Chương 2: Màn đêm hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi thăm bảo tàng, Ismoye trở về căn hộ của mình, lòng vẫn trĩu nặng với những cảm xúc không tên. Ánh hoàng hôn rực rỡ dần buông, nhuộm vàng cả không gian, nhưng trái tim nàng vẫn chìm trong màu xám đục của những ký ức mờ ảo.

Ismoye ngồi lặng trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời đã bắt đầu ngả sang màu tím. Tiếng gió thì thầm qua những cành cây, như tiếng gọi từ một thời đại xa xăm. Nàng nhắm mắt, cố gắng sắp xếp lại những mảnh ghép rời rạc của ký ức. Những hình ảnh chập chờn, những giọng nói lạ lùng và cảm giác đau đớn quen thuộc từ từ ùa về như những mảnh ghép chưa hoàn chỉnh của một bức tranh lớn.

Ánh trăng dịu dàng chiếu rọi qua ô cửa sổ, tràn vào căn phòng của Ismoye. Nàng xoay người nằm trên giường, đôi mắt xám nhìn lên trần nhà, những hình ảnh và cảm xúc của ngày hôm nay như vẫn còn đọng lại trong tâm trí. Những lời khắc trên phiến đá cứ vang vọng mãi trong đầu, như một điệu nhạc buồn kéo dài không dứt.

Ismoye khép đôi mắt, cảm nhận được sự khác lạ trong không khí. Như có một luồng sức mạnh vô hình nào đó đang cuốn nàng vào dòng chảy thời gian, đưa nàng trở lại với những ký ức đã bị lãng quên.

Trong cái tĩnh lặng của đêm khuya, Ismoye như nghe thấy tiếng thì thầm của gió, những âm thanh vang vọng từ hàng ngàn năm trước. Nàng ngồi dậy, bước đến bên cửa sổ. Bầu trời đêm rực rỡ ánh sao, vầng trăng tròn chiếu sáng, tạo nên một bức tranh huyền ảo. Ismoye cảm nhận được sự kết nối sâu sắc với không gian này, như thể nàng đang đứng giữa một thế giới khác, nơi những ký ức xưa cũ bắt đầu trỗi dậy.

Đôi mắt nàng dần khép lại, và khi mở ra, nàng không còn ở trong căn phòng nhỏ bé của mình nữa. Trước mắt nàng là một khung cảnh hoàn toàn khác. Nàng đứng trên một cánh đồng rộng lớn, phía xa xa là dòng sông Nile lấp lánh dưới ánh trăng. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rì rào và tiếng nước chảy nhẹ nhàng, khung cảnh vừa xa lạ cũng vừa quen thuộc.

Ismoye bước đi trên nền đất, mỗi bước chân như lạc vào cõi mộng. Nàng thấy mình mặc trên người bộ trang phục trắng tinh, nhẹ nhàng và thanh thoát. Bàn tay nàng chạm vào những cánh hoa dại bên đường, cảm nhận được sự mềm mại và tươi mới của chúng. Những bông hoa như đang thì thầm, kể cho nàng nghe về những câu chuyện đã qua, về một thời xa xưa đầy huyền bí, nàng nhắm mắt, lắng nghe những âm thanh sống động đó.

Mở mắt ra lần nữa nàng thấy mình ở dưới ánh mặt trời chói chang, đứng bên dòng sông Nile hùng vĩ. Những cánh đồng lúa mì xanh tươi, những kim tự tháp cao vút, và những con người với trang phục cổ xưa hiện lên rõ ràng hơn trong tâm trí nàng. Nàng thấy mình mặc trang phục của một quý tộc, đứng cạnh một người đàn ông cao lớn, mái tóc đen dài ngang vai buông lơi trong gió. Thân hình ấy mặc một cái váy quấn quanh thắt lưng, dây thắt lưng được gắn thêm những tua rua tinh tế để trang trí. Người nam nhân ấy khoác một áo choàng mỏng có ống tay dài bằng vải lanh, được xếp li cẩn thận, tạo nên một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ vừa thanh thoát với đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta nhìn nàng với ánh mắt yêu thương, nàng đang bước đi cùng với nam nhân này, hắn nói một ngôn ngữ gì đó với nàng nhưng nàng không sao nghe hiểu được.

Ismoye bước chậm lại, trái tim nàng đập mạnh mẽ, từng nhịp đập như hòa cùng với tiếng nhạc du dương từ quá khứ. Ánh mắt nàng lần nữa chạm vào đôi mắt của hắn, và trong khoảnh khắc ấy, nàng như nhận ra một điều gì đó quen thuộc, một sợi dây vô hình kết nối hai tâm hồn qua hàng ngàn năm. Nàng lần nữa nhìn rõ hơn khuôn mặt của người nam nhân ấy. Đôi mắt sắc sảo, ánh nhìn sâu thẳm như biển cả, và một nụ cười ấm áp khiến trái tim nàng tan chảy. Trong khoảnh khắc, những ký ức đã qua tràn về, rõ ràng và mãnh liệt. Nàng nhớ lại từng lời hứa, từng cái chạm tay dịu dàng.

Ismoye tỉnh dậy giữa đêm khuya, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, nước mắt vô thức rơi ướt hàng mi. Nàng ngồi bật dậy, hít thở sâu để trấn tĩnh. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ ảo chiếu vào, như một lời nhắc nhở về những ký ức xa xăm. Nàng biết mình không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ và nỗi đau này. Nàng cần tìm hiểu về quá khứ, về những gì đã khiến nàng cảm nhận được sự liên kết mạnh mẽ với thời đại Ramesses II.

-o0o-

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai lại len lỏi qua ô cửa sổ, nhẹ nhàng đánh thức Ismoye. Nàng chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt xám vẫn đượm vẻ mơ màng. Những hình ảnh của đêm qua như một giấc mơ không thực, nhưng lại quá rõ ràng để có thể bỏ qua.

Ismoye bước xuống giường, đôi chân trần nhẹ nhàng bước trên sàn gỗ lạnh. Nàng tiến đến bàn làm việc, mở ra một quyển sổ ghi chép. Tay nàng run rẩy khi cầm bút, những dòng chữ từ từ hiện ra trên trang giấy trắng.

"Ánh trăng chiếu rọi qua ô cửa sổ, như lời nhắc nhở về những ký ức đã bị lãng quên. Dưới ánh trăng ấy, tôi thấy mình đứng giữa vùng đất Ai Cập cổ đại, nơi mà nỗi đau hòa quyện trong từng hơi thở."

Nàng ngừng lại, đôi mắt xám ngập tràn cảm xúc. Ismoye biết rằng những gì nàng viết ra không chỉ là một giấc mơ. Đó là một phần của nàng, một phần đã bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian.

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, kéo Ismoye trở về hiện thực. Nàng nhấc máy, giọng nói của Erliy vang lên bên tai.

"Ismoye, cậu khỏe chứ? Mình lo cho cậu quá."

"Ừ, mình ổn," Ismoye đáp lại, cố gắng che giấu sự bối rối trong giọng nói.

"Cậu muốn đi dạo không? Có lẽ không khí ngoài trời sẽ giúp cậu thoải mái hơn," Erliy đề nghị, giọng nàng tràn đầy sự quan tâm.

"Ừ, mình cũng nghĩ vậy," Ismoye đồng ý.

Sau khi chuẩn bị xong, Ismoye bước ra khỏi nhà. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng nồng nàn về từng cánh lá, từng tia nắng như mơn trên làn da nhẹ của nàng. Nàng và Erliy bước đi trên con đường hòap bóng cây, những cánh hoa nở rộng hai bên đường tỏa hương thơm ngát, làm dịu đi những nỗi niềm trong lòng.

Erliy nhìn Ismoye với ánh mắt lo lắng. "Cậu có chắc là ổn không? Mình thấy cậu có vẻ lạ lắm lắm."

Ismoye  cười nhẹ nhàng, "Mình thật sự ổn mà."

"Chỉ là..." Ismoye ngập ngừng.

"Chỉ là ?" Erliy nhìn nàng với ánh nhìn nghiêm túc.

"Có một giấc mơ kì lạ." Ismoye giãi bày.

"Giấc mơ sao?" Erliy nói.

"Ừm," Ismoye gật đầu, đôi mắt nàng lại xa xa nhìn về phía chân trời.

Câu chuyện kể lại cho Erliy nghe về giấc mơ đêm qua, về ánh trăng dịu dàng chiếu soi, về cánh đồng dưới bầu trời Ai Cập cổ đại, về những kiến trúc bị chôn dấu dưới lớp cát vàng ngàn năm. Đến khi nhắc đến thân ảnh nam nhân bí ẩn với trang phục Ai Cập cổ, người đã từng là một phần quan trọng trong cuộc đời nàng, đôi mắt xám trở nên nhiều cảm xúc không tên.

Erliy chăm chú lắng nghe, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Cậu có nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ bình thường, hay có lẽ là một dấu hiệu gì đó?".

Ismoye trầm ngâm, đôi mắt xám như theo dõi những ký ức xa xa. "Mình không biết. Nhưng cảm giác rất thật, như mình đã thực sự sống qua những khoảnh khắc đó.".

Đôi mắt xanh lam của Erliy chứa nhiều cảm xúc xúc không tên, nàng nhìn Ismoye với sự lo lắng và thoải mái hiểu biết. Erliy không biết phải nói gì, nhưng nàng hiểu rằng việc lắng nghe câu chuyện một cách im lặng sẽ tốt hơn thay vì cho những lời khuyên mà bản thân nàng không chắc chắn chúng có ảnh hưởng đến cảm xúc xúc của Ismoye hay không.

Họ bước đi trong im lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc qua những tán lá và tiếng chim hót vang lên từ xa. Những ký ức xa xưa, những mảnh ghép của giấc mơ tăng dần hòa quyện vào hiện thực, tạo nên một bức tranh vừa thuộc vừa lạ. Ánh nắng ban mai vẫn nhẹ nhàng len lỏi qua những nụ hoa, chiếu sáng lên con đường trước mặt, nơi mà hiện thực và giấc mơ đan xen, nơi mà quá khứ và hiện tại hòa quyện. 

-o0o-

Những ngày sau đó, Ismoye dần trở lại với nhịp sống bình thường. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng nàng, những câu hỏi không lời đáp vẫn lởn vởn như những đám mây mờ ảo. Mỗi đêm, nàng lại thấy mình ở một nơi xa lạ, dưới bầu trời Ai Cập huyền bí, với những cảm xúc mãnh liệt và sâu sắc đến lạ thường.

Một tối, khi nàng đang thẩn thờ ngồi bên cửa sổ, ánh trăng dịu dàng chiếu qua rèm, phủ lên gương mặt nàng một lớp ánh sáng bạc mờ ảo. Ismoye quyết định rằng nàng cần phải tìm hiểu rõ hơn về ký ức của mình. Nàng muốn biết sự thật, dù cho nó có đau đớn đến đâu.

Vì sao những kí ức này lại hiện về?

Liệu chúng có mang một thông điệp ẩn giấu?

Và liệu... nếu nàng nhớ đến những kí ức này.

Hắn có nhớ không? Nàng cơ hồ muốn biết.

Một buổi chiều, khi Ismoye đang ngồi đọc sách trong thư viện, nàng chợt cảm thấy một cảm giác quen thuộc. Nàng ngẩng đầu lên, trước mắt nàng, một người đàn ông lạ mặt đang đứng, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa đựng cả bầu trời đêm, chiếc áo sơ mi màu xám phẳng phiu bao bọc lấy vóc dáng cao lớn.

Gương mặt Ismoye trở nên kinh ngạc. Đôi mắt xám của nàng mở to, làn da rám nắng thoáng chút rùng mình. Gương mặt người đàn ông, tất cả đều giống như người 'đó', một người đã tồn tại trong ký ức xa xăm của nàng. Một cảm xúc không tên khuấy động tâm trí vốn đang tĩnh lặng của nàng, như một cơn sóng ngầm bất ngờ trỗi dậy trong biển cả yên bình.

Nước mắt bắt đầu tuôn rơi, lăn dài trên gò má của nàng. Người nam nhân này thật giống với "Hắn", rất giống, nàng lẩm bẩm với đôi mắt nhòa lệ.

Amon tiến lại gần, ánh mắt đen sâu thẳm của anh ánh lên sự quan tâm. "Cô ổn chứ?" giọng anh trầm ấm, đầy vẻ lo lắng.

Ismoye cố gắng lau khô những giọt nước mắt, nhưng chúng vẫn tuôn rơi không ngừng. 

"Anh là...??" nàng hỏi, giọng nàng run rẩy muốn thăm dò đối phương.

Amon ngồi xuống đối diện nàng, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt nàng. 

"Tôi là Amon. Tôi thấy cô ngồi một mình ở đây và cứ nhìn về phía tôi."

"Thật thất lễ, xin lỗi anh." Ismoye ngập ngừng.

"Nhìn tôi khiến cô nhớ đến ai đó sao." Amon nhìn nàng với ánh mắt tò mò.

Ismoye nhìn sâu vào đôi mắt đen ấy, trái tim nàng đập mạnh mẽ. "Anh giống một người mà tôi từng biết... một người mà tôi chưa bao giờ quên được," nàng nói, giọng nàng như thì thầm. Cảm giác quen thuộc bỗng chốc ùa về, tựa như một cơn gió thoảng qua, mang theo hương vị của quá khứ.

Amon nghe nhưng không nói gì.

"Tôi là Ismoye." Nàng mỉm cười, tự giới thiệu mình.

Nội tâm bị khuấy động của Ismoye, nàng muốn biết người nam nhân này liệu có phải là 'hắn' không. Dù chỉ là một chút nàng thực sự, thực sự muốn biết, dù cho đó là sợi chỉ mong manh, nàng cũng muốn nắm lấy, liệu rằng người này có nhớ đến những hồi ức xa xăm kia không. Nàng thực sự, thực sự rất muốn gặp lại hắn.

Muốn nhìn thấy hắn mỉm cười.

Muốn nằm trong vòng tay hắn.

Muốn nhìn thấy ánh mắt ôn nhu đó.

Nàng cơ hồ rất muốn, sâu tận đáy lòng nàng muốn gặp lại con người đó.

Không gian thư viện yên tĩnh như tấm thảm êm ái của đêm đen. Ánh sáng nhè nhẹ từ những chiếc đèn cổ điển phản chiếu lên những trang sách cũ kỹ, tạo nên một bức tranh đầy bí ẩn và cổ kính. Ismoye lật những trang sách trên bàn, nhưng tâm trí nàng đã không còn tập trung vào những dòng chữ. Nàng lật trang sách một cách vô thức, mắt nhìn vào những hình ảnh mờ ảo của quá khứ.

"Cô có vẻ quan tâm đến lịch sử Ai Cập?" Amon hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm như gió đêm.

"Vâng, tôi đang nghiên cứu về nó," Ismoye đáp lại, l

"Tôi cũng vậy. Ai Cập có rất nhiều bí ẩn thú vị," hắn nói, đôi mắt đen nhìn sâu vào mắt Ismoye, như muốn đọc thấu tâm hồn nàng.

Cả hai im lặng hồi lâu, để không gian xung quanh lắng đọng trong một khoảnh khắc tĩnh lặng đầy bí ẩn.  Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, phủ lên cả hai một lớp ánh sáng vàng nhạt. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi, để lại trong lòng Ismoye một cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ. Trái tim nàng khẽ đập mạnh hơn, tựa như đang đáp lại một lời mời gọi vô hình từ quá khứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro