chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhận được giấy nhập học của hiệu trưởng Jinhwan lễ phép cảm ơn rồi xin phép về lớp. Nhưng ra tới cửa đã không thấy Junhoe đâu nữa, chắc có lẻ nhóc đã hết kiêng nhẫn với mấy cái rắc rối cậu mang lại nên đã bỏ về lớp trước rồi. Nghĩ vậy Jinhwan dành một mình tìm đường về lớp. Vì trường rộng, cùng với việc nhút nhác không dám hỏi ai, cộng với sự ngốc nghếch của cậu nên khi cậu đứng trước cửa lớp thì đã vào tiết hơn 15 phút.

- nè, em kia, làm gì lấp ló ở cửa lớp hả ?

- dạ thưa thầy, em . . . em là học sinh mới ạ.

- học sinh mới sao ? giấy nhập học của em đâu ?

- đây thưa thầy.

Sau khi xem qua giấy nhập học của Jinhwan thầy Lee cũng cho cậu vào lớp.

- em giới thiệu mình với các bạn đi.

- chào. . . chào các bạn. Mình là Kim Jinhwan. Rất vui được làm quen các bạn. Mong. . . mong hãy giúp đỡ mình.

Lúc Jinhwan bước vào cả lớp thấy cậu thật đáng yêu nhưng sau khi nghe cậu giới thiệu thì có cảm giác như một kẻ ngốc vậy. Mà lớp của họ là lớp chọn chỉ đứng sau 12B1, nếu Jinhwan làm ảnh hưởng đến thành tích của lớp thì cái vẻ đáng yêu của cậu cũng chẳng đáng đồng nào. Có vài người trong lớp bắt đầu nghi ngờ có phải cậu là nhờ ô dù mà vào được lớp của họ không.

- em xuống ngồi trước bàn cuối lớp dãy phía ngoài cùng đi. Chỉ còn chổ đó trống thôi.

- dạ vâng.

Jinhwan vừa bước về chỗ vừa cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện chí của các bạn học. Đến chỗ ngồi cậu mới thấy thì ra Junhoe ngồi ngay phía sau mình, nhưng nhóc chỉ chăm chăm nhìn lên bảng không nhìn cậu lấy một cái. Jinhwan thầm nghĩ chắc nhóc không muốn mình gây thêm phiền phức gì cho nhóc nên đành im lặng ngồi vào chỗ của mình. Còn Junhoe thì lại nghĩ có phải anh ta đang xem thường cậu không, ngay cả chào cũng không thèm. Học được hai tiết Jinhwan liền lén lút đưa một mảnh giấy cho Junhoe.

Junhoe đang buồn ngủ thấy Jinhwan đưa mình mảnh giấy cũng lén lút mở ra đọc.

" cảm ơn em vì hôm nay đã giúp anh"

Junhoe vò tờ giấy lại định quăng đi thì một tiếng nói thân thương của cô Kim vang lên.

- em Goo Junhoe, em nghĩ đây là giờ cho các em tâm tình với nhau sao. Em đang chuyền giấy với ai. Nói cho cô biết không thì ra cửa đứng phạt tới cuối giờ.

- thưa cô, là em tự viết chưa kịp chuyền đi đâu ạ.

- ha, bao che nhau sao, vậy em cứ việc ra ngoài đứng phạt đi.

Junhoe đành phải đi ra ngoài, đi ngang Jinhwan thì không quên liếc cậu một cái sắc lẻm. Trong đầu Junhoe lúc này chỉ toàn mấy câu chửi rủa tên thần xui xẻo Kim Jinhwan. Jinhwan cũng không vui vẻ gì hơn nhóc. Cậu còn không biết là hôm nay cậu đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho Junhoe nữa. Cảm giác tội lỗi cứ đeo bám cậu cho đến khi chuông báo giờ ra chơi vang lên. Cả lớp kéo nhau ra ngoài mỗi mình cậu nằm gục mặt xuống bàn tự trách. Không phải cậu không muốn đi xin lỗi Junhoe, nhưng dù cậu có ngốc thì cậu cũng biết bây giờ Junhoe sẽ chẳng muốn nhìn thấy mặt cậu.

Cứ nằm như vậy cho đến khi cậu nghĩ mình đã thiếp đi thì bỗng có tiếng lào xào của mấy bạn trong lớp.

Bạn A : cậu nói sao ? cậu học sinh mới hơn chúng ta hai tuổi sao?

Lớp trưởng bánh bèo : ừ, tớ mới đi làm hồ sơ cho cậu ta về, tớ cũng ngạc nhiên lắm.

Bạn B : ha, thì ra là loại ngu ngốc sao. Từ lúc cậu ta giới thiệu tớ đã thấy buồn cười rồi.

Lớp trưởng bánh bèo : tớ chỉ hy vọng cậu ta không làm ảnh hưởng tới thành tích lớp mình thôi.

Bạn A : cậu ta thử làm ảnh hưởng tới thành tích lớp coi tớ có tha cho cậu ta không.

Tiếng xôn xao nhanh chống đổi đề tài qua một đàn anh lớp trên vừa đẹp trai vừa học giỏi. Bạn lớp trưởng rất thỏa lòng khi vừa "giúp" Jinhwan xây dựng một hình tượng "tốt đẹp" trong lòng các bạn khác. Lúc Jinhwan chuyền giấy cho Junhoe ả đã nhìn thấy, khi Junhoe bị cô giáo gọi ả cứ nghĩ với tính tình của Junhoe sẽ tố cáo Jinhwan. Nhưng thật không ngờ Junhoe lại cố tình che dấu, ả vốn để ý Junhoe từ lúc mới vào lớp 10 nhưng mỗi lần tiếp cận nói chuyện thì chưa quá ba câu đã bị làm lơ. Thấy một màn khi nảy làm ả tức giận, ả nhất định sẽ trút cơn giận này lên đầu cậu. Tiếng chuông vào lớp nhanh chóng dập tắt mấy tiếng vo ve ruồi muỗi.

Junhoe bước vào lớp lướt qua Jinhwan thấy cậu đang gục đầu xuống bàn cũng không nói gì, chỉ đơn giản là ngồi vào chỗ của mình chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Jinhwan nghe chuông vào lớp cũng không có ý định ngẩng đầu lên, cậu chính là đợi Junhoe về chỗ ngồi rồi mới dám ngẩng lên, cậu biết lúc này cậu đã làm cho Junhoe thực sự chán ghét cậu. Không khí cứ như thế yên bình cho đến giờ nghỉ trưa. Vì là lớp 12 nên toàn bộ học sinh phải học hai buổi nên chỉ có thể ở trường đợi đến tiết buổi chiều. Đây cũng là điều làm Junhoe bực mình. Thời gian nhóc luyện tập đã ít còn vướng mấy dụ học hành này, nhóc thừa sức đậu tốt nghiệp nhá, nếu muốn đậu đại học thì cũng không khó khăn gì, nhưng trường đã bắt buộc như vậy thì dành cắn răng chịu dựng.

Giờ nghỉ trưa, sau khi các bạn đã ra khỏi lớp Jinhwan mới mò xuống căn tin định mua đồ ăn trưa thì hỡi ôi, căn tin như đàn ong vỡ tổ. Người ra người vào tấp nập, cậu vốn sợ người lạ mà còn đông thế này thì cậu thà nhịn ăn còn hơn. Nghĩ như vậy cậu liền quay lưng hướng sân thượng trường mà đi tới.

Sân thượng trường này thật rộng, còn có cả mấy cây to nữa. Chả bù cho trường ở Jeju của cậu, sân thượng đã nhỏ còn nắng bỏng da bỏng thịt. Bước đến lang cang cậu dang tay đón gió. Trong phút chốc tấm lưng của cậu nhìn như thiên thần nhỏ vậy, sáng lấp lánh. Hứng đủ nắng, đủ gió cậu lại ngồi dựa vào một góc cây nhắm mắt thiếp đi mà không hề hay biết phía xa kia có một ánh mắt khẻ động.

Thấy chỉ còn 15 phút nữa là bắt đầu tiết học buổi chiều, cậu đứng dậy phủi quần áo rồi trở về lớp. Vừa bước vào lại nghe thấy lớp đang xôn xao.

Bạn A : tiểu Hye cậu bị mất điện thoại sao ? đã tìm kỹ chưa.

Bạn tên tiểu Hye : tớ tìm kỹ lắm rồi, lúc ra ngoài tớ còn để nó lại vào cặp rất cẩn thận mà.

Bạn B : lớp chúng ta chưa từng có tiền lệ mất cấp như vậy. Là ai được chứ.

Bạn C : lúc trưa tớ thấy Jinhwan ra khỏi lớp sau cùng.

Jinhwan nghe tên mình liền giật mình đưa mắt nhìn họ, chẳng lẻ họ nghi ngờ cậu lấy sao ? nhưng trong mắt họ hành động vừa rồi chính là có tật giật mình.

Lớp trưởng bánh bèo : Jinhwan cậu nói thật đi, cậu có lấy điện thoại của tiểu hye không.

- không, tớ . . . tớ không có lấy.

Lớp trưởng bánh bèo : không lấy sao cậu lại nói chuyện lấp bấp vậy hả? Hay là có tật giật mình.

- tớ thật sự. . . thật sự không có.

Bạn A: không có thì cậu cho chúng tôi kiểm tra cặp sách cậu đi.

- tớ thật sự không có làm, các. . . các cậu muốn kiểm thì kiểm đi.

Chỉ chờ có vậy, ả lớp trưởng liền đi về phía Jinhwan, cầm lấy balo của cậu đổ hết ra bàn. Bổng chốc cả lớp rời vào im lặng, Jinhwan như chết đứng khi thấy một chiếc điện thoại màu trắng rơi ra từ balo của cậu.

Lớp trưởng bánh bèo : cậu còn gì để nói không ? Bây giờ tôi có nên báo việc này với thầy chủ nhiệm không ?

- tớ không biết thật mà. Tớ thật sự không có lấy.

Bạn B : ha, giờ thì nói năng rỏ ràng ghê nhỉ. Đã trộm thì mấy ai nhận mình là trộm.

Junhoe vừa vào lớp liền thấy cả lớp đang quay quanh Jinhwan, còn cậu thì cuối đầu, môi có chút run rẫy. Nhóc thầm nghĩ không biết tên ngốc đó lại gây ra việc tai quái gì nữa. Nhưng cũng không có ý định xen vào nên nhóc rẽ đám đông bước về chỗ ngồi của mình. Nhóc thấy trên bàn Jinhwan tập sách bừa bãi, đặc biệt còn có một cái điện thoại màu trắng giữa đóng tập sách nữa, cũng không định để ý.

Lớp trưởng bánh bèo : giờ cậu theo tôi lên gặp thầy đi. Chiếc điện thoại rõ ràng từ balo cậu rơi ra thì ai có thể lấy hả ?

Jinhwan cũng không nói được gì nữa, bằng chứng rõ ràng như vậy cậu có thể nói gì đây. Đang định đi theo lớp trưởng lên gặp thầy chủ nhiệm thì bỗng có người lên tiếng.

- không phải anh ấy lấy đâu.

Bạn A : cậu nói gì vậy Junhoe, chiếc điện thoại ở trong balo cậu ấy thì ai lấy hả ?

- cả giờ ra chơi anh ấy ở sân thượng với tôi.

Bạn C : lỡ cậu cố tình bao che cho cậu ấy thì sao hả ?

- đây, tớ còn chụp hình cho anh ấy này.

Junhoe đưa cho cả lớp tấm ảnh nhóc chụp Jinhwan lúc cậu đang dang tay đón gió. Lúc nảy khi đang ăn trưa ở một góc sân thượng thì thấy Jinhwan. Khi thấy bóng lưng lấp lánh của Jinhwan không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Junhoe lại lấy điện thoại chụp lại.

Thấy cả lớp im lặng nhóc đành tiếp lời.

- giờ thì các cậu tin được chưa. Điện thoại cũng tìm được rồi, làm lớn chuyện chỉ ảnh hưởng đến lớp thôi.

Lớp trưởng bánh bèo : được rồi Junhoe nói vậy thì chúng tớ có thể nói gì nữa. Nhưng tớ cảnh cáo cậu, Kim Jinhwan nếu lần sau còn có chuyện tương tự tớ nhất định không để yên đâu.

Nói rồi ả lớp trưởng bỏ đi một mạch về chỗ ngồi của mình. Ả biết càng làm lớn chuyện thì người bất lợi sẽ là ả. Ừ thì là ả câu kết với một số bạn trong lớp dựng lên chuyện này nhằm ép cậu chuyển lớp. Chỉ có điều ả không ngờ Junhoe lại lần nữa lên tiếng giúp cậu, ả nhất định sẽ không để cho cậu có thể yên ổn học trong lớp này đâu.

Thấy ả bỏ đi cả lớp cũng ai về chỗ nấy. Jinhwan lặng lẽ dọn dẹp bàn học của mình, cuộc sống ở đây thật quá khó khăn. Ở Jeju dù có nhiều bạn không thích cậu nhưng cũng có rất nhiều bạn giúp đỡ cậu. Càng nghĩ càng tủi thân, một giọt nước nóng hổi tràn qua khóe mắt, rơi lên bìa sách, cậu vội đưa tay gạt bỏ nước mắt, hy vọng không ai nhìn thấy. Nhưng giọt nước mắt của cậu đã lọt vào mắt Junhoe. Nhóc cũng không biết mình làm đúng hay sai, cũng không dám chắc Jinhwan có lấy cái điện thoại đó không nhưng có gì đó thoi thúc nhóc phải giúp Jinhwan. Giờ nghĩ lại nhóc thấy mình chắc là hổng não rồi, sao lại hết lần này tới lần khác bao che cho tên phiền phức đó. Cuối cùng cả ngày học hành đầy thứ chuyện của Jinhwan cứ thế mà trôi qua như vậy.

x�X����Ȉ�y�-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro