Chương mười bốn: ra ngoài chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối thứ sáu, bà chủ hôm nay đóng cửa tiệm, Ôn Yến không cần đi làm, đang ở trong phòng làm bài tập, dưới lầu bỗng truyền đến tiếng gọi.

"Ôn Tiểu Yến!"

Kêu một lần lại một lần, làm cho cô muốn xem nhẹ cũng không thể.

Cô mở cửa sổ, vừa lúc thấy mấy người F4 đều đứng ở dưới lầu.

Lạc Tư Ngôn cùng Lục Thiên Hàng không có biểu tình gì, có lẽ là bị kéo tới.

Lục Thiên Mạch và Lý Húc Dương giống như hai tên ngốc cười tủm tỉm, hô to gọi lớn.

Vừa thấy cửa sổ mở ra, Lục Thiên Mạch lập tức đem tay cuốn thành dạng loa, hô lớn.

"Ôn Tiểu Yến, mau xuống lầu! Hôm nay thứ sáu, ngày mai không cần lên lớp, bọn tôi mang cậu ra ngoài chơi, xuống lầu đi!"

"Đi nơi nào a? Tôi còn muốn ôn bài, tôi không đi đâu, sắp đến thi tháng rồi, cậu cũng phải xem sách cho tốt, nếu không lại đứng chót thì sao bây giờ." Cô thật tâm lo lắng cho người học trò đầu tiên của mình. Nếu cậu ta thi kém, sẽ làm tổn hại đến uy tín của cô.

"Móa!" Nghe thấy lời cô, Lý Húc Dương mắng một tiếng, con nhỏ này thấy hắn có vết thương ở đâu liền chọt vào chỗ đó. 

Một tên bại trận.

Lục Thiên Mạch vội đuổi theo.

"Ôn Tiểu Yến, xuống đây đi."

"Không được, giáo án của cậu tôi còn phải sửa lại Vài chỗ, tối nay chúng ta học bù, cậu không thể lại ngủ như mấy lần trước."

Vừa nhắc tới học bù, Lục Thiên Mạch nhận thua, đưa cờ trắng.

"Không phải nói chúng ta là bạn bè sao? Hiện tại bạn bè gọi cậu ra ngoài tụ họp, có phải muốn từ chối không? Chỉ một lát, chờ đến 9h30 chúng tôi đảm bảo sẽ đưa cậu đưa về ký túc an toàn, xuống đây đi." Lúc này Lạc Tư Ngôn mở miệng.

Nghe vậy, nét mặt cô gái hiện lên đắn đo.

Lục Thiên Mạch thấy cô bị thuyết phục, trực tiếp duỗi tay đẩy anh trai. "Anh, đến anh, Ôn Tiểu Yến có ấn tượng tốt với anh. Anh mau rủ cô ấy, cô ấy khẳng định xuống đây."

Nghe vậy, Lục Thiên Hàng nháy mắt do dự. Nhưng nhìn vẻ mặt cao hứng của em trai, cậu ta rốt cuộc lại chọn thỏa hiệp.

"Xuống đây đi, suốt ngày đọc sách, thỉnh thoảng đi ra ngoài hít thở không khí đối với cậu cũng tốt."

Nghe cậu ta nói như vậy, cô cắn cắn môi. "Ừ, vậy được rồi, các cậu chờ tôi một chút."

Thấy thế, Lục Thiên Mạch lập tức dùng bả vai đụng Lục Thiên Hàng. "Anh! Vẫn là anh có biện pháp, Ôn Tiểu Yến nghe anh như vậy, xem ra lúc này không cần suy nghĩ, cũng biết người thắng khẳng định là anh của em."

Lý Húc Dương không phục, quay đầu trừng mắt nhìn hai người bọn họ.

Khóe môi Lạc Tư Ngôn gợi lên, song không nói gì.

Trên phòng Ôn Yến mở tủ quần áo, tùy ý lấy ra một bộ, xoay người vào phòng vệ sinh. Cô dặn dò Tiểu Kiều đừng tuỳ tiện chạy ra ngoài, nếu gặp phải mấy người có con mắt giống cô sẽ phiền phức.

Lúc này trên kênh phát sóng trực tiếp đã sớm bị các loại hâm mộ, ghen tị spam.

Chưa đến năm phút, Ôn Yến đã vội vã chạy xuống, cô mặc thường phục.

Váy yếm hai dây dài đen kết hợp cùng áo trắng cách điệu, trên vai là balo nhỏ. Dùng chân mà đoán, F4 chắc chắn trong kia chính là sách vở cô mang theo để học.

Không hổ danh là con mọt sách của Ám Quang.

"Này, chúng ta gọi Tiểu Kỳ với Tiểu Dương cùng đi được không?"

Nhắc tới khuôn mặt của tên luyến tỷ với tên phiền phức, Lý Húc Dương đã muốn từ chối. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Ôn Yến, cậu lập tức sửa lời. "Gọi thì gọi, thêm người thôi mà."

Đợi hai người kia đến bọn họ mới xuất phát.

Xe chạy hơi nhanh, Ôn Yến làm ra vẻ nha đầu quê mùa lần đầu đi xe việt dã, sợ hãi nhắm chặt mắt, dựa đầu vào vai Ôn Vĩ Kỳ, trong đầu lại bình tĩnh nói chuyện phiếm với hệ thống.

"Này Tiểu Bạch, em biết họ mang chị đi đâu không?"

[Em cũng chẳng biết, mấy người này nhàm chán như thế, đừng nói là đi công viên giải trí nhé.] Tiểu Bạch suy nghĩ. Trong tiểu thuyết nam nữ chính phát triển tình cảm không phải đều đi công viên sao, ở trên tàu lượn siêu tốc, nữ chính sợ hãi nắm tay nam chính, nam chính tim rung rinh trước hành động này. Còn có nam nữ chính ngồi trên vòng quay, nghĩ tới truyền thuyết cặp tình nhân hôn nhau lúc vòng quay ở vị trí cao nhất, sẽ ở cạnh nhau mãi mãi mà đỏ mặt.

Nhưng lần này Tiểu Bạch đã đoán sai.

Trai nhà giàu thực tế dẫn bạn gái đi chơi high hơn thế nhiều.

Xe rời khỏi cao tốc đến một khu vực khác, Ôn Yến phát hiện ở đây có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, tiếng cười nói huyên náo.

Nhìn vào số lượng xe và tiếng gầm rú, cô đại khái đoán ra, đây có lẽ là nơi tổ chức đua xe.

Đua xe?

Còn là học sinh đua xe?

Không học tập mà đua xe?

Kẻ có tiền chơi đều rất lớn a!

Bởi vì người xung quanh thật sự quá nhiều, Ôn Yến bị đám người chen chúc đẩy xa khỏi mấy người F4. Lúc cô đang hoang mang, một bàn tay con trai bỗng nhiên nắm chặt tay cô.

Ôn Yến kinh hoảng thất thố xoay đầu, vừa lúc liền đối diện đôi mắt xinh đẹp của nam sinh.

"Chị đây rồi, xém chút nữa đã lạc." Cậu lo lắng nắm chặt lấy tay cô.

Ôn Yến cười phì an ủi cậu. "Sợ gì chứ, chị xấu như thế, ai mà thèm bắt cóc."

Cậu lườm cô. "Em chỉ sợ ai đó tinh mắt như em, nhìn ra vẻ đẹp của chị, muốn giấu chị đi."

"Thằng nhóc thối, chỉ được cái dẻo miệng."

Ôn Yến ngoài mặt cười vui vẻ, chỉ cô mới biết, trái tim đang đập thình thịch liên hồi.

Có lẽ là vì nơi này quá ồn ào, nhất định là như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro