Rosé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là đầu tháng Mười năm cô 23 tuổi, Lalisa Manoban đang ngắm mặt trời chìm dần từ hàng hiên bao quanh ngôi nhà kiểu trang trại của mình. Nó thích ngồi đây vào buổi tối, nhất là sau khi đã làm việc vất vả cả ngày, và để cho những ý nghĩ của mình lang thang vô hướng. Đó là cách Lisa nghỉ ngơi, một thông lệ nó đã học được từ mẹ mình.

Ngôi nhà được xây năm 1772 và là một trong những ngôi nhà cổ nhất, cũng như lớn nhất ở New Bern. Ban đầu đó là nhà chính trên một khu đồn điền, và Lisa đã mua nó ngay sau khi dành dụm được tiền từ đủ thứ việc trên đời. Rồi dành mười một tháng cùng một khoản kha khá để sửa sang lại. Vài tuần trước phóng viên tờ Raleigh đã viết một bài về nó, nói rằng đó là một trong những công trình trùng tu tốt nhất mà anh ta được biết. Ít nhất thì ngôi nhà chính đúng là thế. Phần còn lại cơ ngơi đó thì là chuyện khác, và đó mới là nơi nó dành phần lớn thời gian trong ngày.

Khu nhà tọa lạc trên mười hai mẫu đất gần lạch Brices. Lisa đã sửa sang hàng rào gỗ bao quanh ba phía khu nhà, kiểm tra kỹ xem có mục nát hay mối mọt gì không, thay mấy cây cọc ở những chỗ càn thay. Lisa vẫn còn nhiều việc khác phải làm với nó, nhất là ở mạn Tây, và trước đó khi nghỉ tay nó đã thầm nhắc mình nhớ phải gọi điện đặt mang đến ít gỗ xẻ. Rồi đầu vàng vào nhà, uống một cốc trà ngọt, sau đó đi tắm. Lúc nào nó cũng tắm vòi hoa sen vào cuối ngày, dòng nước sẽ gột trôi đi cả bụi bặm và mệt nhọc.

Sau đó Lisa chải lại tóc, mặc quần jean bạc phếch và sơ mi xanh lơ dài tay, tự rót cho mình một cốc trà ngọt nữa và ra hiên, chỗ nó giờ đây đang ngồi, nơi ngày nào giờ này nó cũng ngồi. Khi hoàn tất chu trình hàng ngày đó, đầu vàng duỗi hai cánh tay qua đầu rồi dang rộng tay ra hai bên, vươn vai. Giờ đã cảm thấy dễ chịu, sạch sẽ và tươi tỉnh. Cơ bắp của nó đã mệt và nó biết ngày mai chúng sẽ hơi đau, nhưng nó vui lòng thấy rằng mình đã làm xong phần lớn những gì muốn làm.

  Vẫn là cây ghi ta năm xưa, nó bập bùng gảy thử, cố gắng hoàn tất bài hát của mình.

~Chúa ơi con đã chẳng

Thương tiếc gì cuộc đời này nữa

Tình yêu bồng bột một thời đã bị nguyền rủa

Đáy lòng nơi tôi đã khô cằn

Liệu tôi có tìm thấy ai khác giống người không?

Ôi tận cùng của hạnh phúc là những nỗi đau

Chạy trốn thật nhanh như những chú chim

Ấy vậy mà lại rơi vào nỗi đau dai dẳng

Vết sẹo trên chân luôn nhắc nhở tôi

Tự hỏi mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa

Tôi cứ mãi là nô lệ của nỗi nhớ

Dù thế nào đi nữa cũng chẳng khác gì đâu

Khi mà tình yêu này đã không còn

Liệu tôi còn có thể ngủ trên chiếc giường vương mùi hương người?

Mùi hương giờ chỉ còn lại những đắng cay

Xin hãy giữ mãi đôi bàn tay vỗ về trên mái tóc này

Cho đến khi tôi trút hơi thở cuối cùng

Ôi tận cùng của hạnh phúc là nỗi đau

Rồi đến lần cuối cùng người chạm vào cơ thể này

Tôi tự hỏi những điều tuyệt vời này đã lụi tàn rồi sao?

Nhưng dù sao cũng cảm ơn mối tình thầm kín này~

Hơn bảy giờ một chút nó ngừng hát, lại an vị vào chiếc ghế đu và bắt đầu đung đưa. Theo thói quen, Lisa nhìn lên và thấy chòm Thiên Lang, Đại Hùng, Song Tử và Bắc Đẩu sáng lấp lánh trên bầu trời thu.

Lisa bắt đầu điểm lại các con số trong đầu, rồi khựng lại. Nó biết mình đã tiêu gần hết các khoản tiết kiệm vào ngôi nhà và sẽ sớm phải đi tìm việc làm mới, nhưng nó xua ý nghĩ ấy đi và quyết định thưởng thức các tháng trùng tu còn lại mà không lo lắng điều ấy nữa. Lisa biết, mọi sự của nó sẽ ổn, luôn là thế. Ngoài ra việc nghĩ về tiền bạc thường làm nó ngán. Trước đây nó đã học cách hưởng thụ những thứ đơn giản, những thứ không thể mua được, và nó khó lòng hiểu được những ai không cảm thấy thế. Đó cũng là một điểm Lisa được thừa kế từ mẹ mình.

Lúc đó chú mèo Luca của Lisa đi tới chỗ nó, hít hít bàn tay rồi nằm xuống chân. "Này, cô nàng, cô thế nào rồi?" Lisa vừa hỏi vừa vỗ vỗ đầu nó, và nó gừ gừ nhè nhẹ, đôi mắt tròn hiền lành nhìn chăm chú lên phía trên. Một tai nạn đã khiến một chân của nó bị gãy, nhưng nó vẫn di chuyển tốt, vẫn tiếp tục làm bạn với Lisa vào những đêm yên tĩnh như thế này.

Bây giờ nó đã hai mươi ba tuổi, tức là Kim Jisoo hai mươi lăm. Nhưng cái tên Jisoo bây giờ chỉ còn là câu chuyện của quá khứ. Ai rồi cũng khác. Chúng ta không thể sống bằng hiện tại nhưng ôm ấp bóng hình quá khứ như căn bệnh tâm thần ám ảnh cho cả cuộc đời.

Từ ngày về lại đây nó vẫn chưa hẹn hò gì, chưa gặp được bất kỳ ai có chút quan tâm tới mình. Đó là lỗi của nó, nó biết. Có gì đó khiến luôn tồn tại một khoảng cách giữa Lisa và bất kỳ người nào bắt đầu gần gũi, điều gì đó mà nó không chắc mình có thể thay đổi được dù có cố gắng đi nữa. Và đôi khi trong những khoảnh khắc trước khi chìm vào giấc ngủ, nó tự hỏi liệu có phải số phận đã định rằng nó phải cô đơn mãi mãi không.
...

Buổi tối trôi qua, vẫn ấm áp, dễ chịu. Lisa lắng nghe tiếng lũ dế và tiếng lá xào xạc, nghĩ rằng âm thanh của thiên nhiên còn thật và khơi gợi nhiều cảm xúc hơn những thứ như ô tô và máy bay. Những thứ tự nhiên tặng luôn nhiều hơn những gì chúng lấy đi, âm thanh của chúng luôn đưa nó trở lại với cái được cho là bản tính thực của con người. "Đó là âm thanh của Chúa Trời, nó sẽ đưa con trở về nhà." Mẹ nó đã bảo thế khi nó lên tàu ra đi, đến với một thị trấn khác.

Nó uống nốt chỗ trà, đi vào nhà, tìm một cuốn sách và bật đèn cổng trên lối quay trở ra. Sau khi lại ngồi xuống, Lisa nhìn cuốn sách. Đó là một cuốn sách đã cũ, lớp bìa đã sờn, các trang sách ố bùn và nước. Đó là tập Lá cỏ của Walt Whitman, và nó đã mang nó theo bên mình suốt những năm tháng tìm việc. Đầu vàng chà lớp bìa sách, lau một chút cho bớt bụi. Thế rồi nó mở một ra một trang bất kỳ và đọc những dòng chữ trước mắt mình:

Giờ khắc của ngươi đây, hởi linh hồn,

Bay tự do vào phi ngôn thế giới,

Sách vở, nghệ thuật rời xa,

Bài học đã xong, ngày tháng xóa nhòa,

Hoàn toàn tiến lên phía trước,

Lặng câm, chăm chú, trầm ngâm,

Về chủ đề ngươi yêu thích nhất,

Về đêm, về cái chết,

Về giấc ngủ, và về những vì sao.

Nó mỉm cười với mình. Vì lý do nào đó, Whitman luôn làm Lisa nhớ về New Bern, và nó vui vì mình đã trở lại. Dù nó đã đi xa năm năm, đây vẫn là quê nhà và nó biết nhiều người ở đây, hầu hết biết từ thời niên thiếu. Không có gì đáng ngạc nhiên. Cũng như nhiều thị trấn miền Nam khác, những người sống ở đây chẳng bao giờ thay đổi, họ chỉ già đi một chút mà thôi.

Những ngày này bạn thân nhất của nó là Chaeyoung-Park Chaeyoung, một cô nàng trạc tuổi xinh đẹp sống ngay đầu đường. Họ gặp nhau vài tuần sau khi Lisa mua ngôi nhà, khi Chaeyoung xuất hiện với một ít rượu mùi nhà làm và món hầm Brunswick, và hai người đã dành buổi tối đầu tiên cùng nhau để uống say và kể chuyện.

Bây giờ cứ vài tối một tuần Chaeyoung lại xuất hiện, thường vào khoảng tám giờ. Rosé hay cái tên mà cô ấy cho phép nó gọi như biệt danh. Thường thì Chaeyoung sẽ mang cây kèn harmonica của mình đến, và sau khi nói chuyện một lúc thì cả hai sẽ chơi vài bài với nhau. Thỉnh thoảng chơi hàng giờ.

  "Tớ thích cách cậu viết những suy nghĩ của mình thành một bản nhạc" Chaeyoung đã nói thế và cô ấy cũng nói sẽ tự mình hát chúng lên, bằng chất giọng ngọt ngào của cô nàng họ Park như một món quà được thượng đế ban tặng. Nó coi Rosé như người nhà. Thật sự thì cũng chẳng có ai khác, ít nhất là kể từ khi mẹ nó qua đời. Nó là con một.

  Nhưng Lisa đã từng yêu, nó biết thế. Đã từng, chỉ một lần, mà cũng lâu lắm rồi. Và điều ấy làm nó thay đổi mãi mãi. Tình yêu hoàn hảo luôn làm người ta như thế, mà mối tình này thì hoàn hảo.
7/2/2022

Maris

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro