Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THẬT KHÓ NÓI LÀ CUỐI CÙNG ĐIỀU GÌ khiến tôi quyết định như thế. Tôi đã giữ kín rất nhiều bí mật trong một thời gian dài, tôi làm những điều mà tôi tin là tốt nhất để bảo vệ Lissa. Nhưng giấu giếm việc cắt tay thì chẳng giúp ích được gì cả. Tôi không thể khiến Lissa dừng lại, và thật tình, bây giờ tôi tự hỏi liệu việc Lissa bắt đầu cắt tay có phải là lỗi của tôi không. Việc ấy đâu có xảy ra, cho đến khi Lissa chữa lành cho tôi trong vụ tai nạn. Sẽ thế nào nếu cô cứ để tôi bị thương? Biết đâu tôi sẽ tự bình phục. Và ngày hôm nay Lissa sẽ vẫn ổn.

Tôi ở lại phòng y tế, còn Dimitri đi gọi Alberta. Anh không do dự một giây khi tôi nói cho anh biết Lissa đang ở đâu. Tôi đã nói Lissa đang gặp nguy hiểm, và anh đi ngay lập tức.

Mọi chuyện tiếp theo chuyển động như một cơn ác mộng quay chậm. Từng phút lê đi chậm chạp, tôi thì cứ đợi chờ. Cuối cùng, khi Dimitri quay trở lại với Lissa, đã bất tỉnh, một trận náo động bùng lên trong phòng y tế nhưng tất cả mọi người đều không muốn cho tôi xen vào. Lissa mất rất nhiều máu, và mặc dù có sẵn ngay một người cung cấp, nhưng làm sao để đánh thức cho Lissa đủ tỉnh táo mà uống cũng là rất khó khăn. Phải đến nửa đêm theo giờ của Học viện thì ai đó mới quyết định rằng Lissa đã đủ ổn định để tôi vào thăm.

“Có thật không?” Lissa hỏi khi tôi bước vào phòng. Cô nằm trên giường, hai cổ tay băng kín. Tôi biết họ đã bơm lại rất nhiều máu cho Lissa, nhưng trông cô vẫn nhợt nhạt. “Họ nói là cậu. Cậu đã bảo họ.”

“Tớ phải làm thế,” tôi nói, sợ không dám đến quá gần. “Liss… cậu tự cắt tay mình kinh khủng hơn bao giờ hết. Và sau khi chữa lành cho tớ… Và rồi mọi chuyện với Christian… cậu không chịu được. Cậu cần được giúp đỡ.”

Lissa nhắm mắt lại. “Christian. Cậu biết chuyện đó. Tất nhiên là cậu biết rồi. Cậu biết mọi thứ mà.”

“Tớ xin lỗi. Tớ chỉ muốn giúp cậu.”

“Chuyện gì đã xảy ra với lời cô Karp dặn? Về việc phải giữ bí mật?”

“Cô Karp dặn việc khác. Tớ không nghĩ rằng cô ấy muốn cậu cứ cắt tay mình.”

“Cậu có nói với họ về ‘việc khác’ không?”

Tôi lắc đầu. “Chưa.”

Lissa quay sang phía tôi, mắt lạnh tanh. “‘Chưa.’ Nhưng cậu sẽ nói.”

“Tớ phải làm thế. Cậu có khả năng chữa lành cho người khác… nhưng khả năng ấy đang giết cậu.”

“Tớ chữa lành cho cậu mà.”

“Lẽ ra cứ để thế rồi cuối cùng tớ cũng ổn. Mắt cá chân sẽ lành lại. Thật không đáng với những gì mà việc đó gây ra cho cậu. Tớ nghĩ tớ biết mọi việc bắt đầu thế nào… Vào lần đầu tiên cậu chữa lành cho t…”

Tôi giải thích những nhận định của mình về vụ tai nạn, về sự bắt đầu các năng lực và chứng trầm cảm của Lissa. Tôi cũng chỉ ra rằng mối kết nối giữa chúng tôi đã hình thành sau vụ tai nạn, dù tôi chưa hoàn toàn hiểu được nguyên nhân.

“Tớ không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng nó vượt ra ngoài tầm kiểm soát của bọn mình. Cần phải có sự giúp đỡ của người khác.”

“Bọn họ sẽ mang tớ đi,” Lissa thản nhiên nói. “Như cô Karp.”

“Tớ nghĩ bọn họ sẽ cố gắng giúp cậu. Ai cũng lo lắng. Liss, tớ làm điều này là vì cậu. Tớ chỉ muốn cậu được ổn.” Lissa quay mặt sang chỗ khác. “Đi ra đi, Rose.” Tôi làm theo.

Sáng hôm sau, người ta cho Lissa xuất viện, nhưng với điều kiện là cô phải quay lại hàng ngày để được cố vấn. Dimitri kể rằng họ cũng có kế hoạch cho Lissa dùng một loại thuốc chống trầm cảm. Tôi không khoái thuốc thang lắm, nhưng tôi sẽ vui mừng với bất kỳ điều gì giúp được Lissa.

Thật không may, một học viên năm thứ hai cũng vào phòng y tế do bệnh hen suyễn. Cậu ta nhìn thấy Dimitri và Alberta đưa Lissa vào. Tuy không biết tại sao Lissa phải chữa trị, nhưng việc đó cũng chẳng ngăn được cậu ta đi kể lể với mọi người về những điều trông thấy. Mọi người lại kể cho mọi người khác vào bữa ăn sáng. Đến bữa trưa thì tất cả các học sinh cao trung đều biết về chuyện ở phòng y tế lúc nửa đêm.

Và quan trọng hơn, tất cả mọi người đều biết rằng Lissa không nói chuyện với tôi.

Cứ thế, những tiến triển trong các mối quan hệ xã hội mà tôi đã tạo ra đều rơi tự do. Lissa không thẳng thừng kết tội tôi, nhưng sự im lặng của cô lại nói lên nhiều điều, và mọi người cũng hành xử theo.

Suốt cả ngày, tôi đi trong Học viện như một bóng ma. Mọi người nhìn theo và thỉnh thoảng nói chuyện với tôi, nhưng chẳng mấy người tích cực hơn thế. Họ làm theo Lissa, bắt chước sự im lặng của cô. Không ai công khai xử tệ với tôi, chắc không muốn chịu rủi ro trong trường hợp Lissa và tôi hoà giải. Thế nhưng, tôi vẫn thoáng thấy từ “điếm máu” thì thầm đây đó khi người ta nghĩ là tôi không lắng nghe.

Mason hẳn sẽ rất hoan nghênh tôi đến ngồi cùng bàn ăn trưa, nhưng mấy người bạn của cậu thì không tử tế như thế. Tôi không muốn trở thành nguyên nhân của bất kỳ cuộc cãi vã nào giữa Mason và họ. Nên thay vào đó, tôi chọn Natalie.

“Tớ nghe nói Lissa lại cố bỏ trốn, và cậu ngăn cậu ấy lại,” Natalie nói. Vẫn chưa ai biết được lý do tại sao Lissa phải vào phòng y tế. Tôi hy vọng mọi chuyện cứ như vậy.

Bỏ trốn? Người ta lấy quái đâu ra chuyện đó không biết? “Tại sao cậu ấy phải làm vậy?”

“Tớ không rõ,” Natalie hạ giọng. “Trước đây thì tại sao Lissa bỏ trốn? Đấy chỉ là tớ nghe nói thôi.”

Câu chuyện cứ bùng lên suốt cả ngày, cũng như đủ mọi lời đồn đại về những lý do có thể có liên quan đến việc Lissa phải vào phòng y tế. Giả thuyết về mang bầu và nạo thai lúc nào cũng phổ biến. Một số người xì xào rằng Lissa đã nhiễm bệnh của Victor. Không ai đến gần được với sự thật.

Rời khỏi tiết học cuối cùng thật nhanh, tôi kinh ngạc thấy Mia tiến lại phía mình.

“Mày muốn gì?” Tôi vặn. “Hôm nay tao không ra ngoài chơi được, nhóc con ạ.”

“Mày đúng là có cái thái độ cho một người nào đó mà bây giờ không tồn tại.”

“Ngược với mày hả?” Tôi hỏi. Nhớ lại những gì Christian đã nói, tôi thấy hơi tội nghiệp cho Mia. Nhưng sự thông cảm biến mất ngay lúc tôi nhìn vào mặt nó. Mia từng là nạn nhân, nhưng bây giờ nó là một con quái vật, vẻ mặt lạnh lùng, gian xảo, rất khác với vẻ tuyệt vọng và trầm uất hôm trước. Nó không ngã quỵ sau những gì Andre làm với nó - nếu câu chuyện là thật, mà tôi cho là thật - và tôi tin rằng nó cũng không ngã quỵ sau những gì Lissa làm. Mia là một chiến binh sống sót.

“Cô ta rũ bỏ mày, còn mày thì quá kênh kiệu và mạnh mẽ nên không muốn thừa nhận.” Đôi mắt xanh của Mia thực sự lồi ra. “Mày có muốn trả đũa không?”

“Mày bị điên hơn bình thường à? Lissa là bạn thân nhất của tao. Mà tại sao mày vẫn còn đi theo tao hả?”

Mia suỳ suỳ. “Cô nàng có hành động như thể mày là bạn thân nhất đâu. Thôi nào, nói cho tao biết chuyện gì xảy ra ở phòng y tế. Chuyện to, phải không? Lissa có bầu thật, đúng không? Nói tao biết đi.”

“Cút!”

“Nếu mày nói tao biết, tao sẽ bảo Jesse và Ralf thú nhận rằng bọn họ tự bịa ra tất cả mọi chuyện.”

Tôi dừng bước và quay lại đối mặt với Mia. Sợ hãi, nó giật lui vài bước, chắc hẳn nhớ lại một vài lời đe doạ bạo lực của tôi trong quá khứ.

“Tao biết thừa là bọn nó bịa ra hết, vì tao chẳng làm gì cả. Còn nếu mày cố khiến tao chống lại Lissa một lần nữa, thì kết cục chính mày đổ máu đấy, vì tao sẽ bẻ cổ mày!”

Giọng tôi to dần theo từng từ một, cho đến khi tôi thực sự hét lên. Mia lùi xa thêm, rõ ràng là khiếp đảm.

“Mày điên thật rồi! Bảo sao bị cô nàng bỏ rơi.” Mia nhún vai. “Sao cũng được! Tao sẽ tìm hiểu mà chẳng cần nhờ đến mày.”

Cuối tuần, tới hôm khiêu vũ, tôi quyết định rằng mình không muốn đi chút nào. Thoạt đầu nghe chuyện khiêu vũ đã dở hơi rồi, tôi chỉ hứng thú dự các buổi tiệc tăng sau. Nhưng thiếu Lissa, thì làm gì có khả năng tôi được tham gia những buổi tiệc đó. Thay vì thế tôi rút vào trong phòng mình, cố gắng làm bài tập, và thất bại. Qua mối kết nối, tôi cảm thấy đủ mọi cảm xúc pha trộn từ Lissa, đặc biệt là lo lắng và kích động. Thật chẳng dễ gì khi phải đi chơi cả buổi tối với một anh chàng mà mình không thực sự thích.

Buổi khiêu vũ bắt đầu được chừng mười phút, tôi quyết định dọn dẹp và đi tắm. Vừa chui ra khỏi nhà tắm, khăn vẫn còn quấn trên đầu, tôi thấy Mason đứng ngay trước cửa phòng. Cậu ta ăn vận không hẳn là trang trọng, nhưng cũng không mặc quần jeans như mọi khi. Đó là một khởi đầu.

“Đây rồi, cô nàng tiệc tùng. Mình sắp bỏ cuộc rồi đấy.”

“Cậu lại gây ra một vụ cháy nữa à? Con trai đâu được phép vào đây.”

“Sao cũng được. Cứ làm như có gì khác biệt ấy.” Đúng thật. Nhà trường có thể ngăn Strigoi, nhưng họ rất kém trong việc bắt học sinh chúng tôi phải ở riêng rẽ. “Cho mình vào. Cậu phải chuẩn bị chứ.”

Phải mất một phút, tôi mới nhận ra Mason có ý nói gì. “Không. Mình không đi.”

“Đi nào,” Mason khích, bước theo tôi vào trong. “Vì cậu cãi nhau với Lissa à? Hai cậu sẽ sớm làm lành ấy mà. Chẳng có lý do gì mà cậu phải ở đây cả buổi tối. Nếu cậu không muốn ở gần Lissa, thì Eddie đang có một nhóm để tụ tập trong phòng cậu ta sau giờ khiêu vũ.”

Tâm hồn ham chơi của tôi lại ngẩng đầu lên một chút. Không có Lissa. Chưa biết chừng cũng chẳng có người hoàng gia nào. “Thế hả?”

Thấy rằng bắt đầu lôi kéo được tôi, Mason nhe răng cười. Nhìn vào mắt cậu, tôi lại nhận ra rằng cậu thích tôi đến mức nào. Và một lần nữa, tôi tự hỏi, tại sao tôi không thể đơn giản là có một người bạn trai bình thường? Tại sao tôi lại ham muốn người cố vấn lớn tuổi và nóng bỏng, người cố vấn mà cuối cùng có thể sẽ đuổi cổ tôi?

“Sẽ chỉ toàn học viên tập sự thôi,” Mason nói tiếp, chẳng để ý đến những suy nghĩ của tôi. “Đến đó rồi mình có một bất ngờ cho cậu.”

“Bất ngờ có nằm trong chai không?” Nếu Lissa muốn phớt lờ tôi, thì chẳng có lý do gì mà tôi cần giữ đầu óc tỉnh táo.

“Không, cái đó là ở chỗ Eddie. Nhanh lên, thay đồ đi. Tớ biết là cậu sẽ không ăn mặc như thế đâu.”

Tôi nhìn xuống chiếc quần jeans rách và áo phông Đại học Oregon, Ừ. Đúng là không mặc thế này được.

Mười lăm phút sau, chúng tôi băng ngang qua sân, quay trở lại phòng sinh hoạt chung, cười ầm ỹ khi nhớ lại một người bạn cùng lớp đặc biệt vụng về đã tự làm cho mình thâm tím một bên mắt trong buổi tập tuần này. Đi giày cao gót mà bước nhanh trên nền đất đóng băng thì chẳng dễ gì, và Mason cứ phải túm cánh tay tôi để tôi khỏi ngã, gần như kéo tôi theo. Việc này khiến chúng tôi càng cười dữ hơn. Một cảm giác vui vẻ bắt đầu cháy lên trong tôi - tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau về việc Lissa, nhưng đây là một khởi đầu tốt.

Dẫu không có được Lissa và bạn bè của cô, tôi cũng có những người bạn riêng của mình. Rất có khả năng là đêm nay tôi sẽ say bí tỉ, mặc dù đấy không phải là cách tốt để giải quyết các vấn đề của tôi, nhưng ít nhất thì sẽ rất vui. Đúng. Cuộc sống của tôi có thể còn tệ hơn ấy chứ.

Thế rồi chúng tôi đụng mặt Dimitri và Alberta.

Họ đang đi đâu đấy, nói chuyện về công việc của giám hộ. Alberta mỉm cười, nhìn chúng tôi bằng vẻ bao dung mà những người lớn tuổi thường dành cho lứa nhỏ hơn khi chúng đang vui và hành động ngốc nghếch, như thể cho rằng chúng rất dễ thương. Chúng tôi khựng lại, Mason đặt một tay lên cánh tay tôi để giữ cho tôi đứng vững.

“Em Ashford, em Hathaway. Tôi ngạc nhiên vì các em không ở trong phòng sinh hoạt chung đấy.”

Mason trao cho Alberta nụ cười thiên thần, kiểu thú-cưng-của-giáoviên. “Chậm chân một chút ạ, thưa Giám hộ Petrov. Chị biết con gái thế nào rồi đấy. Luôn luôn phải thật hoàn hảo. Đặc biệt là chị thì hẳn rất rõ.”

Nếu bình thường, tôi sẽ thúc Mason vì tuôn ra những lời ngớ ngẩn, nhưng tôi còn đang mải nhìn Dimitri nên chẳng nói được lời nào. Điều quan trọng hơn là anh ấy cũng đang nhìn tôi đăm đăm.

Tôi mặc chiếc váy đen, chiếc váy đúng như tôi hy vọng. Thực tế, việc Alberta không cảnh cáo tôi về nội quy ăn mặc ngay ở đây là một điều đáng ngạc nhiên. Chiếc váy ôm sát cơ thể, và không có vòng ngực của cô gái Moroi nào đủ sức giữ cho thân váy ôm như thế. Cổ tôi đeo bông hồng của Victor. Tóc tôi đã sấy khô, buông lơi theo kiểu mà tôi biết là Dimitri rất thích. Tôi không mặc quần tất vì không ai còn mặc quần tất với những chiếc váy như thế này nữa, nên chân tôi lạnh buốt trong giày cao gót. Tất cả chỉ để trông cho đẹp.

Và tôi khá chắc chắn rằng trông tôi rất đẹp, nhưng khuôn mặt Dimitri không biểu lộ gì. Anh chỉ nhìn tôi - nhìn và nhìn. Điều đó cũng nói lên chút ít về ngoại hình của tôi rồi. Nhớ ra rằng Mason gần như đang nắm tay tôi, tôi vội tránh ra khỏi cậu ấy. Dimitri và Alberta nói xong mấy lời nhận xét đùa, rồi chúng tôi ai đi đường nấy.

Khi chúng tôi tới thì nhạc đang ầm ầm trong phòng sinh hoạt chung, những ngọn đèn Giáng sinh và - ối - một quả cầu sàn nhảy đang toả ánh sáng duy nhất trong căn phòng lẽ ra tối om. Những cơ thể đang xoay tròn, hầu hết là học sinh lớp nhỏ, chật kín sàn nhảy. Bọn trạc tuổi chúng tôi đứng thành từng nhóm hay-ho dọc theo rìa căn phòng, chờ có cơ hội là chuồn. Những người đi kèm, các giám hộ cũng như các giáo viên Moroi, nhắc nhở những học sinh xoay lắc quá dữ dội.

Khi trông thấy cô Kirova trong bộ váy kẻ không tay, tôi quay sang Mason, hỏi, “Cậu có chắc là chúng ta chưa thể động đến rượu mạnh không?”

Mason cười khúc khích và lại nắm tay tôi. “Đi nào, đến lúc có bất ngờ cho cậu rồi.”

Để Mason dẫn mình, tôi đi ngang qua căn phòng, len qua một nhóm tân học sinh trông còn quá nhỏ tuổi để làm các động tác chạm hông mà họ đang cố gắng thực hiện.

Những người đi kèm đâu rồi khi cần đến họ? Thế rồi tôi nhìn thấy nơi Mason dẫn mình tới, và tôi dừng phắt lại.

“Không,” tôi nói, không nhúc nhích khi cậu ấy kéo tay tôi.

“Đi nào, sẽ hay lắm đấy.”

“Cậu dẫn mình đến chỗ Jesse và Ralf. Cách duy nhất để mình còn đứng cạnh bọn họ là mình có một vật để ném, và nhằm vào giữa hai chân bọn họ.”

Mason lại kéo tôi. “Không thế nữa đâu. Đi nào.”

Tuy do dự, cuối cùng tôi cũng bước theo: những lo sợ tồi tệ nhất của tôi đang trở thành hiện thực khi có vài cặp mắt hướng về phía chúng tôi. Tuyệt lắm. Tất cả mọi thứ đang bắt đầu lại từ đầu. Jesse và Ralf thoạt tiên không để ý thấy chúng tôi, nhưng khi thấy, một loạt những biểu hiện kỳ khôi hiện ra trên mặt bọn họ. Họ nhìn thấy cơ thể tôi và chiếc váy trước hết. Testosterone bùng lên khi sự thèm khát thuần tuý của nam giới toả ra trên mặt họ. Khi nhận ra tôi, họ nhanh chóng trở nên kinh hoàng. Hay lắm!

Mason chọc vào ngực Jesse bằng đầu ngón tay. “Được rồi, Zeklos. Nói cho cô ấy biết đi.”

Jesse không nói gì, và Mason lặp lại hành động vừa rồi, chỉ có điều là mạnh hơn.

“Nói đi.”

Không nhìn vào mắt tôi, Jesse lẩm bẩm, “Rose, bọn mình biết rằng không chuyện nào trong số những chuyện đó là có thật.”

Tôi suýt sặc vì cười. “Cậu biết sao? Ô. Mình rất mừng được nghe điều đó. Vì cậu thấy đấy, trước khi cậu nói câu vừa rồi, thì mình cứ nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra tht cơ đấy. Cảm ơn Chúa vì các cậu ở đây để làm rõ và nói cho mình biết mình đã làm hoặc không làm những trò quái quỷ gì!”

Hai người lộ vẻ nao núng, và thái độ nhẹ nhàng của Mason trở nên mạnh mẽ hơn.

“Cô ấy biết chuyện đó rồi,” Mason gầm gừ. “Kể phần còn lại đi.”

Jesse thở dài. “Bọn mình làm thế vì Mia bảo làm.” “Và?” Mason nhắc.

“Và bọn mình xin lỗi.”

Mason quay sang Ralf. “Tôi muốn nghe câu đó từ cậu, chàng trai lớn.”

Ralf cũng không nhìn vào mắt tôi, nhưng cậu ta lẩm bẩm một câu nghe ngờ ngợ như lời xin lỗi.

Thấy bọn họ bại trận, Mason hăng hái hơn. “Cậu còn chưa nghe được phần hay nhất đâu.”

Tôi liếc Mason. “Hả? Cái phần mà bọn mình quay ngược thời gian và không chuyện nào trong số những chuyện này từng xảy ra ấy hả?”

“Điều hay nhất tiếp theo cơ.” Mason lại thúc Jesse. “Kể đi. Kể ti sao cậu lại làm thế đi.”

Jesse ngẩng lên và trao đổi ánh mắt không thoải mái với Ralf.

“Các chàng trai,” Mason cảnh báo, rõ ràng là đang khoái thứ gì đó, “các cậu đang khiến Hathaway và mình giận đấy. Nói cho cô ấy biết tại sao các cậu làm thế đi.”

Với vẻ mặt của người nhận ra rằng mọi chuyện không thể tệ hơn được nữa, Jesse cuối cùng cũng nhìn vào mắt tôi. “Bọn mình làm thế vì

Mia ngủ với bọn mình. Cả hai bọn mình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro