Chương 25: Lộ rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mạc Hiểu Hiền

Editor: Lilac♡ | Beta: lnc

Các bạn học đầy mồm cơm chó.

Giữa lúc không khí căng thẳng, một vài người của Tinh Tam không khỏi lùi lại.

Còn tên được gọi là "hạng nhất" kia vẫn còn đang cứng mặt đứng ở đó, "Làm sao, chúng mày định làm gì, muốn đánh nhau à?"

"Hoàng Viễn Xương," Dung Tỉnh đứng yên trước mặt người này, cười lạnh, "Mời cậu thu hồi lại lời vừa nói."

Các bạn học của trường Tinh Nhất đồng loạt dừng lại, vây thiếu nhiên được gọi là Hoàng Viễn Xương kia vào giữa, đồng tình với ý kiến của Dung Tỉnh, "Vị thần tối cao của trường tụi này, không đến lượt mày nói này nói nọ."

Ngay cả học sinh của Tinh Tam cũng bắt đầu kéo tay Hoàng Viễn Xương, "Đại Hoàng, bỏ đi."

Nhưng bản thân Hoàng Viễn Xương vẫn không phục.

Bỏ cái gì mà bỏ? Bọn họ ngàn dặm xa xôi chạy tới ngược Tinh Nhất nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc chỉ vì bên vây bên ép dọa sợ? Nếu thực sự sợ hãi cụp đuôi chạy về như thế, sau này nào còn mặt mũi đứng trước nữ thần nữa!

Cậu ta bị khí thế của Dung Tỉnh ép chặt nhưng lại không muốn chịu thua, nên cả người cứ đứng đó với tư thế vặn vẹo, cơ mặt căng như sắp đứt ra tới nơi, "Tao không thu lại đấy, chúng mày muốn sao? Giỏi thì đánh tao đi này!"

Dung Tỉnh nhướng mày, sau đó nhanh chóng thả lỏng, mỉm cười nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ, "Thằng hề nhảy nhót."

"Mày..." Vốn Hoàng Viễn Xương đã căng như dây đàn, nghe được câu này xong, trong đầu như đứt mất sợi nào, giận đến mức tung một cú đấm về phía Dung Tỉnh.

Học sinh Tinh Tam cũng luống cuống tay chân, vội ngăn cậu ta lại, "Đại Hoàng, cậu đang làm cái gì vậy?"

Học sinh Tinh Nhất thì lập tức chung một kẻ thù, "Còn dám ra tay với Dung thiếu? Nghĩ bọn này dễ bắt nạt à!"

Về phía Dung Tỉnh, anh chỉ hơi lui về sau né một cái, chẳng tốn tí công sức nào đã tránh được, thậm chí còn thừa sức đi cản những bạn học vốn đã không kìm chế được cảm xúc.

Nhưng bản thân Dung Tỉnh này đây cũng kích động vô cùng.

Anh không sợ Hoàng Viễn Xương ra tay, mà chỉ sợ Hoàng Viễn Xương không ra tay. Nói đến động tay động chân, trước giờ Dung Tỉnh chưa từng ngán ai.

Hoàng Viễn Xương như nổi điên vậy, nắm đấm liên tục hướng về phía Dung Tỉnh nhưng ngay cả một góc áo Dung Tỉnh cũng không chạm tới.

Dung Tỉnh khẽ đánh trả một cú, khiến cậu ta suýt nữa ngã như chó gặm bùn.

Bây giờ Dung Tỉnh căn bản chẳng thèm quan tâm gì mà hậu quả với chả hình phạt. Anh thấy đối phương còn dám vung nắm đấm qua, không khỏi cười lạnh một tiếng, quyết tâm cho tên này một bài học.

"Dung Tỉnh dừng tay!" Lớp trưởng thấy tình hình không ổn, toát cả mồ hôi lại, "Cậu như vậy sẽ bị ghi lỗi!"

Dung Tỉnh chẳng để tâm nhiều đến vậy, nắm đấm của anh đã giơ lên, sắp hạ cánh trên mặt đối phương rồi.

Nhưng ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Dung Tỉnh chợt dừng mọi động tác của mình lại. Như thể anh vừa lấy lại tinh thần, nhớ tới bản thân vẫn còn phải làm một học sinh xuất sắc mà chợt khựng lại.

Lớp trưởng nhẹ cả người, tưởng rằng mình khuyên được rồi.

Cơ mà thực ra thì về cơ bản là Dung Tỉnh chẳng nghe được lớp trưởng nói cái gì. Sở dĩ anh chợt khựng lại là bởi, giây phút này, cuối cùng tai nghe cũng truyền tới một giọng nói mềm mại mỏng manh.

"Dung Tỉnh..."

Là giọng An Miên.

Cuối cùng An Miên cũng gọi cho anh!

Dung Tỉnh mừng rỡ không thôi, nào còn nhớ Hoàng Viễn Xương là ai nữa? Anh vội dừng lại, xoay người muốn rút, một lòng chỉ muốn tìm một chỗ kín đáo để vui vẻ nói chuyện với An Miên.

Nhưng chờ anh, lại là một tiếng "bốp"- Hoàng Viễn Xương nhân lúc anh phân tâm, lại đấm mạnh một cái.

Cú đấm ấy không thể làm đau một cọng lông nào trên người Dung Tỉnh nhưng cú đấm sượt qua tai khiến tai nghe Dung Tỉnh đang đeo rơi ra ngoài.

Tai nghe rơi xuống đất, Dung Tỉnh vội cúi xuống muốn nhặt lên. Kết quả là chân Hoàng Viễn Xương loạng choạng, lại đúng lúc giẫm lên tai nghe của anh.

Lần này Hoàng Viễn Xương không có cố ý.

Nhưng tên Hoàng Viễn Xương này, nói sao nhỉ, cao có mét sáu nhưng nặng tới trăm tám chục cân (90kg).

Chỉ nghe tiếng "rắc" một cái, một trăm tám chục cân đè lên cái tai nghe.

Tai nghe vỡ nát.

Vẻ mặt Dung Tỉnh cũng vỡ tan.

Anh ngẩng lên, yên lặng nhìn Hoàng Viễn Xương.

Hoàng Viễn Xương run như cầy sấy. Chẳng hiểu sao cậu ta lại thấy Dung Tỉnh còn đáng sợ hơn lúc trước gấp vạn.

Cuối cùng Hoàng Viễn Xương cũng biết sợ rồi.

Thậm chí ngay cả ý nghĩ muốn băm thây trăm mảnh tên này cũng đã xuất hiện trong đầu Dung Tỉnh rồi.

Anh hận, anh hận vô cùng! Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được điện thoại của An Miên chủ động gọi tới, cuối cùng cũng nghe được giọng An Miên, nhưng chớp mắt lại bị hủy, bị phá hủy hoàn toàn!

Đương lúc Dung Tỉnh nghiến răng nghiến lợi lại chợt nghe thấy trong túi mình phát ra một tiếng gọi, "Dung Tỉnh?"

Vẫn là giọng của An Miên.

Nháy mắt, Dung Tỉnh chợt thấy hoảng hốt, gần như cho rằng bản thân hôm nay thật ra không để An Miên ở nhà, anh bất giác lục tìm trong túi. Kết quả lại chẳng thấy bóng dáng nhỏ bé của An Miên mà chỉ thấy điện thoại của mình.

Chẳng biết loa ngoài được bật khi nào, tiếng An Miên vang lên từ trong điện thoại.

Vì qua hồi lâu mà không thấy Dung Tỉnh trả lời nên giọng An Miên nhuốm chút lo lắng, "Dung Tỉnh? Dung Tỉnh..."

Đúng rồi, anh và An Miên liên lạc qua điện thoại, tai nghe chẳng qua chỉ là một thứ công cụ để nghe máy kín đáo hơn thôi. Nếu giờ tai nghe vỡ rồi hỏng hoàn toàn thì điều này cũng không đồng nghĩa với việc anh không thể nói chuyện với An Miên được nữa, anh vẫn có thể trực tiếp dùng điện thoại để nghe giọng An Miên mà. Lúc này mới nghĩ đến chuyện ấy khiến Dung Tỉnh cảm thấy vừa nãy bản thân nhất định là ngu người rồi.

Phút chốc, tâm tình tồi tệ tan theo mây gió, Dung Tỉnh vui vẻ trở lại.

Nhưng chưa kịp hưởng thụ niềm vui ấy một cách trọn vẹn, anh đã phát hiện xung quanh chợt trở nên lặng lẽ một cách kì lạ.

Dung Tỉnh ngẩng lên, phát hiện tất cả các bạn cùng lớp đều đang nhìn anh với vẻ mặt kì dị khó hiểu, mắt ai cũng trừng to như chuông đồng.

Về phần học sinh của Tinh Tam, tuy chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy động tác đồng loạt của học sinh Tinh Nhất như vậy, cũng theo đó một hai đều nhìn về phía Dung Tỉnh chằm chằm.

Sau đó một bạn cùng lớp không nhịn được hỏi, "Dung thiếu, đây là giọng vị thần tối cao à?"

Lúc này học sinh Tinh Tam mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhất thời xôn xao, "Vị thần tối cao? Thần tối cao của Tinh Nhất ấy hả? An Miên đó sao?"

Cuối cùng Dung Tỉnh cũng nhận ra rằng lớn chuyện rồi.

Sở dĩ anh phải thường xuyên sử dụng tai nghe, không phải vì để che giấu sao. Giờ các bạn đều nghe thấy tiếng An Miên rồi, lớn chuyện rồi.

"Sao thế Dung thiếu?" Mọi người đều không thèm để ý đến mâu thuẫn với Tinh Tam nữa mà tập trung vây quanh Dung Tỉnh, "Vị thần tối cao tỉnh lại rồi sao? Giờ cậu ấy ổn hơn chưa?"

"Không..." Dung Tỉnh đẫm mồ hôi, không biết nên trả lời như thế nào.

Cơ mà An Miên đầu dây bên kia chờ mãi vẫn không thấy tiếng trả lời của Dung Tỉnh thì sắp khóc đến nơi, cậu không nhịn được khẽ giọng gọi, "Dung Tỉnh..."

Giọng điệu mềm mại tới nỗi như thể vắt được ra nước.

Vẻ mặt của mọi người càng lúc càng khoa trương, như thể vừa mới gặp quỷ vậy. Tình huống gì đây? Đây thực sự là giọng thần tối cao sao?

Sao lại mềm đến vậy? Sao vị thần tối cao có thể gọi tên Dung Tỉnh một cách nhẹ nhàng đến thế? Vị thần cao quý lạnh lùng trong trí nhớ của bọn họ rõ ràng không phải như thế này! Thật là, thật là khiến con người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị mà, sao chỉ mình Dung Tỉnh có đãi ngộ như thế?

Ánh mắt mọi người nhìn Dung Tỉnh càng lúc càng trở nên vi diệu.

Dung Tinh hít một hơi thật sâu, dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm lơ tiếng thút thít của An Miên được, đành phải lấy điện thoại* ra trước mặt bao người, nói vào mic, "Là tôi, tôi đây."

"Dung Tỉnh!" An Miên lập tức vui vẻ, "Tốt quá rồi, tớ còn tưởng cậu vẫn đang giận tớ, vừa nãy còn sợ cậu sẽ không để ý đến tớ."

"Sao có thể chứ?" Dung Tỉnh làm lơ tình cảnh xung quanh, nhắm mắt nói, "Có bao giờ tôi giận cậu đây?"

"Sao cậu vẫn chưa về?" An Miên lại hỏi, "Hôm nay tớ có phát hiện lớn lắm, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."

"Xảy ra chút chuyện nhỏ thôi, nhanh thôi nhanh thôi, sắp về rồi đây."

Chúng bạn học xung quanh nghe được đoạn đối thoại này, rối rít hít vào một ngụm khí lạnh. Cái này có gì sai sai, quan hệ này có điều không đúng, giữa các bạn nam bình thường sẽ nói những lời như vậy sao?

Chớp mắt, các bạn học cũng lập tức lấy điện thoại của mình ra.

Hội tám khẩn cấp về chuyện tình yêu của Dung thiếu nhanh chóng náo nhiệt trở lại.

"Thần tối cao."

"Đó là thần tối cao."

"Vậy mà thật sự là vị thần tối cao."

"Tôi thất tình."

"Tôi cũng thất tình rồi."

"Các cậu có ai thảm bằng tôi, tôi thất hai tình lận nè!"

Trong lúc bọn họ đang nhiệt tình trao đổi, những học sinh Tinh Tam cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Bọn họ ngàn dặm tìm tới ngược người ta, kết quả bây giờ ăn bơ cả đám? Đúng là không thể chịu nổi mà!

Hoàng Viễn Xương sải bước, nhanh chóng chen vào trong nhóm người, ló gương mặt mập mạp của mình ra chỉ tay vào điện thoại của Dung Tỉnh, nói với người trong điện thoại, "Rốt cuộc mày là ai!"

An Miên không ngờ lại nghe thấy giọng của người khác, sợ đến mức hồi lâu không có động tĩnh gì.

Dung Tỉnh vội đẩy người này ra, "An Miên vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, đừng dọa cậu ấy."

"Thật sự là An Miên?" Nhịp thở của Hoàng Viễn Xương chợt trở nên nặng nề, dứt khoát hạ chiến thư, "An Miên Tinh Nhất, cậu nghe đây, tôi là Hoàng Viễn Xương của Tinh Tam, lần thi tháng này tôi đạt hạng nhất! Cậu cứ chờ đó cho tôi, lần sau tôi sẽ đường đường chính chính vượt qua cậu!"

Lúc lâu sau An Miên mới phản ứng lại, giọng điệu mờ mịt, "Hoàng Viễn Xương... là ai?"

"..."

Hoàng Viễn Xương, đã chếc.

Học sinh Tinh Tam hợp sức cùng nhau kéo nhóc mập đang khóc thầm đi.

Cuối cùng An Miên cũng biết có chuyện không ổn, không dám nói thêm với Dung Tỉnh nữa, vội cúp máy.

Sau đó Dung Tỉnh chuẩn bị tránh người.

Nhưng lúc này mọi người đều đang nhiệt huyết dâng trào, sao có thể thả anh đi? Mọi người lập tức vây Dung Tỉnh vào giữa, bắt đầu tra hỏi, "Xảy ra chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Vị thần tối cao tỉnh rồi sao? Đã khỏe hơn chưa?"

Da đầu Dung Tỉnh tê rần, chỉ đành dùng một lời nói dối để che đậy một lời nói dối khác, "Ừ, tỉnh rồi, mới tỉnh thôi. Giờ cậu ấy còn yếu lắm, thỉnh thoảng mới miễn cưỡng tỉnh táo chút thôi còn lại phần lớn thời gian cậu ấy vẫn còn cần nghỉ ngơi, không biết bao giờ mới bình phục hoàn toàn."

Mọi người đều tin là thật, không ngừng cảm khái.

Ngay lúc Dung Tỉnh chuẩn bị chuồn đi thì anh nghe thấy lớp trưởng ở một bên an ủi, "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. Nếu đã tỉnh rồi, vậy thì chúng ta tổ chức đi thăm cậu ấy chút đi."

Chân Dung Tỉnh khẽ trượt một cái, suýt nữa thì cắm mặt xuống đất.

"Chắc không cần thăm đâu?" Mồ hôi trên đầu Dung Tỉnh gần như ướt đẫm, "Cậu ấy mới tỉnh, còn cần nghỉ ngơi nhiều."

"Bạn học chung lớp, sao có thể không thăm?" Lớp trưởng vỗ mạnh vào vai Dung Tỉnh, "Yên tâm đi, bọn này sẽ không phiền cậu ấy đâu, chỉ đến nhìn cái rồi về thôi, cùng lắm là xem xem cậu ấy tỉnh thật hay chưa thôi."

Dung Tỉnh cười khan, cảm thấy khóe miệng mình như sắp rút gân tới nơi.

...

Gần sáu giờ, cuối cùng Dung Tỉnh cũng về tới nhà.

An Miên lo lắng chờ trong phòng đã lâu. Vừa nãy trong điện thoại truyền tới giọng của những người khác, cậu biết chắc đã xảy ra chuyện gì rồi nhưng lại không rõ rốt cuộc là chuyện như thế nào khiến cậu vô cùng căng thẳng.

Vừa thấy tiếng Dung Tỉnh mở cửa, An Miên đã trông mong canh trước bàn.

Cuối cùng Dung Tỉnh cũng vào phòng ngủ, quả thực vẻ mặt tràn đầy u sầu.

"Sao thế Dung Tỉnh," An Miên lo lắng hỏi anh, "Xảy ra chuyện gì cực kỳ tệ à?"

"Thực ra cũng không phải tệ lắm." Dung Tỉnh thở dài xoa trán, "Chỉ là trong lớp nghĩ cậu tỉnh rồi, mai sẽ đến viện thăm cậu."

An Miên sợ ngây người.

"Không sao đâu, không tính là chuyện lớn." Dung Tỉnh nói, "Chỉ cần nói với bác sĩ một tiếng, vờ như cậu tỉnh rồi lại bất tỉnh là có thể tiếp tục gạt mọi người rồi."

Dù nói nghe có vẻ dễ nhưng nhìn vẻ mặt Dung Tỉnh là biết thực tế không dễ dàng như vậy.

"Nhưng, nhưng mà," An Miên lắp ba lắp bắp, "Nhưng bác sĩ sẽ nghi ngờ đúng không?"

Dung Tỉnh gượng cười, "Dù sao cũng không biết đến khi nào cậu mới thực sự tỉnh lại, cũng chỉ đành dùng cách này."

An Miên chợt yên lặng.

Dung Tỉnh kinh ngạc hỏi cậu, "Sao thế?"

Cơ thể nhỏ bé của An Miên chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay che mặt. Cẩn thận nhìn lại thì thấy gương mặt ấy đỏ bừng.

"Sao tự dưng lại đỏ mặt?" Dung Tỉnh càng kinh ngạc hơn.

Anh duỗi tay muốn chạm vào nhóc con tự dưng lại ngượng ngùng này.

Nhưng mà nhóc con ấy lại tránh được, còn chạy thật xa như một làn khói lướt qua, dường như rất sợ chạm phải Dung Tỉnh dù chỉ một chút.

"Rốt cuộc cậu làm sao thế?" Dung Tỉnh nhíu mày, cảm giác An Miên lúc này có gì đó không đúng.

An Miên đỏ mặt, chạy thẳng vào tòa nhà nhỏ hai tầng của mình.

Cậu chạy lên phòng ngủ trên tầng hai của tòa nhà, chui vào chăn rồi quấn mình thật chặt, chỉ để lộ mấy cọng tóc nhỏ.

Sau đó, một giọng nói khe khẽ truyền ra từ trong chăn, "Thực ra thì, tớ, có lẽ tớ biết một cách, có thể, cách có thể giúp tớ khôi phục trở lại..."

Nói xong, chăn bông chợt bị quấn chặt hơn.

Cả người An Miên nóng như sắp chín tới nơi.

---

*Đoạn này trong raw là tai nghe, tui nghĩ chắc tác giả type lộn nên sửa lại thành điện thoại.

Hết chương 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy