Những bóng ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Những đám mây ven bờ biển bắt đầu chậm chạp trôi ngang bầu trời đêm, biến thành màu bạc khi phản chiếu ánh trăng. Khi chúng dày đặc lại, Lisa ngả đầu ra sau tựa lên chiếc ghế bành bập bênh. Chân nó nhún tự giác, duy trì một nhịp đều đặn và, như hầu hết mọi tối, nó cảm thấy tâm trí mình trôi dạt về một buổi tối ấm áp như thế này.

Đó là khoảng thời gian ngay sau lễ tốt nghiệp của Jisoo, đêm mở màn của Lễ hội Sông Neuse. Cả thị trấn đổ ra đường thưởng thức tiệc nướng ngoài trời và các trò chơi may rủi. Đêm đó trời ẩm ướt - vì lý do nào đó nó nhớ rất rõ điều này. Lisa đến một mình, và trong khi đi xuyên qua đám đông, nó nhìn thấy Jisoo, đang nói chuyện với cô bạn cùng trường nó chưa bao giờ gặp. Cô ấy xinh đẹp, nó nhớ mình đã nghĩ thế, và khi cuối cùng nó nhập bọn, cô nhìn về phía Lisa bằng đôi mắt mơ màng quyến rũ rồi chìa tay ra bắt, giản dị nói

"Chào, Jisoo kể cho chị nghe rất nhiều về em."

"Xin chào,thưa chị?"

"Kim Jennie"

Từ đó, mọi sự quay cuồng hệt như lốc xoáy. Jennie bảo hè này cô sẽ ở New Bern với gia đình vì cha cô làm việc cho R. J. Reynolds, và mặc dù nó chỉ gật đầu, cái lối cô nhìn nó khiến cho sự yên lặng của đầu vàng có vẻ ổn. Mắt Lisa dán chặt vào Jisoo đang loay hoay lấy bánh. Jennie lúc đó cười vì cô nàng biết điều gì đang diễn ra, rồi cô gợi ý họ uống ít Coke hương đào, và cả ba người ở lại lễ hội cho đến khi đám đông vãn dần và mọi chỗ đều đóng cửa nghỉ tối.

Ngày hôm sau Jisoo và Lisa lại gặp nhau, hôm sau nữa cũng thế, và chẳng bao lâu thì họ đã chẳng thể xa rời. Vì đầu vàng là người mới đến và chưa từng sống ở một thị trấn nhỏ, họ dành cả ngày làm những việc đối với nó còn hoàn toàn mới lạ. Jisoo dạy nó cách mắc mồi câu, câu cá vược miệng rộng ở những vùng nước nông và dẫn Lisa thám hiểm vùng xa xôi của rừng Croatan. Họ cùng đi thuyền và ngắm giông tố mùa hè, và nó cảm thấy cứ như thể họ đã luôn biết nhau từ trước.

   Và Lisa cũng học được nhiều điều. Ở buổi khiêu vũ của thị trấn trong kho thuốc lá, chính Jisoo đã dạy nó nhảy điệu Van và điệu Charleston, và dù họ có vấp trong mấy bài đầu, sự kiên nhẫn của nàng với nó cuối cùng đã được đền đáp, họ nhảy với nhau cho đến khi hết nhạc, nó đưa nàng về nhà, và khi họ dừng lại trước hàng hiên sau khi nói lời tạm biệt, Jisoo đã hôn Lisa lần đầu tiên, tự hỏi tại sao mình lại chờ đợi lâu đến thế. Sau đó trong mùa hè ấy khi chạy cùng nhau khắp thị trấn, ngang qua một ngôi nhà mà Jisoo từng rất thích, có lẽ là vì sự cổ điển, nhìn qua chỗ đổ nát nó bảo với nàng rằng một ngày nào đó nó sẽ là chủ của căn nhà và sẽ trùng tu nó. Họ dành hàng giờ đồng hồ nói chuyện với nhau về những mơ ước của mình – Lisa thì mơ thấy thế giới, Jisoo thì mơ trở thành nghệ sĩ. Hai năm sau đó nàng ra đi, mang theo cả một phần của nó và phần còn lại của mùa hè ấy. Lisa nhìn nàng rời khỏi thị trấn vào một buổi sáng sớm mưa gió, qua đôi mắt suốt đêm hôm trước không ngủ, rồi về nhà và đóng gói một túi hành lý. Suốt tuần sau đó nó ở một mình trên đảo Harkers.
...

Lisa lùa đôi tay vào tóc và xem đồng hồ. 8 giờ 12. Nó đứng lên đi ra phía trước nhà nhìn ra đường lớn. Chaeyoung vẫn chưa thấy đâu, và Lisa đoán rằng cô sẽ không đến. Nó quay về chiếc ghế đu đưa của mình và lại ngồi xuống.

Nó nhớ đã kể cho Chaeyoung nghe về nàng. Lần đầu tiên nó nhắc đến Jisoo, Chaeyoung đã lắc đầu cười. "Vậy ra đó là bóng ma mà cậu đang trốn chạy." Khi nó hỏi ý cô nàng là sao, Chaeyoung bảo, "Cậu biết đấy, cái bóng ma, ký ức ấy mà. Tớ đã nhìn cậu làm ngày làm đêm, làm việc cật lực đến mức gần như không có lúc nào mà thở nữa. Người ta làm thế chỉ vì ba lý do. Hoặc là họ điên, hoặc ngu ngốc, hoặc đang cố quên. Và với cậu thì tớ biết cậu đang cố quên. Tớ chỉ không biết cậu đang cố quên cái gì thôi."

Nó nghĩ về điều Chaeyoung nói. Dĩ nhiên cô nói đúng. New Bern bây giờ đã bị ám. Ám bởi bóng ma của ký ức về nàng. Mỗi khi ngang qua trang trại của ông Noah nơi họ thường lui tới, nó đều nhìn thấy Jisoo. Hoặc nàng đang ngồi trên chiếc ghế dài, hoặc đang đứng cạnh cổng, luôn mỉm cười, mái tóc nâu nhẹ nhàng chạm vai, đôi mắt có màu ngọc lục bảo. Đêm đêm khi ngồi dưới hàng hiên cùng cây ghi ta, nó nhìn thấy nàng bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe khi nó chơi những bản nhạc thời thơ ấu.

   Lisa cũng cảm thấy tương tự thế khi đến hiệu thuốc Gaston, hay đến nhà hát Masonic, hay kể cả khi chỉ tha thẩn đi xuống phố. Nhìn đâu nó cũng thấy hình ảnh nàng, thấy những gợi nhớ đến nàng.

   Lisa biết như thế là kỳ quặc. Nó đã lớn lên ở ở đây. Nhưng khi nghĩ về New Bern, có vẻ như nó chỉ nhớ mỗi mùa hè cuối cùng ấy, mùa hè họ đã ở bên nhau. Những ký ức khác chỉ đơn giản là mảnh vụn rải rác đây đó về việc trưởng thành, và rất ít mảnh, nếu không muốn nói là không hề có mảnh nào, gợi lên cảm xúc.

Một đêm nọ nó cũng kể cho Chaeyoung nghe điều đó, và không những Chae hiểu, mà cô còn là người đầu tiên lý giải cho nó biết tại sao. Cô nàng giản dị nói "Cha tớ từng bảo rằng lần đầu tiên ta yêu sẽ làm thay đổi đời ta mãi mãi, và dù có cố gắng đến đâu, cảm giác ấy cũng không bao giờ biến mất. Cô gái mà cậu đã kể cho tớ nghe là mối tình đầu của cậu. Và dù cậu làm gì đi nữa thì cô ấy sẽ mãi mãi ở trong tâm trí cậu."
14/2/2022

Maris

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro