Chương 14: Đầu tư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mạc Hiểu Hiền

Editor: Lilac♡

Nhẹ nhàng một chút.


May mà chuông vào học vừa lúc vang lên, cứu vớt đôi bạn trẻ từ cơn ác mộng xấu hổ không tả được.

Các bạn học vội vàng giải tán, quay về ổn định chỗ ngồi, lấy sách vở ra đặt lên bàn.

Dung Tỉnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình vừa trải qua một kiếp nạn, cả người nhẹ bẫng như vừa thoát khỏi một vụ tai nạn.

Nhưng luôn có người vô tình, cố ý nhìn về phía Dung Tỉnh rồi lại nhìn về chiếc bàn trống mà An Miên để lại, vẻ mặt mờ mịt.

Mấy cô nữ sinh thỉnh thoảng còn chụm lại thì thầm với nhau, lâu lâu còn để người khác nghe được mấy câu như kì lạ "dễ thương" "đẩy thuyền" này kia.

Dung Tỉnh giữ vẻ mặt nghiêm túc, tập trung vào quyển sách giáo khoa trên tay, cẩn thận chuẩn bị bài trước khi vào tiết, vờ như không nghe thấy gì.

Cơ mà cũng may là, tố chất của trường chuyên lớp chọn vẫn còn đó. Tiếng xì xào bàn tán dù là nhỏ nhất cũng biến mất ngay khi giáo viên bước vào lớp, chúng bạn học lập tức trật tự, tập trung.

Cuối cùng An Miên cũng thở phào nhẹ nhõm, buông đôi tay vẫn luôn ôm đầu ra, cẩn thận ló đầu ra khỏi túi áo Dung Tỉnh, tập trung nhìn dòng chữ giáo viên viết trên bảng đen.

...

Năm giờ chiều, một ngày học tương đối bình thường kết thúc.

Học sinh khối 11 trường Trung học Tinh Anh Số 1 không có giờ tự học tối, học sinh thu dọn đồ dùng rồi xông ra khỏi trường như ngựa thoát cương. Đương nhiên thì chờ qua nửa năm nữa, đến khi lên mười hai rồi thì họ không tan học sớm như vậy được nữa.

Dung Tỉnh vẫn đang ngồi ở chỗ của mình, lật xem sắp xếp lại ghi chép hôm nay xong mới thở dài một hơi, nhét vở vào cặp.

Anh đeo balo lên vai rồi theo bạn cùng lớp ra khỏi cổng trường.

Theo kế hoạch trước đó của anh thì anh định đến cửa hàng văn phòng phẩm để tìm xem có loại thước nào có độ chính xác cao hơn không, tiện thể tìm xem mua biệt thự DIY ở đâu.

Nhưng anh luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không thể thuận lợi như vậy... bởi trước đó thầy giáo đã nói sẽ gọi điện thoại cho ba.

Nghĩ đến người đàn ông đó, Dung Tỉnh không khỏi cau mày.

"Dung Tỉnh," ở một chỗ tương đối vắng người, An Miên không nhịn được vươn đôi tay nhỏ bé của mình, khẽ kéo kéo vạt áo Dung Tỉnh, để anh chú ý đến giọng nói thận trọng mỏng manh của cậu, "Cậu sao thế, xảy ra chuyện gì à?"

Dung Tỉnh vi diệu liếc nhìn An Miên một cái.

Sau khi nghe đám bạn cùng lớp ồn ào ầm ĩ cả ngày nay như vậy, đến giờ Dung Tỉnh vẫn ngại nhìn thẳng vào An Miên.

Thực ra An Miên cũng vậy, vừa thấy ánh mắt Dung Tỉnh lướt qua, cậu không khỏi cúi đầy đỏ mặt, có hơi không biết phải làm sao.

Nhưng thấy sắc mặt Dung Tỉnh khó coi như thế, cậu vẫn rất lo.

Có khi nào là bởi mấy lời nói linh tinh của các bạn lúc trước nên Dung Tỉnh mới không vui không?

"Dung Tỉnh cậu đừng để bụng." An Miên yếu mềm nói, "Mấy bạn ấy đều nói đùa thôi, cậu đừng để ý."

Dung Tỉnh thở dài. Quả nhiên nhóc con này cũng nghĩ như vậy à?

Đám bạn học kia cũng thật là, mấy người họ đúng là nói bậy nói bạ, gì mà ai thầm thương ai cơ chứ, chỉ sợ thế giới không đủ loạn thôi, thực tế mà nói thì làm sao có thể có chuyện như vậy được?

Hiểu lầm anh trộm thương An Miên thì thôi, lại còn hiểu lần An Miên cũng thầm yêu anh ấy hả? Đầu óc của các bạn đúng là mê muội cả rồi.

"Tôi thực sự không để tâm mấy lời nói đó." Dung Tỉnh mỉm cười lắc đầu, "Đúng là tâm trạng tôi không tốt lắm nhưng không phải vì lời của các bạn trong lớp mà bởi..."

Vừa nói được một nửa thì tiếng chuông điện thoại Dung Tỉnh vang lên.

Dung Tỉnh lấy điện thoại ra xem qua, lập tức cười khổ: "Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới."

Anh đưa tay ra, chỉ vào cuộc gọi đến trên điện thoại, nhìn An Miên, "Vì chuyện này tôi mới không vui."

An Miên bối rối chớp mắt một cái.

Tên người gọi trên màn hình chỉ hiện thị một chữ- cha.

Là ba của Dung Tỉnh à? Dung Tỉnh ghét ba mình đến vậy sao? An Miên có chút hiếu kì nhưng cũng không dám hỏi thêm gì nữa, cậu chỉ nằm yên trong túi Dung Tỉnh, ngẩng đầu cẩn thận quan sát nét mặt anh.

Dung Tỉnh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần trong chốc lát rồi mới nghe điện thoại: "Alo, cha, con đây ạ."

Giọng anh lạnh lùng hơn thường ngày.

"Đúng là có chuyện như vậy, hôm qua quả thực là do con bốc đồng." Không biết đối phương nói gì, Dung Tỉnh bắt đầu chậm rãi giải thích: "Nhưng phía trường học đã nói chuyện của con là do có nguyên do, có thể thông cảm được. Thầy giáo cũng nói sẽ không truy cứu chuyện trốn học lần này, sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn."

Phía đầu dây bên kia lại nói gì đó thêm một lát, vẻ mặt Dung Tỉnh càng lúc càng trở nên căng thẳng hơn: "Vâng, con hiểu, con cũng không hề buông lỏng. Dù bỏ qua bài thi này rồi không còn làm sao được nữa nhưng thành tích của con sẽ không tụt xuống, con sẽ chứng minh bản thân ở kì thi tiếp theo."

Một lúc sau, vẻ mặt Dung Tỉnh càng trở nên cay đắng: "Được, con hiểu rồi. Vậy gặp lại cha sau ạ."

Cuối cùng thì Dung Tỉnh cũng cúp máy.

Anh ngẩng đầu lên thở dài một hơi, vẻ mặt hết sức phiền muộn, "Tối nay không thể đi mua đồ được rồi."

An Miên không nói gì, lo lắng nhìn anh.

"Tối nay cha mời tôi ăn cơm cùng ông ấy." Dung Tỉnh nói đến đây, cơ mặt hơi giật nhẹ, hiển nhiên là cực kì không vui.

Nhưng anh chỉ đành đảo bước, hướng về phía cha anh đã nói trong điện thoại.

Mới bước được hai bước, Dung Tỉnh khựng lại, nhìn An Miên trong túi: "Tôi có nên đưa cậu về nhà trước không nhỉ?"

An Miên vội lắc đầu như trống bỏi.

Dung Tỉnh không khỏi cười nói: "Muốn ở cạnh tôi à?"

"Đương nhiên là tớ muốn ở cạnh cậu rồi." An Miên thấp giọng nói: "Hơn nữa, nếu cậu không ở cạnh tó thì nhỡ tớ héo rồi ai tưới nước cho?"

Dung Tỉnh khịt mũi cười cười.

Tâm trạng anh tốt hơn nhiều, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Lần nữa đối mặt với cha mình, với anh mà nói không còn là chuyện cực kì khó khăn nữa.

Dù sao anh cũng định hỏi người cha này chuyện của An Miên, sớm muộn gì cũng phải gặp ông ta thôi.

Nghĩ đến đây, cuộc gặp gỡ tối nay dường như không còn đáng ghét đến vậy nữa.

"Dung Tỉnh," An Miên nhịn không được khẽ giọng hỏi anh: "Sao cậu lại ghét ba mình đến vậy thế?"

"Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi." Dung Tỉnh trầm giọng trả lời, tựa như đang thì thầm với chính mình.

...

Cái gọi là "đến lúc đó" thực ra chỉ là nửa tiếng sau.

Dung Tỉnh bắt taxi, nhanh chóng đến nhà hàng mà cha anh đã nhắc qua điện thoại.

Vừa vào cửa đã được một nhân viên phục vụ chào đón nhiệt tình.

Dung Tỉnh báo trên, người phục vụ cúi đầu dẫn anh vào phòng riêng trên tầng hai.

Trong phòng riêng có hai người, một nam một nữ, thoạt trông cực kì thân mật.

Người đàn ông mặc vest đi giày da, còn người phụ nữ đeo trang sức, trông đẹp đôi vô cùng.

Người đàn ông này đương nhiên là cha Dung Tỉnh.

Nhưng người phụ nữ kia lại không phải mẹ Dung Tỉnh.

Đối với Dung Tỉnh mà nói, điều khó khăn nhất không phải gặp cha mình mà là giữ được thái độ tích cực khi gặp ông ta.

Anh hít một hơi thật sâu, năm ngón tay không nhịn được siết lại thành một nắm đấm thật chặt, lát sau lại buông lỏng, trong suốt quá trình ấy anh vẫn cố giữ biểu cảm như thường.

Một lúc lâu sau, Dung Tỉnh mới bình tĩnh bước vào phòng, gật đầu chào hai người: "Cha, dì Chu."

"Tiểu Tỉnh lớn rồi." Người phụ nữ gọi là dì Chu kia mỉm cười chào hỏi anh, "Cao hơn lần trước chút rồi này."

"Cao lên thì có ích gì?" Cha Dung lắc đầu, tỏ vẻ hận rèn sắt không thành thép, "Nếu cẩn trọng* chút thì tốt rồi. Em không biết đâu, thằng bé này hôm qua vậy mà lại trốn học."

Người phụ nữ gọi là dì Chu kia mỉm cười duyên dáng: "Cái đó có gì to tát đâu, trẻ con ở tuổi này thích chơi đùa mới là chuyện thường tình."

An Miên trong túi Dung Tỉnh bị cảnh tượng trước mắt dọa ngơ người.

Tình huống gì đây? Người phụ nữ này là ai thế?

Cậu từng gặp ba mẹ Dung Tỉnh trong lần họp phụ huynh trước, rõ ràng trông họ vẫn thắm thiết lắm mà.

...

Cảnh tượng sau đó trong mắt người ngoài dường như rất đỗi bình thường, chẳng qua chỉ là cảnh tượng một nhà ba người đang vui vẻ cùng nhau dùng bữa tối.

Nhưng An Miên luôn cảm thấy hình ảnh này có phần quái dị.

Đã sớm biết người đàn ông trước mặt này là ba của Dung Tỉnh, cũng biết được người phụ nữ trước mặt không phải mẹ Dung Tỉnh, cơ mà chính xác thì quan hệ giữa ba người bọn họ là gì thế? Ngay cả với trí tuệ của An Miên, cậu vẫn cảm thấy vấn đề này quá mức phức tạp.

Kỳ lạ nhất là, trong suốt quá trình ấy Dung Tỉnh vẫn luôn mỉm cười.

Nụ cười này An Miên rất quen. Lúc ở trường, mỗi khi Dung Tỉnh cần cho người khác thấy "Tôi thực sự là một học sinh xuất sắc" đều cười như thế này. Từ độ cong của lông mày hay khóe môi đều hết sức hoàn hảo tựa như được đo đạc bằng thước vậy.

Mà ở một góc người khác không nhìn tới, nắm tay Dung Tỉnh siết chặt dưới mặt bàn.

An Miên lo lắng tình hình của Dung Tỉnh, không nhịn được muốn bò ra khỏi túi xem xét kĩ lưỡng tình huống trước mắt.

Sau đó Dung Tỉnh nhét một xấp khăn giấy vào túi.

Nhét một cục khăn giấy.

An Miên bị khăn giấy che kín mặt, nhét lại xuống đáy túi. Lúc cậu ngẩng đầu lên lần nữa, tầm nhìn của cậu tràn ngập màu trắng, hoàn toàn bị chặn lại.

An Miên nổi giận rồi. Dù có dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cậu cũng biết do Dung Tỉnh cố ý.

Nhưng có tức giận cũng chẳng làm sao được. An Miên ngồi xổm trong nắp chai oán giận một hồi rồi lại leo lên, cố đẩy tờ khăn giấy kia ra.

Dung Tỉnh lại nhét khăn giấy vào.

An Miên lại đẩy ra.

Dung Tỉnh lại nhét vào.

Mãi đến khi cha của Dung Tỉnh, ông chủ lớn tên Vinh Chấn Đức lên tiếng hỏi: "Con đang làm cái gì đấy?"

Dung Tỉnh lập tức dừng lại cuộc giằng co âm thầm này, ngón tay cứng đờ giữa không trung, cảm thấy có hơi xấu hổ.

Trước mắt xuất hiện cơ hội hiếm có nhưng An Miên không dám leo ra ngoài nữa mà càng trốn sâu hơn, run rẩy sợ bị người khác phát hiện.

Cũng may là Vinh Chấn Đức không để ý đến vấn đề này nữa, nhanh chóng đổi sang chủ đề khác, "Người mà con thà trốn học cũng phải cứu cho bằng được kia, giờ đang nằm trong bệnh viện của cha, chính là cậu học sinh tên An Miên kia à?"

An Miên nghe thấy tên mình, vừa run lẩy bẩy tiếp tục trốn đi, vừa dựng tai lên nghe.

Tiếng Dung Tỉnh lập tức truyền tới: "Đúng vậy."

"Sao con lại cứu nó?"

Dung Tỉnh yên lặng một lát, dường như đang nghĩ xem mình nên bịa ra lí do gì. Nói mới nhớ thì chẳng lẽ nhất định phải có một lí do nào đó mới được cứu bạn cùng lớp à?

Một lúc sau, Dung Tỉnh mở miệng, chậm rãi nói, có lẽ là anh đang cân nhắc từng lời: "Cậu ấy là bạn cùng lớp với con, cũng là đối thủ cạnh tranh mà con từng coi là địch thủ, con không muốn sau này con vĩnh viễn không còn cơ hội vượt qua cậu ấy nữa."

An Miên ôm gối, ngồi lại vào trong nắp chai, hai phiến lá nhỏ trên đầu không khỏi run lên. Cậu biết Dung Tỉnh luôn coi cậu như đối thủ cạnh tranh nhưng khi nghe Dung Tỉnh dùng hai chữ "địch thủ" để nhắc đến mình, cậu không khỏi có chút hụt hẫng.

Vinh Chấn Đức cười lạnh, "Cái tên An Miên này, cha từng nghe qua rồi, là Trạng nguyên kì thi tuyển sinh trung học năm đó của thành phố A. Con trở thành bạn cùng lớp với nó, còn cứu nó nhưng lại chỉ nghĩ đến việc vượt qua nó thôi à?"

Dung Tỉnh lần nữa rơi vào yên lặng.

"Chưa kể, con còn đưa nó vào khu phòng bệnh trọng điểm của chỗ bọn ta, đây là đặc quyền của VIP." Vinh Chấn Đức nói, "Nếu chỉ với những lí do như miệng con nói thì thực sự không đáng."

Giọng Dung Tỉnh có phần kiềm nén: "Con không nên cứu cậu ấy sao?"

"Không phải là không nên cứu mà là suy nghĩ của con không nên ngây thơ như vậy." Vinh Chấn Đức lắc đầu, "Thắng bại nhất thời của học sinh chẳng lẽ quan trọng lắm à? Nó không chỉ là bạn cùng lớp của con mà còn là một nhân tài hiếm có, giá trị của nhân tài, lớn hơn rất nhiều so với những gì con vừa nhắc tới."

Dung Tỉnh dùng dĩa chọc vào đĩa thức ăn trước mặt, phát ra tiếng vang nhẹ, trong giọng nói không nghe ra ưu tư, "Con biết... đây là một khoản đầu tư. Con cứu cậu ấy là để sau này con có thể dùng cậu ấy."

An Miên trong túi nghe được đoạn đối thoại này cũng ngớ cả người. Sao tự dưng lại thành đầu tư rồi?

Thế mà Vinh Chấn Đức lại rất hài lòng: "Đúng, đây mới là suy nghĩ đúng đắn."

"Nói cách khác, cha," Dung Tỉnh xác nhận, "Cha có đồng ý với khoản đầu tư này của con, còn có đồng ý cho cậu ấy mượn phòng bệnh đó không?"

"Chuyện này còn phải xem khoản đầu tư của con có thể thu về lợi ích xứng đáng hay không." Vinh Chấn Đức lắc đầu, "Cha nghe bác sĩ nói tình trạng của nó có hơi lạ, không thể dự đoán trước được bao giờ nó sẽ tỉnh lại. Nếu nó tỉnh lại trong thời gian ngắn thì đương nhiên là chuyện tốt, đáng giá. Nhưng nếu qua thời gian dài vẫn không tỉnh lại được thì người này lập tức trở nên vô dụng, không đáng."

Dung Tỉnh khẽ thở ra một hơi, "Đầu tư đương nhiên có rủi ro, chút rủi ro này hoàn toàn có thể gánh được."

Vinh Chấn Đức nói: "Hiện tại đương nhiên có thể gánh được. Con chỉ cần nhớ, nếu tổn thất bắt đầu lớn hơn lợi nhuân thì con phải cắt lỗ kịp thời."

Dung Tỉnh không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, anh không muốn tiếp tục nói chuyện về chủ đề này.

May là bên cạnh vẫn còn có một người phụ nữ hiểu cách nhìn sắc mặt và thái độ người khác. Người phụ nữ được gọi là dì Chu kia nhanh chóng nhận ra tâm trạng không vui của Dung Tỉnh, mỉm cười gắp mấy món vào bát Vinh Chấn Đức, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tỉnh giờ mới bây lớn, sao anh phải nói với con mấy chuyện này chứ? Nếu anh thực sự muốn dạy con trai, không bằng về dạy dỗ Tiểu Hoa đi. Tiểu Hoa cũng đã hai tư rồi mà làm việc vẫn như trẻ con ấy, nó mới nên nghe nhiều mấy lời dạy bảo này."

"Con nhóc Tiểu Hoa đó," Vinh Chấn Đức nhíu chặt chân mày, "Nhiều lúc còn không bằng Tiểu Tỉnh."

Dì Chu nghe vậy cũng mỉm cười, thậm chí còn phối hợp oán tách "Tiểu Hoa" kia đôi câu.

Bữa tối kết thúc trong bầu không khí lúng ta lúng túng, có mỗi Vinh Chấn Đức cảm thấy "cả nhà đều vui".

Trước khi tạm biệt, dì Chu còn cẩn thận dặn dò Dung Tỉnh, nói rằng thời tiết trở lạnh, nên mặc thêm quần áo ấm.

Vinh Chấn Đức ấn vai Dung Tỉnh, dặn anh không được lơ là việc học.

Thật đúng là hai vị trưởng bối hiền hòa.

Mãi cho đến khi cuối cùng cũng tách khỏi hai người này, Dung Tỉnh một mình bước đến một chỗ tĩnh lặng, anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh phủi bụi trên vai, cau mày, tựa như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy.

Sau đó anh lấy tờ khăn giấy nhét trong túi áo ra, xem nhóc con bên trong.

An Miên vẫn ngồi bó gối như cũ, cậu cuộn người thành một quả bóng nhỏ, hai phiến lá trên đầu rũ xuống.

Cậu vẫn đang nghĩ tới chuyện "đầu tư", "lợi nhuận" rồi "cắt lỗ kịp thời" trong cuộc đối thoại ban nãy, tâm trạng sa sút cực kì.

Dung Tỉnh lấy cái nắp chai cùng An Miên ra khỏi túi, dùng ngón tay gảy nhẹ phiến lá kia.

An Miên nhanh chóng phản ứng lại, vọt ra phía sau như một chú thỏ bị dọa sợ, đỏ mặt ôm kín đầu.

"Cậu sao thế?" Dung Tỉnh lấy bình tưới ra, "Sao không có vẻ ỉu xìu vậy?"

An Miên vội lùi về sau hai bước, cậu thực sự sợ bị phun nước bất ngờ.

Thấy dáng vẻ của cậu, Dung Tỉnh lắc lắc bình tưới trước mặt hai lần, đang định cất đi: "Vậy tôi không tưới cho cậu nữa."

An Miên định thần lại, vội giữ đầu ngón tay Dung Tỉnh lại.

"Rốt cuộc thì muốn sao đây?" Dung Tỉnh hỏi cậu.

"Muốn, muốn tưới nước." An Miên nhéo nhéo phiến lá quả thực bị bí đến hơi héo trên đầu, sau đó thận trọng bổ sung, "Nhưng... xin cậu tưới nhẹ hơn chút..."

Dung Tỉnh nhìn chằm chằm bình tưới trong tay, không khỏi trầm mặc.

Chuyện tưới nước này, làm sao mới có thể nhẹ nhàng hơn được?

Anh trầm tư suy nghĩ một hổi rồi đặt nắp chai lên một bậc thang, vặn mở bình phun nước ra.

Dưới ánh mắt thấp thỏm mong chờ của An Miên, Dung Tỉnh dùng ngón tay chấm chút nước, khẽ thoa lên phiến lá.

Cái này thực sự đủ nhẹ nhàng. Nhưng cái chạm ấy lại khiến An Miên chợt rung rẩy, mặt đỏ bừng, thẹn thùng đến mức không nhịn được chạy qua một bên.

"Đừng chạy, sao cậu lại chạy?" Dung Tỉnh dùng cả hai tay đuổi theo.

Trong lúc này, anh cầm bình nước không chắc, bình lập tức nghiêng sang một bên, dội thẳng vào đầu An Miên.

"Úi!" An Miên không kịp tránh, nhất thời bị dội đến lạnh thấu xương.

Dung Tỉnh nhìn bình nước vơi đi một nửa, lại nhìn về phía Miên sũng nước, vẻ mặt vô tội.

"Thôi, lần sau đừng nhẹ nhàng nữa." An Miên dùng đôi tay nhỏ xíu vắt nước trên quần áo, khóc không ra nước mắt, "Cứ như trước đi, thực ra thì cũng tốt lắm."

Dung Tỉnh không khỏi bật cười.

"Cậu còn cười cái gì." An Miên phiền não.

"Hahaha!" Dung Tỉnh càng cười to hơn.

An Miên quay lưng lại, không muốn để ý đến anh.

Cho đến khi một cục bông gòn nhỏ nhanh chóng được đặt lên đầu cậu, khẽ xoa xoa đầu cậu.

An Miên vươn đôi tay nhỏ bé kia lên, ôm lấy cục bông gòn còn to hơn cả người mình, từ từ bọc cả người mình lại.

Dung Tỉnh đậy bình nước lại, ngồi bên mép bậc thang, nhìn cục bông nhỏ rung rinh mấy lần.

Một lát sau, cái đầu nhỏ của An Miên mới ló ra.

Dung Tỉnh nhìn cậu, cười ôn hòa, ánh mắt cong cong thành một đường vòng cung.

An Miên chui cả người ra khỏi miếng bông, chậm rãi bước tới bên tay Dung Tỉnh.

Dung Tỉnh vươn ngón tay ra khẽ vuốt nhẹ lên người An Miên một cái, như là đang xem xem cậu đã khô chưa.

An Miên chợt dùng đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy đầu ngón tay anh, tựa đầu vào, ôm thật chặt.

"Sao thế?" Dáng vẻ dính người này khiến Dung Tỉnh bất ngờ, quả thực là được chiều mà lo, "Không phải nãy cậu còn đang tức giận à? Tự dưng làm sao vậy?"

An Miên không nói gì, gương mặt đang dán vào tay Dung Tỉnh càng lúc càng đỏ.

Vừa nãy cậu thực sự rất giận, vừa giận vừa buồn. Một mặt là bởi cách tưới nước đơn giản thô bạo của Dung Tỉnh, nhưng đây chỉ là một phần nhỏ. Điều khiến An Miên khó chịu hơn cả là cậu nghe Dung Tỉnh và ba anh nói về cậu như một khoản "đầu tư".

Nhưng giờ Dung Tỉnh lại nhìn cậu mỉm cười.

Không phải nụ cười tiêu chuẩn hoàn hảo mà là nụ cười từ tận đáy lòng.

"Dung Tỉnh, cậu chưa từng coi chuyện của tớ là một khoản đầu tư," An Miên buồn buồn hỏi, thấp thỏm không rõ mình đang mong đợi một câu trả lời như thế nào, "Lúc nãy cậu nói với ba mấy lời ấy đều là giả đúng không?"

---

Chú thích:

*长点心: phương ngữ Đông Bắc, nghĩa là cẩn thận, cẩn trọng. Trong câu thoại "海燕啊,你可长点心吧" (tạm dịch: Hải Yến à, cậu nên cẩn trọng chút đi) xuất phát từ tiểu phẩm "相亲" (tiếng Anh: Blind date) do Triệu Bản Sơn và đệ tử Tống Tiểu Bảo, Triệu Hải Yến biểu diễn vào đêm giao thừa Liêu Thị năm 2011. Sau khi nổi tiếng, từ này thường xuyên được cư dân mạng sử dụng khi có người phạm vào sai lầm thường thức.

Chữ Dung (容) trong tên Dung Tỉnh mang ý nghĩa khoan dung rộng lượng, còn chữ Vinh (荣) trong tên ông bố mang nghĩa phồn vinh hưng thịnh, hai chữ này khác nghĩa, Hán tự cũng khác nhưng đồng âm, đều đọc là [róng]


Hết chương 14




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy