ĐÁNH ĐỔI ĐỂ CÓ THỂ GIỮ LẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 3: Đánh đổi để có thể giữ lại.
.
.
.

Mingyu châm lửa từ chiếc zippo bạc Junhui cho cậu, ngọn lửa lóe lên trong căn phòng tối rồi bám lại sắc đỏ trên đầu thuốc. Hai giờ sáng, cậu ngồi gập người bên thành giường, anh đang say ngủ bên cạnh cậu. Seungcheol khẽ cựa mình, anh rúc sâu hơn vào tấm chăn bông.

"Mingyu à..."

Tiếng anh gọi nghe như vọng lại từ miền kí ức tưởng như đã bị bụi lãng quên làm lu mờ trong Mingyu. Seungcheol ngồi dậy. Anh tựa đầu lên tấm lưng trần của cậu.

"Xin lỗi em. Anh xin lỗi. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"

Mingyu ngậm chặt điếu thuốc trên môi, cậu thở một hơi dài, những ngón tay bấu vào nhau.

"Em không biết nữa, Seungcheol à."

Lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy bản thân bế tắc và mất phương hướng như vậy. Cậu xoay người lại, ôm lấy anh vào lòng.

"Chúng ta phải làm sao đây?"

Mingyu đã nghĩ về ngần ấy đau khổ, ngần ấy sự tan vỡ của những niềm hi vọng, ngần ấy sự khinh ghét của những con người cậu vẫn yêu quý khi cậu nói với họ cậu là ai và cậu yêu ai. Ai đó nói rằng anh chỉ sống khi anh là chính anh, chẳng lẽ để được sống, con người phải trải qua những đớn đau gần như là cái chết?*

Vốn dĩ cả anh và cậu, từ lần đầu tiên cậu mỉm cười chào anh, cả hai đã không còn đường quay lại.

"Em không biết, Seungcheol à..."

"Anh yêu em."

Ba chữ "Anh yêu em" là giọt nước rơi vào bể hồ phẳng lặng trong tim cậu, vòng tròn từ tâm cứ lan mãi, lan mãi, dội vào vách lồng ngực cậu. Seungcheol đặt tay lên gò má cậu. Anh nhìn cậu bằng ánh mắt hoang mang nhưng đầy lắm dịu dàng. Cậu im lặng, hôn nhẹ vào lòng bàn tay anh. Mùi da thịt thơm dịu của anh. Cậu nói.

"Cứ nhắm mắt lại mà yêu nhau thôi."

Họ ngồi bên nhau cho đến tàn đêm, đến khi Seungcheol đã ngủ say trong lòng cậu, Mingyu nhìn ra ngoài, bầu trời giăng những đám mây xám màu, gió cuốn theo tuyết trắng ngang qua khung cửa sổ hẹp. Cậu đặt chóp mũi lên tóc anh. Mùi hoa tàn hạ trườn lên vỏ não, thứ mùi dịu nhẹ của anh. Thứ mùi của những đêm dài khắc khoải, cậu đã nhớ anh thật nhiều.

Khi Mingyu còn bé, cậu và anh thường theo cha mẹ đến nhà thờ vào mỗi cuối tuần. Mọi người đều hát thánh ca. Nắng giòn ngọt rọi qua bức tranh Đức mẹ bằng kính đầy màu sắc của nhà thờ, Mingyu chăm chú nhìn vào thiên thần cánh trắng bé nhỏ bên cạnh Đức mẹ đồng trinh. Cậu nhìn sang Seungcheol, anh đang nhắm mắt hát, giọng hát trong trẻo hòa vào nắng. Mingyu từ đó luôn tin rằng anh chính là thiên thần cánh trắng của riêng cậu.

Heun đã khóc rất nhiều, cô đã bảo cậu thật độc ác, Mingyu nhìn vào đôi mắt cô, cậu thấy sự vụn vỡ của thứ cảm giác bấy lâu nay cậu vẫn tưởng là tình yêu, cậu thấy trong trái tim mình là con quái vật mang tên "tội lỗi" đang trỗi dậy và cậu biết mình sẽ nuôi sống con quái vật ấy cho đến cuối cuộc đời. Tình cảm Heun dành cho cậu năm đó, đến cuối cùng vẫn chỉ là cái chết cô độc.

Anh xin lỗi em, Song Heun.

...

"Mingyu! Dậy đi."

Seungcheol xếp sách vở bỏ vào cặp và cố nhớ xem cần phải đem thứ gì cho tiết sinh học trong khi cậu vẫn đang cố ngủ thêm một chút trên giường anh.

"Dậy đi! Dậy đi!"

Anh ngồi lên người cậu, cố sức lay Mingyu dậy. Cậu kéo tay anh nằm xuống bên cạnh mình rồi ôm chặt lấy anh. Anh thở dài, cắn nhẹ lên cằm cậu.

"Dậy đi. Hôm nay em có tiết kiểm tra đấy. Vả lại nếu để mẹ lên phòng và thấy cảnh này thì không hay tí nào."

Mingyu mở mắt nhìn anh, cậu miễn cưỡng uốn người ngồi dậy, vẻ mặt vẫn chưa tỉnh ngủ.

"Về phòng em thay quần áo đi. Anh xuống ăn sáng trước đây."

Mingyu đứng dậy, đẩy cửa ra khỏi phòng, đầu cậu đụng phải thành cửa, cậu lầm bầm.

"Chết tiệt."

"Này! Không được nói tục."

Anh gọi với ra từ trong phòng. Mingyu vừa ra khỏi cửa đã thấy mẹ nuôi đứng trước mặt, bà nhìn cậu rồi hỏi.

"Con ngủ ở phòng anh con à?"

"À... Dạ vâng. Đêm qua con sang phòng anh chơi điện tử rồi ngủ quên."

"Ừm. Mingyu này. Chủ nhật này cha mẹ phải về Daegu dự đám cưới nên mẹ định thứ ba sẽ làm bữa tiệc nhỏ mừng sinh nhật hai đứa. Con mời Heun đến chơi đi."

Mingyu khựng người, cậu mỉm cười với mẹ.

"Bọn con chia tay rồi."

Mẹ cậu trông có vẻ hơi ngạc nhiên, bà lắc đầu.

"Tiếc thật. Con bé xinh quá."

"Xin phép mẹ, con về phòng thay quần áo."

Đợi mẹ gật đầu, cậu nhanh chóng đi về phía phòng mình. Cảm giác chua đến lợm người tràn lên cổ họng cậu. Người đàn bà đáng kính ấy, cậu phải nói sao với bà đây?

Cậu cố ăn thật nhanh bữa sáng của mình rồi dắt xe ra trước chờ anh, Seungcheol vừa thấy cậu đứng lên đã vội đi theo.

"Con ăn xong rồi!"

"Này! Đi cẩn thận đấy con!"

"Vâng. Con chào mẹ."

Mẹ Seungcheol nhìn theo bóng anh chạy ra ngoài cổng, bé nhỏ và đáng yêu tươi cười với cậu, cảm giác bất an tràn lên trong lòng bà. Cái cách cậu quá thân mật với Seungcheol, ánh nhìn cậu dành cho anh, âm thầm quan tâm đến anh, bao năm qua, mẹ anh vẫn biết có gì đó thật sự không ổn.

Anh ngồi sau lưng cậu, tay vòng ôm lấy eo cậu. Tựa đầu vào lưng cậu, nơi những nét xương sống hằn lên dưới lớp áo đồng phục của cậu. Thành phố Seoul vừa vào xuân, hoa anh đào nở rải hồng hai bên đường, những cánh hoa rơi bên gốc cây, một cánh hoa nhỏ bị gió thổi đậu trên tóc cậu, Seungcheol với tay lấy cánh hoa đào trên tóc cậu rồi di nhẹ đầu ngón tay lên màu hồng mềm mại ấy. Anh đung đưa chân, tiếng hát của anh lạc vào âm thanh thành thị hối hả. Mỏng manh và dễ tan biến. Cậu nhớ về nụ cười hiền dịu của mẹ anh trong lần đầu tiên bà gặp cậu ở cô nhi viện, cậu nhớ giọng nói trầm ấm của cha anh khi ông xoa đầu cậu bảo sẽ nhận cậu về nuôi. Cậu nhớ cậu đã từng hứa sẽ bảo vệ những người đã cho cậu cảm giác được có một mái nhà. Giờ đây, Mingyu lại ước cậu quên hết mọi đớn đau, quên hết trách nhiệm làm người để có thể sống hạnh phúc bên cạnh anh, Choi Seungcheol, không phải anh trai, mà là người cậu yêu.

...

"Em không can tâm. Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Làm ơn đừng rời xa em."

"Đây không phải là nơi có thể nói chuyện được. Đừng làm khó anh nữa."

Heun đứng trước mặt cậu, dưới con mắt chứng kiến của bao nhiêu người vẫn còn ngồi trong lớp.

Mingyu nhìn cô, lại là đôi mắt rạn vỡ ấy. Cậu biết ngay từ đầu cậu đã sai, Heun giống anh, nhưng cô không phải là Seungcheol, anh là anh với mái tóc thơm mùi hoa tàn hạ, với những ngón tay trắng ngần và đôi mắt to tròn thường nhắm lại mỗi khi anh cười. Heun là Heun, vốn dĩ dù cho vỏ bọc giống nhau, hai tâm hồn vẫn mãi là khác biệt.

Có tiếng gọi vọng từ cửa phòng học.

"Mingyu! Anh trai mày bị ngã đang nằm ở phòng y tế kìa!"

Cậu lập tức đứng bật dậy, cậu đẩy ghế sang một bên, chưa kịp nói gì với Heun đã vội chạy đến cửa lớp.

"Tại sao lúc nào cũng là Seungcheol? Tại sao lại là Choi Seungcheol? Anh nói đi! Nói đi!"

Heun ngồi thụp xuống bật khóc lớn, mọi người bàn tán khắp nơi. Mingyu dừng chân, cậu nhắm mắt lại. Tại sao con người chúng ta lại như vậy? Tại sao lúc nào cũng làm người khác tổn thương chỉ để khỏa lấp khoảng trống sẽ chẳng bao giờ được lấp đầy?

"Xin lỗi em. Xin lỗi."

Mingyu rời khỏi phòng học, cậu bỏ sau lưng tất cả cảm giác tội lỗi, bỏ lại sau lưng một Song Heun đang đau khổ, phía trước là Seungcheol của cậu, là nụ cười đẹp đẽ nhất vẫn luôn tồn tại trong tâm trí của cậu, là những ngón tay trắng mềm vẫn luôn nằm gọn trong tay cậu hàng đêm, là đôi môi ẩm dịu cậu hôn lên dịu dàng, là câu "Anh yêu em." mà Seungcheol dù nói rất nhỏ nhưng vẫn lan phủ trên từng mạch đập trong cậu, là tất cả, tất cả những gì cậu đã đánh đổi để có thể giữ lại tạo vật bé nhỏ ấy cho riêng mình... Là tất cả những gì còn lại trong bể tích trầm ưu của cuộc đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro