Chương 6: Lão khốn nạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mạc Hiểu Hiền

Editor: Lilac♡ | Beta: lnc


"Suýt nữa thì ông đá trúng túi áo của tôi rồi."

Nửa tiếng sau, Dung Tỉnh mang theo An Miên xuống khỏi xe buýt, đi tới bệnh viện lúc trước.

Rất nhanh sau đó, Dung Tỉnh quen cửa quen nẻo tìm được phòng bệnh lúc trước cơ thể An Miên nằm. Cơ mà lúc này đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, bên trong phòng bệnh cảnh còn người mất, chỉ có y tá trực ban vẫn nhớ rõ bạn học sinh anh tuấn này.

"Lại là em à." Y tá cười, chào hỏi với Dung Tỉnh, "Di thể vị bạn học kia của em đã được người nhà đón về rồi."

Dung Tỉnh lại hỏi kĩ càng về vị "người nhà" kia của An Miên.

Chờ sau khi cô y tá kia tỉ mỉ tả lại một lần, Dung Tỉnh nói với cô một câu cảm ơn rồi mới đi đến góc vắng người, nhìn vào túi áo mình.

"Là cậu của tớ." An Miên rầu rĩ nói.

Người cậu này của An Miên cũng là người giám hộ trên danh nghĩa. Nhưng từ bé đến lớn, người này thường xuyên thượng cẳng tay hạ cẳng chân với cậu nên An Miên cũng chẳng có tí hồi ức tốt đẹp nào.

Sau đó, An Miên giải thích đại khái về quan hệ giữa mình và người cậu kia dọc đường đi.

Đơn giản mà nói thì An Miên không biết cha mình là ai, mẹ cũng rời nhà từ khi cậu còn rất nhỏ. Từ đó về sau, An Miên xem như là được cậu nuôi lớn. Nhưng người cậu kia cũng chẳng phải hạng thiện lương gì cho cam, ngược lại ông ta còn là phường ác ôn. Chưa kể đến "ngũ độc*" nhưng cứ uống say là ông ta thường xuyên xuống tay đánh người, thái độ đối với An Miên cũng không tốt, ông ta coi cậu như một loại gánh nặng, suýt nữa thì ngay cả đến trường đi học cũng không được đi.

(Gốc là 五毒俱全 hay "ngũ độc câu toàn". Ban đầu "ngũ độc" là để chỉ 5 sinh vật có độc: bọ cạp, rắn, rết, cóc, tắc kè nhưng nay lại dùng để chỉ 5 thói hư tật xấu: hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, chơi gái, dùng ma túy. Câu này thường dùng để chỉ hạng người không tuân thủ pháp luật, không có đạo đức, làm đủ chuyện xấu.)

Nhưng rốt cuộc về sau vì sao vẫn được đi học? Đoán chừng là bởi từ nhỏ cậu đã thông minh, tự mình học đọc học viết, hơn nữa còn dựa vào việc chép bài tập giúp bạn nhỏ khác để kiếm chút tiền.

Dung Tỉnh yên lặng nghe những chuyện này, không biết nên đánh giá như thế nào cho phải.

Anh dựa theo địa chỉ trong miệng An Miên để tìm cái nơi mà cậu gọi là nhà.

Trong khu phố cũ đằng sau một con hẻm vắng vẻ là những dãy nhà xập xệ. Mấy người lớn tuổi đang ngồi dưới bóng râm, tốp năm tốp ba cùng nhau trò chuyện.

Dung Tỉnh tìm được nhà của An Miên nhưng cánh cửa đóng chặt, gọi thì không ai trả lời.

Lão khốn nạn - đây là cách mà hàng xóm gọi cậu của An Miên, nửa tiếng trước đã đi ra ngoài, không biết đi đâu.

Bận rộn một chuyến lại chẳng thu hoạch được gì, Dung Tỉnh không có cách nào khác, chỉ đành tạm rời đi, lần sau lại ghé.

Tiếng nói chuyện của mấy người lớn tuổi loáng thoáng truyền đến, "Hầy, đứa nhỏ An Miên này... Tiếc thật đấy..."

Bước chân Dung Tỉnh hơi khựng lại nhưng không ngừng, nhanh chóng rời khỏi khu phố nhỏ này.

An Miên vẫn trầm mặc, mãi đến tận khi Dung Tỉnh lên xe buýt để quay về cậu mới mở miệng nói chuyện.

"Dung Tỉnh." An Miên nhỏ giọng, thoạt nghe có vẻ hơi chút nghẹn ngào, tựa như đang cố gắng kìm lại tiếng khóc, "Có phải tớ thực sự chết rồi không?"

Dung Tỉnh chuyển tầm mắt vào bên trong túi áo mình.

An Miên đang dùng tay ôm hai đầu gối, yên lặng cuộn tròn người bên trong nắp chai.

Dung Tỉnh trầm mặc trong chốc lát rồi thò một ngón tay vào trong túi, đẩy lớp màng bọc thực phẩm đã rách bươm ra, khẽ khàng sờ đầu nhỏ của An Miên.

An Miên ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Đừng nghĩ lung tung." Dung Tỉnh nói, "Bây giờ cậu vẫn tung tăng chạy nhảy, ồn ào khắp nơi thế chẳng lẽ lại không được gọi là đang sống à?"

An Miên nở nụ cười.

Cậu đương nhiên hiểu rõ là Dung Tỉnh chỉ đang an ủi mình thôi nhưng không hiểu sao tâm tình lại tốt hơn nhiều.

Lá gan An Miên theo đó cũng lớn hơn không ít, thậm chí còn vươn hai cánh tay nhỏ xíu xiu của mình ra ôm lấy đầu ngón tay Dung Tỉnh, tựa đầu sang bên, "Cảm ơn cậu, Dung Tỉnh, cậu đúng là người tốt mà."

Lời này nghe có hơi kì kì khiến tâm tình Dung Tỉnh trở nên có chút vi diệu.

Nhưng tình huống này tựa như một chú mèo nhỏ vẫn luôn cẩn thận cảnh giác cuối cùng cũng tự mình dán qua, khiến Dung Tỉnh dâng lên cảm giác thỏa mãn một cách kì dị.

Anh cẩn thận khống chế sức tay, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay sờ sờ gương mặt An Miên.

Xe buýt gần đến trạm, mang theo chút lay động nhè nhẹ.

Đột nhiên, Dung Tỉnh thấy một bóng hình quen thuộc ngoài cửa sổ.

Đó là một thanh niên tóc đen, đeo kính, sở dĩ cảm thấy quen mắt là bởi Dung Tỉnh đã gặp người này ở bệnh viện. Lúc ấy, thanh niên đeo kính này ngồi ngoài phòng bệnh của An Miên, hai tay ôm đầu, dáng vẻ cực kì suy sụp.

Lúc đó Dung Tỉnh tưởng anh ta là người nhà của An Miên, bây giờ anh mới biết trừ người cậu bị coi là lão khốn nạn kia ra thì cậu không còn người thân nào khác.

Lúc này, vẻ mặt thanh niên đeo kính kia nhuốm vẻ lo âu, dường như đang khắc khẩu với người khác, người qua đường cũng đã quây thành một vòng để hóng chuyện.

Đúng lúc này xe buýt dừng hẳn.

Dung Tỉnh xuống xe, hỏi thăm người qua đường xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Không đợi người qua đường kịp trả lời, Dung Tỉnh đã nghe được một tiếng nói vừa lớn vừa vang.

Chủ nhân giọng nói kia rống, "Mày còn hỏi tao muốn gì? Mày lái xe đâm chết cháu tao mà mày còn hỏi tao muốn gì à? Tao nói cho mày biết, xảy ra chuyện này, nếu không có 180 vạn thì chuyện này đừng hòng cho qua!"

Lái xe? Cháu? Dung Tỉnh đột nhiên nhíu mày.

An Miên cũng bất ngờ bám lấy mép túi áo anh, trộm ló đầu nhìn ra bên ngoài.

"Ông đừng có mà được voi đòi tiên!" Thanh niên đeo mắt kính kia có hơi luống cuống tay chân, trận địa này khiến anh ta hơi hoảng, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, "Trách nhiệm của tôi thì tôi sẽ không chối bỏ, tôi đã thanh toán viện phí rồi, cũng đang trao đổi với công ty bảo hiểm, tôi sẽ đền tiền cho ông, sao ông cứ phải gây sự với tôi ngay giữa phố thế?"

Người này quả nhiên là tài xế tối qua.

"Công ty bảo hiểm?" Người đàn ông trung niên nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hùng hổ nói, "Chút xíu tiền của công ty bảo hiểm, mày cho là đang bố thí ăn mày đấy à? Kia là cả một mạng người đấy! Công ty bảo hiểm đến đền tiền cho tao, mày cũng phải đền tiền cho tao!"

Người đàn ông trung niên này gầy trơ xương, mái tóc cũng thưa thớt, mặt mày có ba phần giống An Miên, có thể thấy được là có quan hệ huyết thống, xác thực là ông cậu bị người ta gọi là lão khốn nạn kia. Ông ta đang đẩy một chiếc xe đẩy trong tay, trên xe trùm vải trắng, không biết ở trong là cái gì.

Dung Tỉnh đứng ở bên đó nhíu mày.

Đương nhiên là anh không hề có hảo cảm với người đã đâm chết An Miên nhưng mặt mày lão khốn nạn kia trông còn khả ố hơn nhiều.

Lúc này hai bên khắc khẩu lại thành trò hay.

Mãi đến một lúc sau, lão khốn nạn kia thấy tài xế không chịu thỏa hiệp, cười lạnh vỗ vỗ chiếc xe đẩy trong tay mình, "Mày biết tao mang gì đến không?"

Sắc mặt Dung Tỉnh chợt biến, dự cảm xấu trong lòng cứ không ngừng dâng lên, thậm chí lông tơ sau lưng cũng thi nhau dựng hết lên.

"Ông..." Người tài xế kia cũng nghẹn họng nhìn trân trối, hoảng sợ nhìn chiếc xe đầy trùm vải trắng, có chút không dám tin người đối diện sẽ làm loại chuyện không lương tâm như thế, "Ông có ý gì..."

"Tao nói chuyện với mày không được thì đương nhiên phải để cháu tao đến nói chuyện với mày rồi." Tay lão khốn nạn kia đã vươn đến chỗ vải trắng.

Tài xế lắc đầu, vẫn không thể tin được, "Ông sẽ không làm như vậy đâu... Đó là cháu ruột của ông, ông không nhanh chóng để cậu ấy nhập thổ vi an thì ông cũng không thể..."

"Nhập thổ vi an?" Lão khốn nạn lại phỉ nhổ, "Mày không đền tiền cho tao thì tao lấy cái gì cho nó nhập thổ đây?"

Nói xong, ông ta đột nhiên nhấc tay lên, chuẩn bị kéo tấm vải ra.

Ông ta thực sự đưa thi thể của An Miên ra đây, đây là chuyện mà một tên khốn nạn như ông ta chắc chắn có thể làm ra.

Có thi thể ở đây thì sợ gì tiền không đến tay? Để kiếm được món hời lớn thì với ông ta mà nói, chuyện này chỉ là muỗi.

Nhưng lão khốn nạn kia cũng không thể lập tức nhấc tấm vải trắng lên.

Có người dùng sức đè tay ông ta lại.

Lão khốn nạn ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt phẫn nộ đến mất khống chế của thiếu niên.

Lão khốn nạn hung tợn hỏi, "Mày là thằng nào?"

Dung Tỉnh hít sâu một hơi, mạnh mẽ ép mình tỉnh táo lại, "Theo tôi biết thì An Miên tiết kiệm được 50 nghìn tệ. Số tiền này hẳn là đủ để cậu ấy nhập thổ vi an."

"À," lão khốn nạn cười lạnh, không thèm che giấu rằng mình cầm số tiền này, "Thằng nhóc con này mày định dạy tao dùng tiền thế nào đấy à? Buông tay ra!"

Dung Tỉnh cố kìm nén cảm xúc của bản thân, lực tay của anh cực kì lớn, dường như muốn bóp nát cổ tay của đối phương.

"Mẹ nó, lại thêm một thứ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!" Lão khốn nạn tức giận mắng một câu rồi tung một cú đấm về phía mặt Dung Tỉnh.

Dung Tỉnh vẫn muốn tránh xô xát, chỉ cúi người tránh cú đánh kia.

Nhưng ngay sau đó lão khốn nạn nhấc gối, mắt thấy rất nhanh sẽ đá trúng ngực Dung Tỉnh.

Dung Tỉnh nhấc tay lên, tiếp được cú lên gối này một cách ổn định vững chắc.

Đến lúc này lão khốn nạn mới sửng sốt nhận ra thiếu niên thoạt nhìn yếu ớt trước mắt này lại có thân thủ cực kì tốt.

Dung Tỉnh nhìn thẳng vào mắt ông ta, hốc mắt anh đỏ bừng, "Suýt nữa thì ông đá trúng túi áo của tôi rồi."

Gì cơ? Lão khốn nạn có hơi mờ mịt.

Đương lúc ông ta lấy lại tinh thần thì Dung Tỉnh đã vung một đấm lên, nắm đấm này dường như chiếm trọn tầm nhìn của lão khốn nạn kia.

Hết chương 6


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy