệng hình bán nguyệt, khuôn mặt chữ điền góc cạnh, đôi mắt xếch thường ánh lên vẻ kiêu hãnh, nhưng khi cười, Đức lại trở nên dịu dàng đến lạ, khoé môi cong, lộ rõ hàm răng trắng đều và đôi nanh nhỏ tinh nghịch. Ánh mắt sắc bén cũng trở nên ấm áp bội phần, nhỏ ngẩn người, ngắm nhìn Đức.

"Thôi ra sau ngồi đi, để mình chở cho." Đức lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên.

"..." Con nhỏ bừng tỉnh, dẫu quê lắm nhưng đây chính xác là câu nó đang chờ.

Hân bẽn lẽn gật đầu, cả hai đổi chỗ, Đức vươn tay ra, nắm lấy tay lái. Hân ngồi sau lưng hắn, đôi tay siết nhẹ lấy vạt áo thun cotton của cậu. Bóng lưng rộng lớn của Đức tựa một bức tường vững chắc, che chắn nó khỏi những ánh nắng của buổi chiều. Ánh nắng tà tà nhuộm vàng mái tóc Hân, những sợi tóc mai bay phất phơ trong gió. Hân nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng của người đằng trước, thỉnh thoảng Đức lại nghiêng nghiêng đầu lộ đường hàm sắc lẹm. Chiếc xe đạp lăn bánh êm ái, chở theo hai con người và những cảm xúc mới mẻ, vừa bỡ ngỡ, vừa e ấp.

Chiếc xe đạp rẽ trái vào con hẻm nhỏ, bất ngờ làm Hân giật mình.

"Ủa, sao chạy vô nhà Hân? Để Hân đưa Đức về", cô bạn nhỏ nhắn hỏi, đôi mắt tròn xoe.

"Không sao, Hân về trước đi". Đức lắc đầu.

"Ai lại vậy, mình có xe đạp, Đức chở Hân tới nhà Đức không phải nhanh hơn hả?". Hân nhăn mặt, vẻ không hài lòng

"Ha... Mình về bằng ván trượt lẹ hơn đó".

Nó lẩm bẩm: "Đúng thật, đúng là mình lanh chanh thật chứ". Khi Đức xuống xe, con nhỏ nhìn cậu chàng với ánh mắt lo lắng.

"Đức tự về được không đó?"

"Ừ, Đức chỉ bị chảy máu cam thôi mà" Cậu cười khổ, cô bạn lớp phó lại lo lắng thái quá rồi.

"Cho Hân xin lỗi nha."

Đức cười gật đầu, tạm biệt nhỏ. Hôm nay, Đức cười nhiều hơn mọi ngày, và trái tim nhỏ bé của Hân cũng vì thế mà đập nhanh hơn một nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro