Chương đặc biệt 14: Tết nguyên đán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại đổ chuông, nhưng chủ nhân của thiết bị di động chỉ quan tâm đến chiếc điều khiển chơi game trên tay. Mắt cậu dán vào màn hình TV trước mặt.

"It, nhấc máy đi!!" Có người trong bếp lớn tiếng nói.

"Mày sẽ gặp kết cục của mày rồi, chắc chắn đấy!" It, người đã hành động như một kẻ điên cuồng, tranh cãi với màn hình TV trong khi chơi trò chơi điện tử của mình. Cậu không để ý đến những gì người yêu nói. Ngay sau đó, cậu cảm thấy ngứa ran dọc sống lưng.

"Itthipol," Ngay khi nghe thấy tên thật của mình được gọi, It ngay lập tức dừng việc mình đang làm. Cậu quay người nhìn về phía bếp. Day đang đứng đó, nhìn thẳng vào cậu.

"Tao nghe thấy rồi. Mày không cần phải nhìn tao hung ác như vậy" It lầm bầm khi vội vã trả lời điện thoại của mình.

"Xin chào, ba. Có chuyện gì vậy ạ?" It nói khi thấy người gọi là bố mình.

"Vâng, anh ấy đang nấu cơm. Ba có muốn nói chuyện với anh ấy không? Con có thể đi qua và đưa điện thoại cho anh ấy...... À... không. Con không thể đi, ba... nhưng tại sao? Uh ... Con không muốn đi gặp người thân... ba... ba không thể đi một mình sao?" It nói với giọng hơi thất vọng. Cậu bước vào bếp về phía Day.

"Day, ba muốn nói chuyện với mày," It nói ngắn gọn. Thân hình cao lớn đang nếm cà ri trong nồi quay sang nhận lấy điện thoại từ It. Cậu nhanh chóng bám lấy cánh tay của Day và thì thầm với anh.

// Day, hay nói với a là không nhé // It nhanh chóng thì thầm. Day nhướng mày.

"Vâng, chúng con sẽ đi, thưa ba," Day nói sau một lúc.

"Ăn cơm đi. Sao ngồi đó bĩu môi thế?" Day nói với It, người đang bĩu môi. It đang dùng thìa của mình để di chuyển cơm trên đĩa của mình tới lui.

"Tao đã nói với mày là nói không với ba. Tại sao mày lại nói với ba rằng chúng ta sẽ đi?" It hét lên không hài lòng.

"Tại sao tao lại nói cho ông ấy biết? Đó là một phần truyền thống gia đình của mày, phải không? Bố của mày nói rằng tất cả họ hàng của mày sẽ ở đó. Nếu mày không đi, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ, It", Day nói với một giọng nghiêm nghị.

"Đó là bởi vì họ hàng của tao sẽ ở đó nên tao  mới không muốn đi," It nhẹ nhàng nói. Day nhìn vào mặt It.

"Tại sao vậy?" Day hỏi vì It thường hào hứng với ngày lễ. Thật kỳ lạ khi biết rằng cậu không muốn đi ăn Tết Nguyên đán cùng gia đình.

"..." It im lặng, từ chối trả lời. Day, sau đó ngừng ăn và bước đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh It.

"Có chuyện gì vậy? Hãy nói cho tao biết ngay. Đừng bắt tao phải tàn nhẫn với mày," Day nói với giọng đều đều khiến It thầm nhăn mũi.

"Chà... nếu người thân của tao nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau, họ sẽ thắc mắc mày  là ai. Vậy thì, tao sẽ nói với họ như thế nào đây?" It trầm giọng hỏi. Đây là điều đã làm trăn trở suốt thời gian qua. Chỉ vì bố mẹ cậu đã chấp nhận mối quan hệ của họ không có nghĩa là những người thân khác sẽ chấp nhận. It không biết họ sẽ nghĩ như thế nào. Cậu không muốn bố mẹ  phải xấu hổ trước mặt họ hàng khi họ phát hiện ra rằng đứa con trai duy nhất của họ giờ đã có một người đàn ông là người yêu.

"Chỉ cần nói với họ rằng tao là chồng của mày," Day nói đơn giản. It quay sang nhìn anh.

"Chết tiệt. Thật không dễ dàng để nói," It nhanh chóng đáp lại trước khi trở nên tức giận.

"Mày có quan tâm đến những gì họ nghĩ không?" Day hỏi với giọng điềm tĩnh.

"Tao không quan tâm nhưng tao không muốn bố mẹ bị họ hàng xúc phạm. Tao không muốn họ phải xấu hổ khi hỏi về chuyện của hai chúng ta", It thành thật nói. Day nhìn khuôn mặt người yêu trước khi thở dài.

"Mày đang suy nghĩ quá nhiều. Hãy làm điều này đi, tao sẽ không đi với mày. Tao sẽ ở căn hộ và mày có thể đi và ăn mừng với gia đình của mình", Day nói, cố gắng tìm giải pháp bằng cách rời khỏi phương trình.

"Không, tao muốn mày đi với tao," It ngay lập tức hét lên. Day suy nghĩ một lúc.

"Được. Vậy thì, tao sẽ đi với tư cách là bạn của mày. Bằng cách đó, tao vẫn có thể đến nhà bạn, được chứ? Nếu có ai hỏi, hãy nói tao chỉ là bạn thôi," Day đề xuất. It suy nghĩ một lúc , nhưng cậu cảm thấy khá khó chịu khi phải giới thiệu Day với gia đình mình như một người bạn. Trong lòng cậu cảm thấy không ổn, nhưng đây dường như là cách duy nhất. Đó là điều duy nhất khác mà cậu có thể nghĩ ra .

"Tao có thể thử," It nhẹ nhàng nói. Day đưa tay lên xoa đầu It trước khi đẩy nhẹ.

"Ăn cơm đi. Mày không muốn bữa ăn này sao? Mày gọi Kaeng Som hả? Vậy ăn đi," Day nói với giọng nghiêm khắc. It mỉm cười trước khi tiếp tục ăn.

..........

"Đợi đã. Hai đứa có thể đi với ta. Chúng ta sẽ phải ngủ lại nhà bà," bố của It nói sau khi Day chở It về nhà bố mẹ cậu. Tất cả các cửa hàng sẽ đóng cửa trong 5 ngày.

"Có chuyện gì vậy It? Sao con lại làm vẻ mặt đó?" Mẹ của It hỏi.

"Ah, con không muốn đến," It càu nhàu cho đến khi bố cậu ném cho cậu một cái nhìn dữ dội.

"Ta mặc kệ. Nếu con không đi, mọi người hỏi sao con không đi, ta biết trả lời thế nào đây?" Bố của It mắng con trai mình.

"Chà, con có thực sự ổn không khi nói với gia đình rằng Day chỉ là một người bạn?" Bố của It hỏi sau khi nghe con trai nói cho ông biết kế hoạch của mình.

"Ừ... con không muốn mẹ và bố bị nói vì đã nuôi con khôn lớn như vậy" It nói với giọng bối rối.

"Ta không quan tâm, It. Nếu họ thực sự muốn mắng chúng ta, hãy để họ nói" mẹ của It nói lại.

"Nhưng con quan tâm đến điều này," It nói ngay.

"Đừng lo lắng về điều đó. Nếu It muốn nói với họ rằng Day chỉ là một người bạn, hãy để It nói cho qua chuyện đó, nhưng Day... con có đồng ý với điều này không?" Bố It quay sang hỏi Day, người vẫn đang dựa lưng vào xe.

"Không sao ạ" Day đáp lại trước khi cả bốn người lên xe và lái đến nhà bà của It. Chẳng mấy chốc, họ đến ngôi nhà ở tỉnh Pathum Thani. Ngôi nhà nằm trên một khu đất lớn. Tổng cộng có 3 ngôi nhà xung quanh. Cái lớn nhất ở giữa.

"Xin chào, Saw", một người phụ nữ trung niên, xinh đẹp nói to khi đến giúp mẹ It xách túi.

"Xin chào, Kow," mẹ của It giơ hai tay lên để thể hiện sự tôn trọng với em chồng trước khi quay sang nhìn Day.

"Day, đây là Kow. Đây là em gái của bố It" mẹ của It nói với Day. Thân hình cao lớn lập tức giơ tay tỏ vẻ cung kính.

"Xin chào " Day chào bằng một giọng bình tĩnh nhưng không quá lớn.

"Đây là Day... uh... bạn của con" It giới thiệu Day với cô của mình bằng một giọng yếu ớt. Thành thật mà nói, It thậm chí không cần phải nói điều này, nhưng cậu cảm thấy bắt buộc phải nói ra. Day lén nhìn It và khẽ mỉm cười khi thấy cách cư xử của cậu khi giới thiệu anh với dì của mình.

"Ah, bạn của con thật là đẹp trai. Vậy thì, con cũng sẽ qua đêm ở đây, phải không?" Dì hỏi.

"Ừm...  có thể để It ngủ với Day," bố của It nói. Cô của It bước vào ngôi nhà rộng lớn. Cô đưa họ đến phòng dành cho khách. It thở dài thườn thượt trước khi nằm lên giường. Day mở quần áo và đặt chúng vào tủ bên cạnh anh ấy.

"Cảm giác thật kỳ lạ. Nó khiến tao không thoải mái. Tao rất khó chịu", It nói khi lăn lộn trên giường. Day đi qua và ngồi lên cơ thể gầy gò của người yêu mình.

"Đợi đã. Mày định làm gì tao hả, Day?" It vội giơ tay đẩy vào ngực người yêu.

"Mày đã nói rằng mày không thoải mái. Tao có thể làm cho mày thấy thoải mái," Day cười nói.

"Chết tiệt, Day. Ý tao không phải là tao không thoải mái theo cách đó," It nói với khuôn mặt đỏ bừng. Cậu không ngờ người yêu của mình lại nổi hứng vào thời điểm như thế này.

"Vậy thì, điều gì khiến mày khó chịu như vậy?" Day hỏi, vẫn ngồi trên thân hình gầy guộc của It trên giường. It cố nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt Day.

"Thật khó chịu khi tao không thể nói cho bất kỳ ai biết mày là ai," It nói bằng một giọng nhẹ nhàng. Mặt cậu đỏ bừng. Day nhìn mặt người yêu. Anh đưa tay lên và chạm vào má It. Anh từ từ cúi mặt xuống mặt It, sau đó từ từ hôn người yêu. Tim anh đập thình thịch.

Cốc cốc...

Tiếng ai đó gõ cửa phòng khiến cả hai như đông cứng lại.

"Chết tiệt là ai vậy? Tao sẽ giết hết chúng," Day đột nhiên càu nhàu.

"Chết tiệt, Day. Nếu đó là ba tao thì sao? Mày định giết ba tao à? Đứng dậy. Tao sẽ ra mở cửa," It nói. Mặt cậu vẫn còn đỏ bừng vì xấu hổ, lúc nãy cậu suýt hôn Day. Nếu họ không bị người gõ cửa làm gián đoạn, Day đã có thể tiếp tục ngồi xổm trên người cậu. Day xuống khỏi người It và đứng dậy, đến trước giường. Tiếng gõ tiếp tục. It nhanh chóng mở cửa vì bên kia gõ cửa không ngừng.

"Ai gõ cửa vậy? Oa!" It nói trước khi bị bất ngờ bởi một thanh niên cao lớn đột ngột kéo cậu vào một vòng tay mạnh mẽ.

"Tao nhớ mày rất nhiều đấy, tên khốn này," một giọng trầm hạnh phúc nói.

Đột nhiên!

Không kịp nói một lời nào, chàng thanh niên cao lớn ôm chặt It đã bị Day đẩy ra một cách thô bạo. Day ném cho anh ta một cái nhìn đầy sát khí. Bên kia có vẻ khó chịu.

"Anh ta là ai?" Người đàn ông cao lớn nói với vẻ bối rối khi nhìn thấy Day.

"Tao nên là người hỏi mày là ai," Day đáp lại. It nhìn tư thế hung hăng của anh vội vàng can thiệp.

"Dừng lại, Day. Nghe này... đây là Hia Wa... anh của tao, mày điên à? Còn anh...anh bị sao vậy? Sao đột nhiên ôm em thế?" It nói với người yêu trước khi quay sang mắng mỏ anh họ.

"Lâu rồi không gặp. Chà, mày có nhớ tao và những cái ôm lớn của tao không? Mày không đến thăm tao thường xuyên" Wa nói khi cố gắng ôm It lần nữa, nhưng Day đã cản đường anh lại. It cau mày vì lo lắng rằng anh họ của mình sẽ nghi ngờ rằng có điều gì đó đang xảy ra giữa họ.

"Uh... Này, đây là Day bạn của em .. Day, đây là Hia Wa. Anh ấy là con trai của chú tao. Bố anh ấy là anh trai của ba và cô Kow. Mày và Hia của tao bằng tuổi nhau đấy" It nói, gợi ý để Day và Wa quen nhau, Day đứng yên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Wa một cách vô hồn cho đến khi It huých khuỷu tay vào anh để dừng lại.

"Hmmm," Day trả lời ngắn gọn.

"Nhân tiện, Hia Wa, anh đang làm gì vậy?" It vội tìm chuyện khác để nói.

"Ồ... mẹ tao bảo tao đến đón mày. Chúng ta sẽ mua một vài thứ để tỏ lòng thành kính vào ngày mai," Wa nói, nhưng mắt anh dán chặt vào Day.

"Tốt thôi. Nói với mẹ là em sẽ xuống," It đáp lại. Wa không di chuyển.

"Này, thôi nào," It đẩy người anh họ bước ra khỏi phòng. Cậu có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

"Nhanh lên," Wa thúc giục cậu lần nữa trước khi It đóng và khóa cửa lại.

"Tên khốn đó là ai?" Day hỏi với giọng nghiêm khắc. It ngay lập tức bước tới Day.

"Anh ấy là anh họ của tao, Day. Đừng nghĩ nhiều về anh ấy nữa" It nhanh chóng cầu xin.

"Tao biết, nhưng tao không thích người khác ôm mày. Ngay cả khi anh ấy là Hia của bạn,"

Day nói ngắn gọn. It có thể cảm nhận được rằng Day đang ghen tị với những gì vừa xảy ra với cậu, nhưng cậu không muốn Day ghen tị với Hia của mình.

"Mày vẫn có thể ômNong Night, em trai mày mà" It lấy anh làm ví dụ, nhưng điều này chỉ khiến Day nhìn lại cậu với ánh mắt dữ dội.

"Không giống nhau. Night là em ruột của tao. Em ấy có cùng bố mẹ với tao, nhưng tên khốn đó chỉ là con trai của chú mày. Mày không thấy chuyện gì đã xảy ra với người anh trai khốn nạn của Nick sao? Tên khốn đó không thể tin được xung quanh Nick. Làm sao tao có thể tin tưởng anh ta?" Day lại nói. It khẽ thở dài.

"Mày đang suy nghĩ quá nhiều về chuyện này đấy. Hia Wa sẽ không như vậy, Day. Tin tao đi. Mày đang hành động như thể mày đang ghen tị với anh ấy. Mày sẽ khiến anh ấy nghi ngờ chúng ta nếu mày cứ tiếp tục như vậy đấy. Chỉ cần chịu đựng điều này lâu hơn một chút," It cố gắng cầu xin Day để anh ấy thư giãn. Day thở dài thườn thượt trước khi gật đầu.

"Vậy thì, tao sẽ cố gắng không nghĩ gì về nó, nhưng đừng để anh ta ôm mày quá nhiều. Cả hai đều lớn rồi. Mày không cần phải lấy hơi ấm từ Hia của mình. Hãy đến và lấy nó từ tao, thôi," Day thúc giục, khiến It bật cười.

"Ừm... chúng ta hãy đi xuống và tìm mẹ. Họ sẽ cần chúng ta giúp mang đồ về," It nói với Day cùng với một nụ cười. Day ôm mặt cậu và nhẹ nhàng hôn lên trán cậu trước khi bước ra khỏi phòng.

"Nhanh lên," Wa nói, để It đứng cạnh mình. It chỉ có thể mỉm cười lo lắng trong khi cố gắng giữ khoảng cách với Wa khi nhìn thấy ánh mắt của Day. Cậu đã giới thiệu Day với hầu hết họ hàng của mình.

"Con đang đến!" Giọng một cô gái vang lên, một thân hình nhỏ nhắn chạy ra chiếc xe chở đầy người, mặc một chiếc váy xinh xắn.

"Con mất nhiều thời gian quá, Ploy," dì Kow của It nói.

"Con đang tìm giày để đi, mẹ... A... ai đây?" cô gái trả lời mẹ mình trước khi chỉ vào Day, người đang đứng cạnh It.

"Anh ấy là bạn tao," It nói trước khi loạng choạng một chút khi Ploy chen vào giữa cậu và Day.

"Bạn của It?...Tao chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của người này trước đây. Tên anh là gì? Tên của em là Ploy," cô gái trẻ tự giới thiệu trước khi trao cho Day một nụ cười ngọt ngào.

"Tên tôi là Day," Day trả lời với giọng điềm tĩnh.

"Wow... tên anh nghe hay quá," cô gái đặt tay lên má Day và nói.

"Này, cho anh ấy một chút không gian. Lên xe đi. Chúng ta đang đợi con đấy," mẹ của Ploy nói.

"P' Day, ngồi với em đi," cô gái trẻ nói, khoác tay Day để anh lên xe cùng cô. It cảm thấy khó chịu khi thấy em họ tỏ ra quan tâm đến Day.

"Day, lại đây ngồi với tao," It cố kéo Day, nhưng cậu đã bị kéo đi khi anh họ của cậu nắm lấy cánh tay cậu.

"Màycó thể ngồi với tao với tao. Hãy để Ploy ngồi với bạn của mày đi. Em ấy có vẻ thích bạn của mày đấy" Wa nói với một nụ cười. Day quay lại nhìn Wa một lúc, nhưng anh không nói gì khi bị kéo vào băng ghế sau để ngồi cùng người phụ nữ.

It được kéo đến ngồi ở hàng ghế trước mặt Day. It quay sang nhìn Day khó chịu vì Day không từ chối em họ của mình. Trong suốt chuyến đi, Ploy đã cố gắng nói chuyện với Day trong suốt thời gian đó. Anh trả lời những câu hỏi cô hỏi. It ngồi lắng nghe cuộc trò chuyện của Day với em họ của mình. Khi họ đến trung tâm mua sắm, Ploy theo sát Day. Wa đã làm điều tương tự với It. Cho đến khi mẹ của Ploy gọi cô ấy để giúp chọn đồ. It ngay lập tức kéo Day ra khỏi Ploy. Cậu kéo Day vào nhà vệ sinh cùng mình.

"Tại sao mày phải quàng tay qua người em ấy, như thế?" It mắng Day.

"Chà, Hia Wa của mày vẫn đang treo lơ lửng trên người mày. Tao thấy anh ta đi dạo với mày. Anh ta còn vòng tay qua vai mày nữa. Anh ta ôm cổ của mày còn mày thì đang đứng rất gần," Day nói lại sau một lúc.

"Anh ấy là anh họ của tao, Day. Mày và Ploy chẳng là gì với nhau cả," It lại hét lên.

"Ghen tị à?" Day hỏi với một nụ cười nhẹ. It càu nhàu trước vẻ mặt của Day.

"Nếu tao không thể ghen, thì mày cũng không thể. Nó thể hiện rõ trên khuôn mặt của mày. Đừng quên. Tao ở đây với tư cách là bạn của mày. Ai đó sẽ bắt được mày đấy," Day đáp lại, khiến It đứng hình.

"Tao còn không muốn bất luận kẻ nào tới gần mày, mày cũng không muốn người khác tới gần tao." It trầm giọng nói. Hai người đứng nói chuyện thật nhanh trong nhà vệ sinh.

"Ồ, tao không nghĩ về em họ của mày theo cách đó, nhưng mày cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự. Giữ khoảng cách với anh ấy. Sẽ là một vấn đề lớn nếu tao không thể ngăn mình đấm vào mặt Hia Wa của mày." Day nói lại, khiến It mỉm cười.

"Vậy thì, chúng ta hãy ra ngoài ngay bây giờ," It nói với Day trước khi bước ra ngoài để tham gia cùng gia đình họ, những người vẫn đang đi mua sắm. Ploy quay lại đuổi theo Day, Wa thì đi theo It. Khi mua sắm xong, họ quay trở lại nhà  để chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai.

"Mau ngủ đi. Đừng quên dậy sớm và cầu nguyện", bà của It nói với con cháu trước khi đi ngủ. Những người thân còn lại ngồi nói chuyện sau khi cùng nhau ăn tối.

Những người họ hàng của It dành nhiều thời gian bên nhau, nhưng điều đó không thực sự khiến Day bận tâm. Day có thể nhớ các anh chị em của bố It và một số tên con của họ. Gia đình cậu đi đường riêng để ngủ trong ngôi nhà nhỏ hơn. Bố mẹ của It đang ngủ trong ngôi nhà lớn hơn.

"It, đêm nay tao qua ngủ với mày được không?" Wa nói.

"Anh điên à? Em đang ngủ với Day. Giường đã chật rồi," It nhanh chóng nói.

"Anh có thể để P'Day ngủ trong phòng của em," cô gái nói với một nụ cười vì phòng của cô ấy ở phía bên trái của ngôi nhà lớn.

"Mày điên à, Ploy? Mày là phụ nữ mà," It nói, khiến em họ lập tức rút lại lời tuyên bố.

"Ồ, em chỉ nói đùa thôi. Em cảm thấy như P' It rất ghen tị với P' Day," Ploy nói, khiến một số người thân của họ phải nhìn về phía này.

"Tao buồn ngủ. Đi ngủ đi, Day đi thôi" It nói, cắt ngắn cuộc trò chuyện. Cậu kéo tay Day để nhanh chóng theo anh vào phòng ngủ. Khi họ bước vào phòng, anh khóa cửa lại.

"Heh heh," Day cười khúc khích khi nhìn It vặn vẹo trên giường trong khi đập đi đập lại cái gối của mình.

"Chuyện gì thế?" Day hắng giọng và hỏi. It quay lại nhìn anh với đôi mắt run rẩy.

"Mày rất vui khi được bao quanh bởi phụ nữ, phải không? Mày không quan tâm đến tao," It nói với giọng run run. Không phải chỉ khi Day đi cùng cậu để gặp người thân của mình. Em họ của It không phải là người phụ nữ trẻ duy nhất làm việc này. Mọi người luôn đến gạ gẫm Day liên tiếp. It đang cảm thấy rất thất vọng vì cậu không thể làm gì được.

"Chà, mày không muốn tao theo dõi quá chặt chẽ. Người khác sẽ nghi ngờ," Day cười nói.

"Mày lại định trêu chọc tao?" It nghi ngờ hỏi.

"Chà, mày nghĩ tao đang lên kế hoạch à? Mày suy nghĩ nhiều quá rồi. Đi ngủ đi," Day nói trước khi nằm xuống cạnh It.

"Ôm tao đi," It cứng nhắc nói. Day kéo cơ thể gầy gò của It vào một cái ôm thật chặt. Anh ôm cậu sát vào ngực. It vùi mặt vào khuôn ngực rắn chắc của Day.

"Hôm nay mày không ôm tao. Ai đó đã ngắt lời tao" It khẽ thì thầm trước khi từ từ chìm vào giấc ngủ. Day cười một chút trước khi chìm vào giấc ngủ, ngay sau đó.

"It, đến nhanh đi. Con cần phải cầu nguyện và tỏ lòng thành kính," mẹ của It nói khi thấy It và Day đi xuống từ tầng hai. It đứng im lặng. Cậu vẫn chưa tỉnh hẳn. Day đưa cậu xuống cầu nguyện với gia đình. It đi theo khi Day kéo mình.

"Day, ah... tao buồn ngủ... chúng ta đi ngủ thôi," It nói trong khi vùi mặt vào lưng Day và ôm lấy eo Day từ phía sau. Một số người thân của cậu quay lại nhìn hai người họ một lúc.

//It, anh họ của mày đang nhìn mày đấy // Day quay sang thì thầm với It khiến It từ từ mở mắt ra. Cậu giật mình khi thấy người thân đứng đó. It nhanh chóng rời khỏi Day.

"Uh... có... mày đã tỏ lòng thành kính chưa?" It nhanh chóng thay đổi chủ đề khi nhìn thấy ánh mắt của những người thân đang đổ dồn vào mình. Trong thâm tâm, cậu lo sợ người thân sẽ nhận ra họ đang ở bên nhau. Nhưng mọi người đều tập trung vào việc cầu nguyện. Sau khi họ cầu nguyện xong, trời đã xế chiều. Day lại trở thành tâm điểm chú ý của phái nữ. Đặc biệt là Ploy, người không rời xa Day chút nào. Hôm nay dường như Day cư xử thân mật hơn với Ploy so với hôm qua. Điều này khiến It phải ngồi lại gần hơn. Cậu không vui, nhưng cậu không thể nói bất cứ điều gì.

"Chuyện gì xảy ra với mày vậy?" Wa bước đến ngồi cạnh em họ và hỏi.

"Không có gì," It trả lời ngắn gọn.

"Anh ấy là bạn của mày, nhưng anh ấy cũng rất quyến rũ," Wa nói trong khi quay sang nhìn Day.

"Hừm," It gầm gừ cáu kỉnh.

"Anh có bạn gái chưa?" Ploy hỏi với một nụ cười khiến tai It vểnh lên. Anh ngay lập tức lắng nghe câu trả lời của Day.

"Không," Day nhẹ nhàng đáp.

Đột nhiên!

Có tiếng đập bàn lớn khiến mọi người đổ dồn sự chú ý về phía It.

"Có chuyện gì vậy, It?" Wa lập tức hỏi khi nghe It đập tay ầm ầm xuống bàn.

"Uh... nó là một con muỗi. Nó đang bám vào bàn nên em đập nó, nhưng có lẽ em không bắt được," It nhanh chóng cố gắng bào chữa trước khi quay sang nhìn Day với ánh mắt ghen tị. Tất nhiên, Day hành động như thể anh ấy không quan tâm.

"Các con hãy đến đốt giấy vàng bạc đi, nhanh lên nào. đốt cháy Kong Teck. Đã đến lúc rồi," chú của It hét lên với mọi người. Tất cả họ đều tập trung ở sân để bày tỏ lòng thành kính với tổ tiên của họ, những người đã qua đời.

"Này, bình tĩnh nào. Anh đang đốt giấy như thể đang giận ai đó," Ploy nói khi It giận dữ ném tờ giấy bạc của mình vào chậu đang cháy.

"Nhiều chuyện" It nói. Ploy sửng sốt.

"It, hãy nói chuyện tử tế với cô ấy" Day nói, khiến It càng cảm thấy khó chịu hơn.

"Vậy thì tự mình đốt hết đi," It nói lớn trước khi dúi tờ giấy vào tay Day. It quay lại ngồi cùng nhóm với mẹ. Day nhìn cậu và lắc đầu. Làm xong, mọi người đến ăn uống và cúng lộc.

"P'Day... vịt ngon quá," Ploy nói khi gắp một miếng thịt vịt hầm và đặt vào đĩa của Day.

"Cảm ơn," Day nói.

"Ploy, Day có tay, anh ấy có thể tự múc lấy," It bất lực nói.

"Chà, em muốn múc nó cho P' Day. Này, anh bị sao vậy?" Ploy nói trước khi quay lại mỉm cười ngọt ngào với Day. It càu nhàu.

"Huh, tao nghi ngờ rằng Ploy sẽ yêu Day," Wa cười trêu chọc nói.

"Này! Sao anh có thể nói thế? Ploy là phụ nữ mà," It quay lại và cáu kỉnh với Hia của mình.

"Wa chỉ nói sự thật. Ta không phiền đâu," mẹ của Ploy nói thêm, khiến It vô cùng khó chịu.

"Dù sao thì Day có vẻ là một người tốt. Nếu con thích con gái của chị ta, con có thể nói với ta", chú của It nói để ủng hộ Day. It quay sang nhìn bố mẹ, cầu xin sự giúp đỡ.

"Hả? Con có muốn trở thành cháu rể của ta không, Nong Day?" Ngay cả bà của It cũng chúc phúc cho anh. Day khẽ mỉm cười, không nói lời nào.

"Câm miệng một chút được không?!?! Day không được ở cùng ai cả," It lập tức đứng dậy và hét lên.

"Tại sao không?" Ploy hỏi lại It. It quay lại nhìn cô với ánh mắt giận dữ.

"À, vì anh ấy là bạn trai của tao!!!" It hét lên giận dữ.

"..." Ploy và mẹ cô ấy.

"..." Wa và bố của anh ấy.

"..." Bố mẹ của It và bà của cậu.

Mọi người xung quanh đều im lặng khiến It phải khựng lại một lúc.

"Mày đang nói về cái gì vậy?" Day khẽ hỏi. It quay sang nhìn Day. Đôi mắt cậu bắt đầu nóng lên nhiều hơn.

"Không, không sao đâu... ơ... tao không muốn nói dối nữa," It ngồi xuống và nói với giọng run run. Day khẽ mỉm cười trước khi chuyển sang ngồi cạnh It. Anh xoa nhẹ vai cậu.

"Nói đi! Trước đây anh không thể nói ra, nhưng bây giờ anh ấy to mồm quá. Anh có vẻ đã có suy nghĩ của riêng. Tuy nhiên, đây là cách duy nhất để khiến anh ấy phải thú nhận điều đó", giọng nói của Ploy vang lên khiến It kinh ngạc nhìn em họ của mình.

"Đúng vậy. Lúc đầu, tao muốn trêu chọc em rể mới của mình, nhưng tao không thể không trêu chọc It. Hahaha," Wa nói với em họ của mình, khiến It cảm thấy choáng váng.

"Cái này là cái gì?" It hỏi. Giọng cậu run run khi nhìn thấy người thân của mình đều đang ngồi mỉm cười. Tất cả mọi người, ngoại trừ bà. Anh em họ chỉ biết ngồi cười với nhau.

"Day và It. Hãy đến gặp bà," bà của It gọi lớn.

"Đi ngay đi" bố của It nói với họ một lần nữa. Day và It đứng dậy và quỳ trước ghế của bà nội. It bối rối trước mọi chuyện đang xảy ra.

"Thật ra thì bà biết con không muốn lừa dối người lớn, nhưng bà nội không phải là người cố chấp như vậy. Bà định ủng hộ hai con yêu nhau." Bà nội cười nói. Day đã biết và đánh giá cao lòng tốt của bà lão này.

"Này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Con hoàn toàn bối rối," It hỏi với vẻ hoài nghi. Nỗi sợ hãi rằng những người thân của mình sẽ không chấp nhận mối quan hệ của cậu với Day đã tan biến trong sự bối rối.

"Còn gì để nói nữa không? Ta sẽ nói với con điều này. Kow, và tất cả những người thân của con đã biết mối quan hệ giữa con và Day. Chúng ta đã biết điều này trước khi con đến ngôi nhà này. Bôd của con đã gọi điện và tập hợp cả gia đình. Ông ấy đã nói với chúng ta rồi," chú của It nói. Mắt It mở to khi nghe điều này.

"Vậy thì, mọi người có thể chấp nhận nó không?" It lập tức hỏi.

"Ngay cả khi chúng ta không muốn chấp nhận nó, chúng ta không có lựa chọn nào khác. Vậy nên chúng ta phải chấp nhận nó. Bố của con đã đe dọa chúng ta. Nếu chúng ta dám gây rối với hai đứa hoặc nói bất cứ điều gì tiêu cực với con và Day, ông ấy sẽ gạt tất cả chúng ta ra ngoài. Mọi người đều muốn nhìn thấy mặt bạn trai của con để xem tại sao anh ấy lại vì cậu ta mà làm đến mức đó. Cậu ấy đã giành được trái tim của bố con đến mức có thể ủng hộ việc con ở bên cậu ấy, như thế đấy", chú của It nói với vẻ mặt khó chịu sau đó nở một nụ cười.

"Và?" It vẫn còn bối rối.

"Khi nhìn thấy mặt bạn trai của con, chúng ta đã chấp nhận cậu ấy ngay lập tức. Wow. Cậu ấy thực sự tốt. Haha", chú của It lại nói. Tất cả họ hàng của cậu đều mỉm cười. Tất cả đều nói rằng họ đã chấp nhận Day khiến It choáng váng.

"Còn mày thì sao Ploy?" It thắc mắc về người em họ của mình.

"Chà, bố của anh nói với chúng em rằng anh không muốn ai biết rằng P'Day là bạn trai của anh. Vì vậy, ông ấy nói với chúng em rằng anh sẽ nói dối và nói rằng anh ấy chỉ là một người bạn. Sau đó, Hia Wa đã nghĩ ra một vở kịch để em tiếp cận P'Day để xem anh có thể chịu đựng được bao lâu", Ploy nói đùa. Mặt It lập tức đỏ bừng trước khi quay sang Day.

"Vậy, mày có biết gì về chuyện này không?" It nhẹ nhàng hỏi người yêu.

"Tối hôm qua khi đi xuống lấy nước uống, tao mới biết được. Tao tình cờ nghe được anh họ của mày nói chuyện với Ploy. Vì vậy, tao đã gọi họ đến để hỏi vài câu", Day vừa nói vừa mỉm cười quay sang nhìn Wa.

"Mọi chuyện không phải như vậy. Cậu ấy đe dọa tao bắt tao phải kể toàn bộ câu chuyện cho cậu ấy. Bố của mày nói rằng đó là lý do tại sao ông ấy rất thích con rể của mình. Cậu ấy có tính cách giống hệt ông" Wa nói với vẻ mặt ngạc nhiên khiến mọi người mỉm cười.

"Mọi ngươi đều là trêu chọc It sao?" It rên rỉ. Mẹ cậu đưa tay xoa nhẹ đầu It.

"Lý do chúng ta trêu chọc con là vì chúng tao yêu con. Khi người thân của con chấp nhận điều này, điều đó có nghĩa là tất cả chúng ta đều yêu con từ rất lâu rồi, con biết không? Ta hơi xúc động. Chẳng bao lâu nữa, tất cả chúng ta sẽ đường ai nấy đi. Cách biệt," bà nói với một nụ cười.

"Ừm... mẹ, đây là Tết Nguyên Đán. Không phải đám cưới của It đâu," bố It trêu mẹ của ông.

"Ta biết, ta chỉ muốn dạy cháu trai của ta," bà nói với con trai mình với một cái liếc nhẹ về phía It.

"Đây, cầm lấy cái này. Chúc mừng năm mới" Bà nội đưa một phong bì màu đỏ cho It và Day. Họ quay lại nhìn nhau trước khi cùng nhau vươn tay nhận phong bì màu đỏ.

"Chúc mừng năm mới, bà nội" Cả Day và It đồng thanh nói. Cả hai quay lại nhìn nhau cười hạnh phúc. Trời thật đẹp và hai người họ đã vượt qua một trở ngại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro