Chương 3: Nam nhân giống HẮN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua nhanh như những hạt cát chảy trong chiếc đồng hồ cát cổ. Một tuần nữa đã trôi qua, ánh mặt trời chiếu rọi lên từng con phố, ngõ nhỏ, mang theo hơi thở của mùa xuân đầy sức sống. Trên từng con đường, những bông hoa đang khoe sắc rực rỡ, và tiếng chim hót vang vọng khắp không gian, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên tuyệt diệu.

Ismoye ngồi trong một quán cà phê cổ kính, trang phục màu xanh nhạt của nàng phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng, tạo nên một hình ảnh dịu dàng và thanh thoát. Mái tóc màu bạc dài rơi trên vai nàng, lấp lánh dưới ánh nắng. Đôi mắt của nàng thất thần, như đang lạc vào một cõi xa xăm, nơi những ký ức và cảm xúc trộn lẫn vào nhau.

Chợt có một âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. "Ismoye, cậu có nghe không vậy?" Giọng càm ràm của Erliy vang lên, kéo nàng trở về thực tại.

"À ừ, cậu nói đi," nàng lúng túng đáp, cố gắng che giấu sự bối rối.

"Cậu lại thất thần rồi," Erliy nói, tay chống cằm, đôi mắt xanh lam hướng về phía nàng với ánh nhìn đầy thắc mắc.

Ismoye chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm. Sự im lặng giữa họ như một khoảnh khắc ngắn ngủi của sự hiểu biết.

"Bài luận lần này thật rắc rối, việc tìm hiểu sâu hơn về vấn đề này khiến tớ chết mất," Erliy không khỏi than thở, giọng điệu có chút mệt mỏi.

Ismoye nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận hương vị đắng nhẹ lan tỏa trong miệng. "Cậu cần tớ giúp không?" Nàng hỏi, cố gắng tập trung vào câu chuyện của bạn mình.

Ismoye bị Erliy nhận ra, biết là không thể dấu bạn mình, nàng bắt đầu bộc bạch, tâm sự với giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. "Thật ra, tớ đã gặp một người, một người rất giống với người mà tớ nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa." Nàng nói, đôi mắt xám thoáng qua một tia u buồn.

Erliy ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Ismoye chăm chú. "Giống ai? Cậu có thể kể rõ hơn không?"

Ismoye cúi đầu, ngón tay nàng khẽ vuốt nhẹ vành tách cà phê, như đang tìm kiếm một chút bình yên trong ký ức. "Người đó... giống như hắn," nàng lẩm bẩm, giọng nói nhẹ nhàng như một làn gió thoảng qua.

"Người mà tớ đã từng yêu sâu đậm, nhưng rồi lại mất hút vào dĩ vãng. Tớ không thể tin được khi gặp anh ta, cảm giác như gặp lại hồn ma từ quá khứ." Nàng nói.

"Ồ, cậu đã trò chuyện chưa." Erliy tò mò đôi mắt xanh lam sáng ngời như pha lê, nàng ta tò mò hỏi, như muốn tìm hiểu thêm về bí ẩn này.

Ismoye gật đầu, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười thoáng qua.

"Có một chút," nàng nói, ngượng ngùng gãi đầu.

"Người đó như thế nào, gương mặt, ngoại hình ra sao?" Erliy không kiềm được sự tò mò, hỏi dồn dập như tra hỏi phạm nhân.

Ismoye im lặng một lúc, như đang đắm mình trong ký ức.

"Anh ta cao lớn, mái tóc đen mượt mà, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm không trăng. Gương mặt anh ta sắc sảo, nhưng lại mang nét ôn nhu lạ thường. Giọng nói trầm ấm, khiến tớ cảm thấy an yên như những ngày xưa cũ."

Erliy chăm chú lắng nghe, đôi mắt nàng dường như sáng lên với mỗi từ ngữ của Ismoye. "Vậy cậu định làm gì tiếp theo? Có gặp lại anh ta không?"

Ismoye thở dài, ánh mắt nàng lạc vào khoảng không, như đang tìm kiếm câu trả lời trong vô tận.

"Tớ không biết nữa. Một phần của tớ muốn chạy trốn, nhưng phần khác lại muốn tìm hiểu thêm, để biết chắc rằng đó có phải là anh ấy hay không, nhỡ đâu chỉ là người giống người."

Erliy nắm lấy tay Ismoye, sự ấm áp từ lòng bàn tay bạn truyền sang nàng như một lời động viên thầm lặng. "Dù thế nào, tớ luôn ở bên cạnh cậu. Nếu cậu cần gì, cứ nói với tớ."

Ismoye mỉm cười, biết ơn sự quan tâm của Erliy.

Erliy mỉm cười nhưng rồi nhanh chóng thay đổi sắc mặt.

"Thôi được rồi, tạm gác chuyện của cậu lại. Chúng ta còn có bài luận của tớ phải hoàn thành."

Khi cả hai bắt đầu trao đổi về bài luận, không gian quán cà phê trở nên ấm áp hơn với tiếng nói chuyện râm ran và tiếng nhạc nhẹ nhàng. Quán cà phê vang lên tiếng nhạc du dương, như một bản hòa tấu dành riêng cho những trái tim đang tìm kiếm và hy vọng. Bên ngoài, những cánh hoa vẫn nở rộ dưới ánh nắng, tiếng chim vẫn hót vang, như một bức tranh xuân ngập tràn sức sống.

"Bài luận cậu cần là về đề tài nào vậy?" Ismoye hỏi, đôi mắt nàng lấp lánh sự tò mò và hứng khởi.

Erliy nghe thấy, nàng ta lật từng trang giấy trong tập tài liệu trước mặt.

"Để xem nào... Tutankhamun và Ramesses II," cô nói, gương mặt thoáng chút xám xịt.

"Viết bài luận về hai vị Pharaoh này." Ismoye nói, đôi mắt chăm chú vào tài liệu Erliy đưa.

"Chẳng phải chỉ cần tìm những thành tựu và dấu ấn văn hóa lịch sử mà hai vị vua để lại thôi sao?" Ismoye nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Cậu nói đúng, nhưng tớ cần tìm một điểm đột phá để bài luận của tớ được đánh giá cao," Erliy gõ lách cách trên bàn phím máy tính, giọng điệu có chút căng thẳng.

Ismoye chăm chú nhìn vào tài liệu về Ramesses II trước mắt, nàng không khỏi có một vài cảm xúc khó tả khi nhắc đến vị Pharaoh vĩ đại này.

"Về Ramesses II, cậu đã tìm hiểu được bao nhiêu rồi?" Nàng hỏi, tay vẫn nắm chặt tài liệu, giọng nói đầy tò mò.

"Tớ thấy cậu tìm được rất nhiều thông tin về vị Pharaoh này, có nhiều thông tin mà tớ không tìm thấy ở thư viện lớn," nàng nói thêm, đôi mắt nghiêm túc.

Erliy nhếch mép cười đầy tự hào. "Tớ học trường khảo cổ mà, nên tất nhiên sẽ có thư viện liên quan đến các vương quốc 3000 năm trước. Thêm nữa, Đại học Cairo đã đầu tư cho trường và trao suất học bổng cho sinh viên bọn tớ."

"Họ đầu tư các tài liệu, sách liên quan đến Ai Cập và chỉ có sinh viên học trường Đại học của họ hoặc trường tớ mới có thể xem và đọc chúng," nàng ta nói thêm với vẻ tự hào không giấu được.

Ismoye lắng nghe, đôi mắt nàng dõi theo từng cử chỉ của Erliy. "Phả hệ Ramesses II này là cậu đọc được ở thư viện trường sao?" Ismoye hỏi, tay chỉ vào sơ đồ.

Erliy lắc đầu, đôi tay liên tục gõ bàn phím. "Tớ đã đọc rất nhiều tài liệu liên quan đến Ramesses II và cha của ông ấy - Seti I." nàng ta nói thêm.

"Sau đó tớ đã tự đưa ra kết luận," Erliy nhìn vào đống tài liệu, gương mặt nghiêm túc.

"Cậu căn cứ vào đâu?" Ismoye hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự chờ đợi.

Như nói trúng điều Erliy chờ, nàng ta ngừng gõ phím, đôi mắt sáng lên.

"Lúc tớ đang tìm tài liệu trong thư viện, bất chợt thấy một quyển sách đến khi đọc và quan sát tớ đã để ý một chi tiết," nàng kể.

Đôi mắt Ismoye mở to, sự tò mò không thể giấu liền bộc phát. "Chi tiết đó là gì?" Ismoye hỏi, một cảm xúc hồi hộp trào dâng lên.

"Cậu cũng biết Ramesses II có hai người chị em gái, một trong số đó trở thành một trong tám người vợ và thêm bảy bà vợ khác." Erliy bắt đầu giải thích.

Ismoye lắng nghe, ánh mắt dõi theo từng lời nói của bạn, nhưng vẫn im lặng.

"Tớ sau khi tìm hiểu thì nhận ra Ramesses có thể còn có một người vợ ngoại quốc. Nàng ta không phải người Libya hay người Hittite, cả Syria cũng không phải." Erliy tiếp tục suy luận.

"Những tư liệu về nàng ta rất ít, nhưng khi tìm hiểu, tớ nghĩ nàng ta cũng là vợ chính thất của Ramesses." Erliy nói, giọng điệu chắc chắn.

Ismoye nhìn chằm chằm vào Erliy, cảm thấy như đang bước vào một câu chuyện huyền bí.

"Cậu có chắc không? Làm sao cậu biết được điều đó?" nàng hỏi, giọng nói pha chút nghi ngờ nhưng cũng không giấu được sự hồi hộp.

Erliy gật đầu mạnh mẽ, đôi mắt sáng rực. "Tớ đã so sánh những ghi chép từ nhiều nguồn khác nhau. Có một bức phù điêu cổ, trong tranh đó có tả một người phụ nữ đứng cạnh Ramesses, mặc trang phục không giống với người Ai Cập."

Ismoye không khỏi tò mò. "Trang phục không giống với người Ai Cập sao? Vậy trang phục đó có điểm gì đặc biệt?"

Erliy nhìn Ismoye, ánh mắt lấp lánh niềm đam mê khám phá. "Trang phục của nàng ta có hoa văn độc đáo và đường nét rất đặc biệt, khác biệt hoàn toàn với phong cách Ai Cập cổ. Tớ đã thử kết luận rằng Ramesses II phải có chín người vợ chính thất, và nàng ta có thể là một trong số đó."

Ismoye cười nhẹ, nhưng vẫn đầy nghi ngại. "Bình tĩnh nào, đó chỉ là suy đoán của cậu."

Erliy nghiêm túc gật đầu. "Đúng vậy, Ismoye. Nhưng lịch sử không phải lúc nào cũng rõ ràng và đầy đủ. Chính những mảnh ghép còn thiếu này mới khiến chúng ta hứng thú và muốn khám phá thêm."

Ismoye suy tư một lúc rồi nàng hỏi, "Nếu vậy, tại sao lịch sử lại không đề cập đến nàng ta?"

Erliy bình tĩnh lại, đôi mắt như đắm chìm trong suy nghĩ.

"Có thể nàng ta không được ghi chép rõ ràng vì lý do chính trị, văn hóa hoặc nhiều thứ khác. Có những bí mật mà các nhà sử học thời đó muốn giấu đi hoặc không muốn công khai."

"Không muốn công khai sao..." Ismoye lẩm bẩm, không khí tĩnh lặng bao trùm cả quán coffee.

"Ismoye, cậu có nhớ phiến đá ở bảo tàng lần trước." Erliy nhìn chằm chằm không.

Ismoye nghe thấy, tim nàng như hẫn một nhịp.

"Mình vẫn nhớ, rất rõ." Nàng nói.

Erliy lấy giấy viết ra bắt đầu một loạt suy luận mới của mình.

"Cậu nói phiên đá chữ tượng hình có tên giống cậu, đúng chứ?" Nàng ta nói.

"Đúng vậy." Ismoye gật đầu.

"Tớ đã tra cứu, vào vương triều 19 không có nữ nhân hay nam nhân quý tộc nào tên Ismoye."Nàng ta nói, đôi tay không ngừng viết trên giấy.

Erliy phân tích nhiều điểm, lập luận nàng ta sắc bén đôi tay viết ra những lập luận rồi vẽ ra kết luận.

"Chính vì vậy theo tớ nghĩ người vợ ngoại quốc mà chúng ta nói đến có thể là tên Ismoye." Erliy nghiêm túc trình bày.

Ismoye ngẩn người trước sự suy luận của người bạn, cảm giác như sự thật và hư ảo đang đan xen, mờ ảo như sương khói một buổi sớm mai.

"Phiến đá mà chúng ta thấy ở bảo tàng, một phần do bị hư hại nặng nề nên việc phục dựng nội dung là rất khó khăn," Ismoye nói, giọng nàng như lạc vào khoảng không.

"Nhưng cậu đọc được nó còn gì?" Erliy thúc giục, đôi mắt nàng ánh lên sự khao khát khám phá.

Ismoye không nói gì, nàng không dám chắc những gì Erliy nói là đúng hay không. Một phần ký ức của nàng không được trọn vẹn, như những mảnh ghép vụn vỡ của một bức tranh. Nàng chỉ nhớ được một vài ký ức về "hắn", còn lại mọi thứ dường như mờ ảo như bão sa mạc. Đôi mắt xám của nàng thoáng qua một tia u buồn, như phản chiếu những hoài niệm xa xôi.

Nếu người vợ ngoại quốc đó thực sự là nàng, vậy lý do gì khiến Ramesses II lại không để lại một dấu ấn về nàng, thậm chí còn khiến nó gần như biến mất khỏi dòng lịch sử? Rốt cuộc là lý do gì chứ? Hắn hận nàng sao? Những suy nghĩ này cuộn trào trong tâm trí Ismoye như cơn sóng dữ không ngừng vỗ bờ, để lại trong lòng nàng một nỗi hoài nghi khôn nguôi.

Ismoye ngẫm nghĩ, lòng nàng ngổn ngang như tấm lưới chằng chịt những câu hỏi không lời giải đáp.

"Nếu Ramesses II thực sự yêu quý người vợ ngoại quốc này, tại sao lại không có bất kỳ dấu vết nào về nàng trong lịch sử? Hay có lẽ là vì lý do chính trị? Hay có điều gì khác, sâu xa hơn mà chúng ta chưa thể nhìn thấy?" Nàng thì thầm, như tự vấn lòng mình.

Erliy đặt tay lên vai Ismoye, đôi mắt nàng ánh lên sự thấu hiểu.

"Có thể có những bí mật mà lịch sử đã cố ý che giấu. Cậu không cần phải tự giày vò mình như vậy, bài luận này tớ sẽ tự hoàn thành phần còn lại."

"..."

-o0o-

Ismoye cùng Erliy bước ra khỏi quán cà phê, nơi những câu chuyện dang dở như những dòng chảy êm đềm của ký ức. Ánh nắng buổi chiều rải những tia nắng vàng ươm xuống con phố, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc của cuộc sống.

Tiếng lá xào xạc dưới chân, gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của những bông hoa đang độ nở rộ. Ismoye và Erliy đi bên nhau, lời nói như hòa vào tiếng nhạc của thiên nhiên. Ismoye đưa mắt nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây trắng bồng bềnh trôi, như tâm trạng nàng lúc này, đầy những suy tư và hoài niệm.

Bỏ qua những câu chuyện trong quán cà phê, họ thả bước nhẹ nhàng, để những cơn gió nhẹ vuốt ve gương mặt. Khi đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bên đường, Ismoye bất chợt khựng lại, đôi mắt nàng mở to, tim đập nhanh hơn. Trước mắt nàng, người nam nhân bước ra từ cửa hàng không ai khác chính là Amon, người mà nàng đã gặp ở thư viện, người mà nàng luôn muốn biết liệu có chia sẻ cùng nàng những ký ức mờ ảo ấy hay không.

Erliy, luôn nhạy bén với những cảm xúc của bạn mình, nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Ismoye. Nàng hướng mắt theo tầm nhìn của Ismoye, tò mò hỏi, "Cậu nhìn gì vậy?"

Ismoye không rời mắt khỏi Amon, giọng nàng pha lẫn sự ngạc nhiên, "Là người mà tớ đã kể với cậu."

Erliy nhìn theo hướng chỉ của Ismoye, đôi mắt nàng cũng mở to không tin vào mắt mình. "Đó là giảng viên mới của ngành tớ, vừa chuyển đến đây."

Ismoye đứng lặng, tâm trí nàng như cuộn trào những ký ức rời rạc, mơ hồ nhưng mãnh liệt. Gương mặt Amon hiện rõ trước mắt nàng, mỗi đường nét quen thuộc đến lạ kỳ, như thể thời gian không thể làm phai nhòa hình ảnh ấy.

"Stepenre..." Ismoye thầm gọi tên.

"Người đó rất giống với người cậu đã gặp trước đây sao?" Erliy nhìn bạn mình nói.

"Rất giống." Ismoye điềm tĩnh nói.

"Chỉ sợ rằng... linh hồn thì không phải..." Nàng lẩm bẩm như tiếng gió thoáng qua.

Ismoye và Erliy đứng lặng bên lề đường. Trong không gian đầy sắc màu của buổi chiều, tiếng xì xào của lá cây và tiếng chim hót tạo nên một bản hòa ca hoàn mỹ, nhưng trong  Ismoye, mọi thứ dường như chỉ tập trung vào hình ảnh Amon.

Amon, người nam nhân với dáng vẻ uy nghi, chậm rãi bước ra từ cửa hàng, như một bức tượng sống từ thời cổ đại, mang theo vẻ đẹp và bí ẩn của hàng ngàn năm lịch sử. Anh không nhận ra Ismoye, ánh mắt lơ đễnh lướt qua đám đông, nhưng đối với Ismoye, khoảnh khắc đó kéo dài như vĩnh cửu.

Erliy nhẹ nhàng chạm vào tay bạn, giọng nàng khẽ khàng, "Chúng ta nên đến chào hỏi anh ta chứ?"

Ismoye khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Amon. "Không, tớ chưa sẵn sàng. Có quá nhiều điều tớ muốn biết, nhưng lại không dám đối diện."

Erliy im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đề nghị, "Vậy chúng ta cứ đứng đây một chút, để cậu có thể quan sát anh ấy từ xa. Đôi khi, khoảng cách lại giúp ta thấy rõ hơn."

"Đừng lo, Ismoye, tớ sẽ giúp cậu tìm hiểu giảng viên đó." Erliy thêm vào.

"Cảm ơn cậu." Ismoye mỉm cười biết ơn.

Bất chợt, một tiếng la hét vang lên. Ismoye cảm nhận một lực mạnh đẩy nàng ngã xuống đất, hai đầu gối đau nhói và túi xách bị giật mất. Erliy hét lên, "Có ăn cướp!"

Ismoye cố gắng ngồi dậy, nhìn về hướng tên cướp đang chạy xa dần. "Cậu không sao chứ?" Erliy vội đỡ nàng dậy, giọng lo lắng.

"Mình không sao, nhưng túi của mình..." Ismoye bàng hoàng. Trong túi là toàn bộ giấy tờ, tiền và bài luận của nàng. Nếu mất hết, nàng sẽ tiêu mất.

Phải đuổi theo! Ismoye quyết tâm, cố gắng đứng dậy một cách khó khăn, "Phải đuổi theo, toàn bộ phí sinh hoạt tháng này..." Nàng lẩm bẩm, ánh mắt quyết liệt hướng về phía trước.

Erliy nắm chặt tay Ismoye, cùng bạn lao vào cuộc truy đuổi. Ismoye và Erliy lao theo tên cướp, bước chân họ như lướt trên con đường lấp lánh ánh nắng chiều. Không gian xung quanh trở nên nhạt nhòa, chỉ còn lại mục tiêu phía trước. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực.

"Trả túi cho tôi." Ismoye hét to.

Tên cướp len lỏi qua đám đông, thân hình hắn nhỏ gọn và nhanh nhẹn. Ismoye cảm thấy đôi chân mình như muốn rời rạc, nhưng ý chí không cho phép nàng dừng lại. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của những tháng ngày khó khăn, bài luận mà nàng đã dày công nghiên cứu.

"Ai đó chặn tên cướp giúp chúng tôi với!" Erliy cầu cứu những người xung quanh, giọng nàng như lời kêu gọi khẩn thiết vang vọng giữa đám đông.

Đột nhiên, tên cướp bị quật ngã, hai cô nàng liền dừng lại, hít thở vội vàng, lòng tràn ngập niềm hy vọng. Ismoye khó khăn lấy lại nhịp thở, mắt ngước lên nhìn kẻ đã cứu giúp mình.

"Đây là túi của hai cô?" Một giọng nói vang lên, trầm ấm và quen thuộc.

"Đúng là nó." Ismoye nói, giọng nàng run rẩy.

Khi nàng ngẩng đầu lên, sự ngạc nhiên hiện rõ trong ánh mắt. Đó chính là Amon, người mà nàng luôn muốn tìm hiểu. Amon bước đến gần, trên tay là chiếc túi của nàng, ánh mắt anh ân cần và đầy thấu hiểu.

"Cảm ơn anh rất nhiều." Cả Erliy và Ismoye đồng thanh nói, giọng đầy sự biết ơn và nhẹ nhõm.

Amon mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhìn thẳng vào Ismoye. "Thật trùng hợp chúng ta lại gặp nhau, Ismoye."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro