Chap 37: Tình cờ gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu ngày mới với công việc tại cửa hàng tiện lợi... Hôm nay, Seunghee mang theo cả Heunie đi cùng, cậu có thể vừa làm việc vừa cõng con trên lưng. Sở dĩ chủ của hàng cho phép Seunghee mang theo Heunie đã là một sự đặc cách. Còn về Seunghee, cậu phải đảm bảo sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của mình.

Khoảng thời gian qua thật chẳng làm việc gì ra hồn... Yerin về lại Nhật Bản tiếp tục công việc, Seunghee rời đi. Seungho anh lại không thể nào sinh ra cảm giác hứng thú với người khác dù cho nhan sắc lẫn ngoại hình của họ đều rất đẹp. Mỗi lần chuẩn bị đắm chìm vào cuộc vui thì hình ảnh người con trai ấy lại hiện lên. Nhiều lần như vậy cứ lặp đi lặp lại khiến anh phát điên. Tại sao hình ảnh của cậu còn sót lại chỉ toàn là nước mắt, bên anh đau khổ đến vậy sao? Seungho điên cuồng đập phá độ đạc, coi cảnh vật trước mắt chính là Seunghee mà dần dần phá hủy. Rời đi là tự ý của cậu ta, tại sao lại để anh thống khổ?

Seungho luôn tự dặn mình rằng anh rất ghét Seunghee, rất khinh thường cậu... Nhưng hễ như vậy là tim lại quặn đau. Cái gì mà đây là yêu? Bác sĩ, ông ta điên rồi, lú lẫn cả rồi. Yang Seungho này sẽ không yêu một kẻ tầm thường như vậy.

Tránh xa nơi mệt mỏi và bộn bề đó, Seungho tìm đến một nơi xa Seoul, tận hưởng chút gọi là "yên bình". Dọc đường đi, nhìn ngắm mây trời, chung quy lại là khiến lòng thanh thản.

Dừng xe trước một cửa hàng nhỏ, Seungho tính sẽ mua bao thuốc lá. Gần đây anh thường sử dụng thuốc, lúc đầu hút có hơi đắng nhưng sau lại là nghiện cái vị đắng này. Chết tiệt là hôm nay đi cả đoạn đường xa bên người lại không có thuốc.

Lấy đại gói thuốc lá nhìn khá đơn giản, Seungho liền đi ra quầy tính tiền.

"Tính giúp tôi." Vẫn là cái giọng cương nghị đó nhưng pha thêm chút biểu tình 'tử tế'.

Seunghee lắc đầu, giọng nói này có quá quen không? Nhưng làm sao có thể, xem ra là ngu muội đến mức này. Cúi người gói đồ cùng tính tiền cho khách, Seunghee nhanh nhẹn đưa đồ.

S...Seu...Seungho, thật sự là Seungho. Gương mặt tuy có hốc hác đi vài phần nhưng không thể nào nhầm đi được. Anh ấy vậy mà hút thuốc, Seunghee ngơ ngác nhìn Seungho... Đi đến đằng trời cũng không thoát khỏi anh. Chúng ta có quá nhiều nợ nhưng hình như lại lỡ mất duyên.

Seungho lúc này mới ngước lên nhìn, đập vào mắt chính là Seunghee thất thần nhìn mình... Xem ra tôi lại gặp được em.

Từ đầu đến chân vẫn là bộ dạng tầm thường nhất. Thoạt nhìn giống cậu sinh viên trẻ mang theo em nhỏ đi làm thêm. Vạn phần chật vật.

"Em rời khỏi tôi đển đến một nơi như vầy để làm việc."

"Phải"

"Cuộc sống như vậy rất tốt sao?"

"Không"

"Chỉ đơn giản rằng xa tôi liền hạnh phúc."

"Sai rồi, xa anh tôi... "

"Seunghee, tôi cần em."

Seungho lời nói vừa dứt liền kéo Seunghee ra khỏi cửa hàng. Đẩy Seunghee vào ghế lái phụ rồi khóa luôn cửa khiến cậu hết đường thoát. Khi Seunghee đã ổn định được Heunie nằm yên trong lòng ngực mình, Seungho liền lái xe. Trước hết cứ để con người kia ngồi yên đó, đi đâu từ từ tính.

"Seunghee, anh yêu em"

End Chap 37

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro