Chương 6 Bạn có chắc là tin tức tố mùi sữa không phải là của bạn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6 Bạn có chắc là tin tức tố mùi sữa không phải là của bạn?
Phó Viên Tấn nắm chặt tay hung hăng đập một cái xuống bàn, ánh mắt nhìn Sở Hạc Châu đầy oán giận.

"Mày mới là trẻ con!" Phó Viên Tấn đá một cước vào bàn học, ngay cả ghế ở phía trước của Vưu Trĩ An cũng rung lên, Vưu Trĩ An liếm răng hàm sau của cậu, rồi mạnh mẽ đứng dậy, cố ý ghế về phía sau nhún vai. Sách của Phó Viên Tấn để trên bàn bị cậu đúng rớt xuống đất hơn phân nửa.

" Dạ thưa thầy Giản em xin tố cáo bạn học Phó Viên Tấn lên lớp nói chuyện với lớp trưởng Sở, quấy rầy lớp trưởng học bài." Hành động của Vưu Trĩ An rất lớn, nó thu hút sự chú ý cả lớp, Kha Thời Giai người chứng kiến toàn bộ câu chuyện cười như được mùa.
"Phó Viên Tấn! Anh đi ra ngoài đứng cho tôi!" Thầy Giản đập bàn một cái, ném viên phấn về phía cậu chàng và đánh trúng vào trán hắn.
Phó Viên Tấn đứng dậy bước ra ngoài với bộ dạng cực kỳ ấm ức, mở cửa sau lớp với vẻ bực bội, khi đóng cửa lại làm ra tiếng động lớn.

"Thằng nhóc này..." Giản Tư nhìn Phó Viên Tấn mắng thầm một tiếng, sau đó quay đầu lại mỉm cười với Nguyễn Tinh Thư.
"Học sinh Nguyễn em nên làm quen với lớp và hòa nhập càng sớm càng tốt nha!" Giản Tư ôn nhu cười. Anh ấy là alpha nên anh ấy rất khoan dung với tất cả omega, chưa bao giờ lớn tiếng với omega vì sợ các omega yếu đuối sẽ khóc.

"Dạ em cảm ơn thầy Giản." Nguyễn Tinh Thư ngoan ngoãn đáp lời, nở một nụ cười đáp lại Giản Tư, làm lộ ra hai núm đồng tiền trên má, cực kỳ ngoan.
Một tiết tự học đã kết thúc rất nhanh, vừa tan học Vưu Trĩ An liền quay qua nhìn Nguyễn Tinh Thư với ánh mắt dò xét.

" Nghe nói cậu chuyển trường đến đây là do đánh nhau?" Vưu Trĩ An nhìn cái túi nhỏ mềm mại trước mặt mình không giống là do đánh nhau mới chuyển trường.
"Không phải! Là cho gia đình tôi chuyển nhà nên tôi mới chuyển trường mới." Nguyễn Tinh Thư nói lời này trong mắt y hiện lên một tia chột dạ, rồi rất nhanh đã biến mất. Nhưng Vưu Trĩ An lại không nhìn thấy ánh mắt đó.

Ai nói? Một omega bé nhỏ mềm mại như thế này sẽ đánh nhau chứ? Đùa gì vậy trời, có lộn không?
Vưu Trĩ An bắt chéo chân, trên người mang dáng vẻ có hơi lưu manh, đường nét khuôn mặt thanh tú đẹp trai, càng nhìn càng thấy tuấn tú. Vưu Trĩ An nhìn Nguyễn Tinh Thư như chợt nhớ ra điều gì đó, y lấy trong cặp ra rất nhiều kẹo bơ sữa hình thỏ trắng đưa cho Vưu Trĩ An, mắt nai như ngập nước nhìn Vưu Trĩ An làm cậu không thể từ chối.

"Nguyễn Tinh Thư, tin tức tố của cậu không phải là mùi sữa phải không?" Vưu Trĩ An bóc kẹo bỏ vào miệng mình, mùi sữa trong nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng.

" Không phải! Là hương trà nho" Nguyễn Tinh Thư nhỏ giọng nói, giọng nói giống như kẹo bông gòn mềm mại đến mức sắp tan chảy.
Nguyễn Tinh Thư do dự một chút, sau đó quay người vươn tay về phía Sở Hạc Châu, mở nắm tay đang nắm chặt, trong lòng bàn tay lộ ra một ít kẹo bơ sữa hình thỏ trắng.

" Bạn có muốn ăn không?" Nguyễn Tinh Thư không giấu được cảm xúc, trong đôi mắt đen sáng ngời mang theo sự thấp thỏm cùng bất an, y luôn cảm thấy Sở Hạc Châu rất khó gần và hòa hợp.

Sở Hạc Châu ngẩng đầu, lộ ra nét mặt thanh tú, nhìn vẻ mặt thanh tú của y, hắn lấy một cái trong tay của y, đầu ngón tay ấm áp chạm lòng bàn tay của Nguyễn Tinh Thư, cảm giác thật nhột. Sở Hạc Châu bóc gói kẹo bỏ thẳng vào miệng. Ngước mắt lên liền thấy Vưu Trĩ An hứng thú nhìn Sở Hạc Châu. Hắn vừa nhìn biểu tình của Vưu Trĩ An liền biết cậu nghĩ gì.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều." Sở Hạc Châu nói xong liền đeo tai nghe vào.Vưu Trĩ An nhún vai lười biếng dựa vào bàn, nhìn bạn cùng mới bên cạnh đang ngoan ngoãn chép thời khóa biểu, mái tóc nâu mềm mại bồng bềnh, làm cho người khác chỉ muốn xoa xoa.

Phó Viên Tấn mới đi vệ sinh rồi trở về lớp, hắn nhìn Nguyễn Tinh Thư với vẻ mắt háo hức, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy mình không thể chủ động như vậy, phải học hỏi từ Sở Hạc Châu và lạnh lùng hơn một chút.
"Khụ! Khụ! Khụ!" Phó Viên Tấn ho khan hai tiếng, ngồi vào ghế bắt chước tư thế của Sở Hạc Châu.
Kha Thời Giai đang viết bài tiếng anh, nghe thấy tiếng ho của Phó Viên Tấn, gã liếc mắt nhìn thoáng qua tầm mắt mà Phó Viên Tấn đang nhìn, cười ha hả.

"Phó Viên Tấn mày ăn phải lông heo à?" Kha Thời Giai không thể chịu nổi bộ dạng giả tạo của Phó Viên Tấn. Nghĩ rằng hắn có thể kết giao với một omega sao, nhưng hắn nào có biết là tiểu omega vừa biết tin tức tố của hắn mùi sầu riêng thì ngay lập tức mất hứng thú với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro