Phần 3: Lửa trại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tàn buông xuống, trời cũng sắp tối thằng bé cũng đã tan khỏi sân bóng cô đưa nó trở về nhà. Hôm nay, thằng bé vui hơn bao giờ hết cũng vậy mà nó ăn được nhiều hơn. Hôm nào cũng vậy, trước khi đi ngủ cô thường kể chuyện cho thằng bé nghe thì nó mới có thể ngủ. Tiểu Nhân chính là thiên thần bé nhỏ mà ông trời đem đến cho anh, thằng bé kháu khỉnh đáng yêu cả lễ phép, nó chẳng nhận bất cứ món đồ nào từ người lạ nếu không có sự cho phép của anh, tất nhiên thằng bé sẽ dễ thở hơn khi ở bên cô, cô yêu thương nó hơn bao giờ hết.

Mùa thu năm nay, thằng bé chính thức vào lớp một. Lần đầu tiên, nó rời xa mẹ để vào nội trú tại trường. Ngày đầu đến lớp, nó chẳng nói chẳng khóc khác với những đứa trẻ kia òa khóc đòi về thì khi được cô đưa đến trường nó chỉ chào cô rồi cùng cô giáo bước vào lớp mà chẳng cần cô dẫn vào, cô bắt gặp thằng bé nhìn qua lứa bạn khác được cả bố lẫn mẹ đưa đến trường liền cúi khuôn mặt xuống hiện lên đôi mắt rưng rưng sắp khóc nhưng thằng bé nén lại bởi nó giống ba, luôn giỏi kiềm chế cảm xúc huống hồ nó chỉ mới là một đứa trẻ, nó biết khi nó òa khóc lên cô sẽ lo lắng đến mức mà chằng buồn lại khóc theo. Trong lòng cô tự thề rằng sẽ không quên ngày Tiểu Nhân chính thức vào lớp một để khi ngày đoàn tụ với anh cô còn phải bảo anh rằng thằng bé đáng thương như thế nào.

Chẳng mấy chốc lại hết năm, chuẩn bị sang năm mới. Công ty cô tổ chức một chuyến du lịch tại Đà Lạt, cô thu xếp và dẫn theo Tiểu Nhân, thằng bé rất phấn khích, trước ngày đi nó hào hứng đến độ không thể ngủ, khiến cô phải kể chuyện, hát ru để thằng bé có thể ngủ. Đây là lần đầu tiên, cô cùng thằng bé đi du lịch với nhau nó có vẻ thích nơi xứ lạnh, thích được sáng sớm không dám bỏ chân ra khỏi chăn, thích thở ra khói lên trên cửa sổ, nó vẽ trái tim ghi lên ba chữ 'yêu mẹ Tô'. Những khoảnh khắc đáng yêu của thằng bé không khỏi khiến cô xao xuyến, lại nhớ đến anh nên luôn cố gắng kiềm chế khóe mắt của mình.

Ngày đầu tiên của Đà Lạt, thằng bé đòi cô đưa đi khắp nơi nên cô đưa nó đến vườn dâu trước, thằng bé thích thú hẳn, nó hái rất nhiều còn khoe với mẹ những trái dâu to đỏ đẹp, nụ cười luôn nở trên môi thằng bé suốt cả ngày hôm đó. Hôm sau, cô đưa Tiểu Nhân tới nhà thờ Domain de Marie, từ nhỏ thằng bé sợ những nơi tôn nghiêm, yên ắng ít tiếng động điều đó khiến nó sợ hãi, mất đi sự bình tĩnh dẫn đến khí quản trở nên khó thở và lên cơn suyễn. Chứng bệnh đó càng ngày càng nghiêm trọng kể từ ngày nó rời xa bố mà chẳng biết rõ khi nào bố trở lại, thằng bé càng hi vọng thì nó càng thêm sợ hãi. Mặc dù, cô biết rõ bệnh tình của Tiểu Nhân nhưng vẫn quyết định đưa thằng bé đến vì cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho những trường hợp xấu nhất xảy ra, cô cần để thằng bé tập thích nghi dần với cuộc sống xảy ra xunh quanh, cần để nó đối đầu với căn bệnh mới có thể chữa lành. Vừa mới tới nơi thằng bé dần trở nên bắt đầu sợ hãi nó thu người lại ôm chầm lấy chân cô từ từ đẩy cô lùi lại như muốn bỏ chạy thật nhanh. Cô trấn an, động viên cố lấy lại sự bình tĩnh của thằng bé. Cuối cùng, điều gì khiến nó dừng lại, loi lấy bàn tay cô đi chầm chậm tiến tới phía trước, từ từ khống chế hơi thở bước vào thánh đường. Cô bất ngờ những gì đang xảy ra trước mắt mình, thằng bé bước đến Chúa nó chắp hai cánh tay cầu nguyện

" Xin Chúa hãy cho bố con trở về với con, trở về với mẹ Tô bố đã đi lâu như vậy mà bố vẫn chưa quay về."

Cô đứng nhìn Tiểu Nhân không kìm nén bật khóc ôm trầm lấy thằng bé.

" Chúa đã nghe tiếng lòng của con rồi con trai à, rồi bố sẽ quay về sớm nhất với con, con đã mạnh mẽ với căn bệnh của con giỏi lắm con trai của mẹ, mẹ Tô thương con."

Thằng bé không khóc nó lau đi hai hàng nước mắt trên khuôn mặt cô, cơ thể nó không thể gượng nỗi nên chạy vụt thẳng nhanh chóng rời khỏi thánh đường, thở hổn hển cố lấy lại được bình tĩnh.

Chiều hôm đó, cô đưa thằng bé ra ngoài thưởng thức kem bơ Đà Lạt cũng may nó rất thích nên ăn tới hai ly kết quả là tối đó nó viêm họng, sau đó thì phát sốt khắp cơ thể nóng như lửa khiến cô trở nên tái mặt, trời vừa lạnh lại có mưa phùn, thời tiết không tốt nên chẳng thể đưa thằng bé tới bệnh viện, cô hoảng sợ lên vì đây là lần đầu thằng bé sốt cao đến như vậy, cô đành nhờ sự giúp đỡ của chị phòng kế bên. Đã gần nữa đêm mà thằng bé vẫn chưa hạ sốt, lòng cô trở nên rối bời lo lắng cô gọi điện thoại cho anh nhưng chẳng được cô sợ hãi đến phát khóc. Cô thức trắng cả đêm để chăm sóc cho thằng bé, cô không thể yên tâm chợp mắt dù chỉ vài giây. Thật may đến sáng Tiểu Nhân cũng đã hạ sốt, nhiệt độ thằng bé trở nên ấm hơn cô mừng rỡ ôm thằng bé vào lòng.

" Ơn trời Tiểu Nhân con đã ổn. Sau này mẹ cần phải chú ý tới sức khỏe của con hơn, mẹ xin lỗi."

" Con đã không sao rồi mẹ ơi, mẹ đừng khóc..."

Đêm nay là đêm cuối cùng Đà Lạt nên công ty đã chuẩn bị tiết mục đặc biệt: lửa trại mùa xuân cho toàn bộ nhân viên. Cô đưa thằng bé rời khỏi khách sạn đến bệnh viện khám xong xuôi, rồi đưa thằng bé quay lại khu trại.

Ngọn lửa trại đêm nay rực rỡ đến tột cùng, nó bừng sáng giữa bóng tối. Tiểu Nhân vô cùng ngạc nhiên giữa ngọn lửa cao to như vậy hình như đây là lần đầu tiên nó thấy lửa trại. Riêng cô chắc đây không phải lần đầu, những ngọn lửa bập bùng bập bùng khơi gợi lại những năm tháng thanh xuân của cô khi ấy.

Trước khi nghỉ tết, trường đã tổ chức cho ba khối một buổi cắm trại – trại xuân ba ngày hai đêm ở Đà Lạt. Học sinh ba khối rất phấn khích đua nhau chuẩn bị cho chương trình hấp dẫn này. Quang cảnh trường rộn ràng hẳn lên, các lớp tập nhảy để chuẩn bị cho buổi trình diễn vào hôm đó, ngoài ra còn có màn trình diễn thời trang với chủ đề bản sắc dân tộc Việt.

Lớp cô cũng bận rộn vì đây là lần đầu tiên tham gia cùng nhau, cùng cắm trại với nhau, bản thân cô cũng vậy từ bé đến lớn đây là lần đầu cô được cắm trại qua đêm ở vùng ngoại ô như thế này. Lớp cô đã cùng nhau tập múa, tập nhảy, tập hát mà vui không tả nỗi, cũng có những lúc đối lập bất đồng quan điểm thậm chí gây ra xích mích nhưng rồi họ cũng bỏ qua nhau hết. Lớp trưởng đưa ra ý kiến cho cô và Lâm Khang thành một cặp trình diễn trang phục truyền thống của nước nhà- áo dài và khăn đống. Cô ngạc nhiên và từ chối mạnh bạo xong quay qua nhìn thấy sắc mặt Khang khi cô thẳng thần từ chối, nó bất ngờ cô sợ nó buồn nên lại đồng ý hai tay hai chân, rồi quay sang cười với nó, nó nhìn cô bảo :

- " Ủa sao không từ chối nữa vậy ? Tao cũng có thể trình diễn với lớp phó văn thể mỹ dễ thương xinh gái của lớp mình thay vì đứng cùng sân khấu chung với con đanh đá nam tính như mày."

- " Vậy tao nhường lại cho lớp phó văn thể mỹ dễ thương trong lòng mày nha !"

- " Thôi mà dù sao đứng chung với mày cũng đỡ ngại hơn với cả toát lên vẻ đẹp trai của tao nữa." vừa xoa đầu cô vừa nói.

Đúng là hai đứa tập chung với nhau chẳng ra trò gì hết, suốt ngày cứ đùa cợt rồi chọc cho lớp phó bực lên giảng đạo cho nghe một tràn luôn. Ừ thì cuối cùng bài trình diễn cũng được hoàn thành một cách hoành tráng mà hai đứa thích đến độ ngày nào cũng phải hẹn nhau tập đi tập lại.

Đà Lạt, ngày 30/01/2012

Trang đầu tiên của cấp ba mở đầu là những khoảnh khắc đẹp rực rỡ nhất của cô nhưng trái lại cũng tồn tại vài trang khiến cô chỉ muốn xé đi...

Khai mạc trại bắt đầu ngay sau khi tất cả các lớp dựng trại xong, thật vui khi trại lớp anh Thiên đối diện với trại lớp cô, như vậy là cô sẽ được thấy anh mọi lúc rồi.

Chương trình mở màn với những phần trình diễn đầy tài năng của các lớp, công nhận mọi người nhảy đều và đẹp quá mức, không khác gì những vũ công chuyên nghiệp. Khoảnh khắc hồi hợp của cô cũng đã đến, cô và Lâm Khang bước lên sân khấu với bên dưới là những ánh mắt của các anh chị các bạn mọi người đều đang hướng ánh mắt vào sân khấu làm cô có cảm giác e sợ. Cô thấy anh ấy trong hàng ngàn người đều hướng về một phía sân khấu, anh ở dưới nhìn cô nỡ nụ cười và cỗ vũ cô cố lên. Cô thấy anh hết sợ mà tự tin thể hiện phần thi của mình. Cuối cùng thì bài diễn cũng được hoàn thành khá thành công, lớp cô cổ vũ reo hò gọi tên, cô và Lâm Khang nhìn nhau mà không nỗi xúc động rồi lại cười không thể ngừng.

Sau buổi đốt lửa trại, các lớp được tự do làm việc mình thích. Lớp cô cùng nhau ngồi lại tổ chức các trò chơi quay quanh bên những ngọn lửa tự thắp. Cô lẽn ra ngoài đi dạo vì cả ngày cũng thấm mệt, rồi kiếm chỗ ngồi nghe nhạc đọc cuốn sách mà cô mang theo. Lâm Khang thấy vậy vội đứng dậy đi theo sau cô. Cô cứ vừa đi vừa bảo:

-" Quay lại chơi với lớp đi, không thì lại gây ra hiểu lầm."

Nó vẫn cứ đi theo sau:

" Tao cũng thấy mệt nên không muốn chơi nữa đi dạo cho mát mẻ." Rồi chạy lên khoác vai cô như hai người đàn ông. Cô và Khang tìm được cái ghế đá ngồi đó im lặng trong một lúc dài, trên cao trời đầy sao, trăng lại khuyết nên các vì sao chiếm ưu thế tỏa sáng hết cả bầu trời. Im lặng đã lâu như vậy cô không chịu được nên chủ động mở miệng trước :

-" Đi cả ngày như vậy rồi mà bố mẹ không gọi hỏi han tao lấy một cuộc điện thoại !". Lâm Khang nhìn cô rồi cười khúc khích.

-" Thì bố tao cũng có gọi cho tao đâu nè. Chắc bố mẹ nghĩ mình lớn rồi nên cho tự do thôi đấy mà. Không lẽ mày buồn vì chuyện đó à ? Không lẽ có tao ở bên mày là chưa đủ, mày cần chi nữa nè." Lâm Khang nói.

-" Không phải. Thứ tao buồn vẫn là chuyện anh ấy. Ban nãy anh ấy đã thấy tao và còn động viên tao làm cho tốt vào nữa, tao không hiểu tại sao anh ấy làm như vậy trong khi mấy tuần nay anh ấy lạnh nhạt thờ ơ và chẳng quan tâm gì tới tao mày à."

Con người thật lạ lúc không cần thì lại quan tâm yêu thương rất nhiều nhưng lúc cần lại lạnh nhạt coi như xa lạ.Con người là những cá thể khiếm khuyết, tất cả đều cố xây dựng hay che đậy thông qua vẻ bên ngoài đầy hào nhoáng.

Đã kết thúc giờ được tự do phải trở về phòng mình ngủ để mai còn sức cho buổi tham quan. Lâm Khang và cô đứng dậy quay lại lớp. Đúng là con người ta có những khoảnh khắc không nên gặp, không nên biết để rồi lại phải đau lòng, vậy mà ông trời luôn sắp đặt cho ta những lúc như thế để biết sự thật khi ta cố gắng lãng tránh để chẳng thể tổn thương.

Cô thấy Hạo Thiên, anh đang ôm một cô gái và người con gái đó đang khóc sướt mướt trên bờ vai của anh. Anh thì cứ đứng đó mà vỗ về cô ấy...Cô lúc này như không bước đi được nữa,cứ đơ người ra nhìn cảnh tượng ấy không thoát nỗi lên lời. Lâm Khang nhanh chóng dắt tay cô đi qua thật nhanh khỏi anh ấy. Về tới lớp nó làm đủ trò cho cô cười...nhưng suy nghĩ của cô thì cứ nháo nhào lên, mặt không tí cảm xúc. Tức nhiên là chuyện đó không có gì đáng để cô phải khóc nhưng đột nhiên cô òa vào người Lâm Khang, níu lấy cổ khóc không thành tiếng như một đứa trẻ. Cô nhận ra thanh xuân năm mười bảy tuổi ấy cũng có một người khiến cô rơi nước mắt vì một lí do không chính đáng.

Em nhận ra rằng sự khác biệt lớn nhất giữa việc nắm tay một người em yêu khác với trói buộc một trái tim, một tâm hồn không bao giờ hướng về phía em. Tình yêu không có sự ràng buộc, càng không có sự ép buộc.Tình yêu cho dù nó có xuất phát chỉ từ một phía thì cũng phải cần có sự tôn trọng từ phía kia. Tình yêu là sự ích kỉ nên ai ai cũng chỉ mong được độc tôn chiếm hữu một mình đối phương là riêng của mình và chỉ mình là duy nhất trong vị trí của đối phương. Cũng vì thế mà làm sao em lại có thể chấp nhận khi em chưa đấu tranh đã mất anh.

Đó là hành động anh cố tình làm ra rồi trả lời cho em phải không ?

Sáng ngày cuối cùng, học sinh được hoạt động tự do. Cô rời khỏi giường từ rất sớm bước đi ra đường cố tìm kiếm hoa Anh Đào ở xứ lạnh này trước khi quay về thành phố.

Đi được một đoạn ra Hồ Xuân Hương thì thấy được một thiên đường Mai Anh Đào. Niềm vui sướng tột cùng cuối cùng cũng bộc ra để lấp đi nỗi buồn hôm qua. Cô đang mơ mộng ngân nga bên những cánh hoa đào...

" 5cm/s không chỉ là vận tốc của những cánh anh đào rơi, mà còn là vận tốc..."

" Khi chúng ta lặng lẽ bước qua đời nhau, đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất của tình yêu."

Hạo Thiên lặng lẽ đằng sau bước đến, bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào vai cô nối tiếp câu văn còn dang dở.

" Anh cũng đọc truyện này hả ?" Đoạn cô nghe giọng anh liền quay mặt lại, khuôn mặt cô không khỏi bất ngờ, đôi mắt long lanh to tròn đen láy hai mí thờ thẫn trước hình dáng anh.

" À anh từng xem qua phim chứ chưa đọc truyện. Em thích Anh Đào lắm hả ? Một cô gái giờ này đã dậy ra đường trong không khí lạnh lẽo như thế này quả thật là khó." Hạo Thiên cúi khuôn mặt đầy nam tính xà sát gần tới mặt cô, tướng mũi cao thẳng gần chạm vào mũi cô, hai đôi mắt chạm vào lấy nhau đôi chân mày rậm cùng với hai con ngươi vẽ lên trên mặt anh một sự giận dữ làm cô đến hoảng sợ, cô càng nghiêng người xuống bao nhiêu thì anh lại đẩy người gần cô bao nhiêu, may khi cô nhìn ánh mắt qua bên khác anh thẳng người trở lại.

" Vâng, hồi nhỏ em đọc cuốn truyện 5 Centimet trên giây nên muốn được thấy Anh Đào một lần trong đời trước khi chết. Lần này có dịp lên được đây, lại vào mùa này nên em cần phải tranh thủ. Trời còn sớm như vậy mặt trời vẫn chưa lên hết, giữa bình minh thế này không phải là chuyện dễ dàng để anh thức giấc và ra đây sao ?" Cô đứng thẳng quay người bước tới ngồi trên hàng ghế, đôi mắt ngước lên trời cao rồi lại liếc sang nhìn anh.

" Anh ngủ không được nên ra khỏi phòng thì trông thấy em nên lặng lẽ theo sau mà em không phát hiện." Anh quay người lại tay vội vội xoa đầu , bô dạng của một kẻ đang bị quê chẳng hạn.

" Là vì người con gái hôm qua sao ?" cô vẫn đang nhìn điệu bộ khuôn mặt anh, lòng không thoát khỏi xót xa khi thốt ra câu nói này. Cô nhận ra sắc mặt anh thay đổi khi câu nói của cô chạm tới lòng anh, trong lòng cô nghĩ đêm qua chắc anh đã rất thương xót khi thấy chị ấy khóc như vậy. Anh nào có hay trong lòng em cũng rướm máu vì cảnh ngày hôm qua chứ.

" Ý em là Tô Phương tối hôm qua ở Hoa Viên." Anh dường như có vài chút bất ngờ không dám đối diện thẳng với Tô Hạ. Anh bước sang dựa vào cây Anh Đào đối diện với cô.

" Ừm." Cô im lặng hồi lâu mới dám mở miệng lên tiếng.

Đoạn anh từ từ bước đến gần cô, chiều cao của anh che khuất tầm nhìn, trước đôi mắt cô chỉ là hình ảnh bộ ngực đầy nở nang rám chắc, bờ vai vững chãi khiến ai cũng muốn dựa vào. Cô ngước lên nhìn đôi môi hồng khóe môi hơi hếch lên, đôi mắt anh vẫn đang trầm nhìn lấy cô. Đột nhiên, cô đứng dậy nắm lấy cổ anh nhón đôi chân nhỏ bé đặt đôi môi của mình nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi của anh. Sự việc xảy với anh quá nhanh khiến anh không thể phản ứng kịp, bất ngờ xém ngã nhào về sau. Cô vừa đi xa khỏi anh vừa nói

" Thà tỏ tình rồi bị từ chối vẫn tốt hơn là cứ giữ mãi trong lòng. Tô Hạ em hôm nay tỏ tình với anh vì nụ hôn đầu đời dành cho người mình yêu, vì tình cảm thanh xuân của tuổi 17. Hôm nay là sinh nhật em."

Sinh nhật năm 17 tuổi cô nói lời yêu anh, lần đầu tiên can đảm tỏ tình với một người con trai giữa mùa xuân lạnh lẽo. Năm ấy, Anh Đào nở không nhiều, cánh hoa rơi chẳng được bao nhiêu cô đưa tay lâu mãi mới nhận lấy được một cánh Anh Đào rơi.

" Happy Birthday To You.

Happy Birthday To You.

Happy Birthday, Happy Birthday, Happy Birthday to you.

Chúc mừng sinh nhật sếp."

" Mẹ Tô chúc mừng sinh nhật mẹ."

Tiểu Nhân và các nhân viên trong công ty chuẩn bị một chiếc bánh kem lớn ghi lên 'Chúc mừng sinh nhật Tô Hạ', đúng vị bánh kem phủ đầy dâu cô thích. Cô không nhớ nỗi lần cuối cùng cô được ăn bánh kem hương dâu là sinh nhật năm nào. Mấy năm nay, cô độc thân một mình bên Tiểu Nhân nên cô cũng chẳng mấy quan tâm đến sinh nhật mình nữa.

" Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới tôi như vậy. Cảm ơn con, con trai yêu quý của mẹ." Đoạn cô ước nguyện, thổi nến và cắt bánh kem. Đã lâu lắm rồi cô mới thưởng thức được vị dâu ngọt ngào của bánh kem, cứ ngỡ như lần đầu được nếm, rốt cuộc là đã bao lâu mà khi ăn lại vẫn chẳng thể cảm nhận hết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro