hồn ma họ Tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 ...Giận dỗi tân nương

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến trở về Vương phủ.. Tất cả mọi người nhìn thấy mà cảm giác ớn lạnh ở sống lưng.. Còn Vương Nhất Bác không quan tâm mà vẫn ngồi cạnh bàn ăn với ,hắn  nhìn Tiêu Chiến ủ rũ nằm trên bàn hỏi: "Hai ngày nay sao cứ uể oải ỉu xìu như vậy chứ , cơm nước mà nàng cũng không ăn vậy hay nàng khó chịu chỗ nào sao.
"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, bĩu môi, "Không thấy ngon miệng, không muốn ăn.cho nên ta .

Nàng không ăn cơm là không được, nàng mau  ngoan ngoãn cho ta , nàng  mở miệng ra, ăn thêm một miếng nữa đi...

Vương Nhất Bác chàng quên ta không ăn được sao..sao chàng còn ép ta..

Ta xin lỗi ta.  ..hay nàng hút máu của ta đi..

Không ta không cần..

Sao nàng chê máu của ta..

Ta không có chê .tại hút máu chàng rồi chàng đè ta ra ăn thịt tiếp thì sao.

Àk.. Àk.. Vậy nàng đợi ta một chút 

Một lúc sau Vương Nhất Bác  đang trên tay cầm một chén gì đó mà bước lại gần y ...

Tiêu Chiến đưa mắt  nhìn  chén máu gà   trong tay Vương Nhất Bác, cảm nhận được một cơn buồn nôn. Y là túi da bao xương, trong xương là máu, vốn không có dạ dày, không thể ăn được bất kỳ đồ ăn nào, chỉ có thể uống máu nhưng y lại kị máu gà..

Tiêu Chiến  muốn lãng trí cái vụ uống máu mà nghĩ ra một cách, vòng lấy cánh tay Vương Nhất Bác nói: Nhất Bác, tối nay chúng ta đi xem hội đèn lồng đi, ta nghe nói hội đèn lồng ở kinh thành náo nhiệt nhất, ta cũng muốn nhìn một chút có được không

Vương Nhất Bác  không biết làm sao để dụ  bé Thỏ Tiêu uống máu gà. , hắn đặt chén máu gà đến trước mặt Tiêu Chiến, "Được thôi, nàng  uống hết chén máu  này thì ta sẽ mang nàng  đi."

Tiêu Chiến khó xử nhăn cả khuôn mặt khả ái của mìk , mà kéo tay Vương Nhất Bác làm nũng: "Ta thật sự không uống được, xin chàng mà Nhất Bác, chàng  tha cho ta đi, chàng  là người tốt nhất, đừng bắt ta uống mà..chàng muốn gì cũng được, nhưng đừng bắt ta uống có được không..

Vương Nhất Bác công chính nghiêm minh, không dao động chút nào, dù có dụ hoặc chi nữa vẫn lắc đầu ... "Không được,nàng  phải uống, nếu nàng kkhông chịu uống, thì đừng xin  ta cho phép ra khỏi cửa Vương phủ..

Tiêu Chiến biết máu gà là kẻ thù của hồn yêu ...vi loại máu nó gần như độc dượt... Nếu cưỡng ép uống thứ này vào thì y sẽ rất đau mà chết mất..

Tiêu Chiến tức giận, giận dỗi mà suy nghĩ: ta theo hắn xuống núi đến cùng nhau tiêu diệt yêu quỷ..  , giết người để bảo vệ hắn  vậy mà không cho uống máu người.. Phải bắt ta uống máu gà hay máu vịt là sao.., , trước mắt còn nguy hiểm đến tính mạng vậy mà ta phải sợ chén này chứ.. Thật mất mặt quá..

Từ ngày theo Vương Nhất Bác trở về Vương phủ ở  thời gian .. Vương Nhất Bác quá cưng chiều Tiêu Chiến hết mực , cái gì cũng theo y khiến Tiêu Chiến nhất thời đã quên có chừng có mực, tức giận liền nói ý nghĩ ra trước mặt Vương Nhất Bác... Nếu sớm biết huynh phiền như vậy ,thì ta đã không đi theo huynh rồi, ai cần huynh lo lắng cho ta  chứ? Ta không muốn ở đây nữa cho nên ta xin phép  trở về trên núi ..sau này chàng không cần bận bụi nữa..

Vương Nhất Bác sửng sốt, khi nghe  Tiêu Chiến nói ra như vậy khiến cho hắn   đau đớn sâu sắc một trận, mất mát uất ức đếm không hết. Hắn không nghĩ tới mình hao hết tâm lực muốn chăm sóc Tiêu Chiến chỉ đổi lấy sự chán ghét và oán trách như vậy sao ..

"Bộp."

Chén cháo bị đặt lên bàn thật mạnh, đôi mắt Vương Nhất Bác đỏ một vòng, nói chuyện cũng có giọng mũi: "Hừ, ngươi muốn ta mặc kệ nàng , nàng  thích uống hay không thì tùy, buổi tối tự  nàng đi ra ngoài là được, ta sẽ không ngăn cản nàng  nữa, dù sao ta cũng không quản được nàng.. Ta yêu nàng như vậy mà nàng nói ta phiền ..thật sự cho ta xin lỗi...

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác chưa ăn miếng  gì mà  đi về sương phòng, thoạt nhìn bóng lưng thật cô đơn ủy khuất. Tiêu Chiến gần như hối hận ngay lập tức, lúc nãy y chỉ nhất thời nói lẫy,chứ  thực tế y chưa từng hối hận khi đi cùng Vương Nhất Bác, thậm chí mỗi lần nhớ tới đều sẽ cảm thấy là mẫu thân ở trên trời phù hộ y mới có thể để cho y gặp được Vương Nhất Bác mà thôi...nhưng hôm nay hắn giận rồi làm sao nan nỉ đây..

Cửa sương phòng bị Vương Nhất Bác đóng thật mạnh, nước mắt của Tiêu Chiến cũng rơi xuống cùng lúc, y nhìn chén máu gà  kia, nước mắt rơi lạch cạch lạch cạch, ngón tay xoắn vào nhau.

"Xin lỗi ...Nhất Bác, xin lỗi...... Chàng đừng có gian giận ta mà.. Huhuhh..

Vương Nhất Bác tức giận mà ngồi trên giường trên tay cầm liền lấy  cuốn sách mà đọc.. , đây là phụ thân dạy hắn, lúc trong lòng có nóng nảy thì đọc  chữ, có thể rèn luyện tâm chí mà giảm hết mọi thứ ở trong lòng..

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng uất ức,  thì cửa phòng đã bị gõ vang, ngoại trừ Tiêu Chiến ra thì không còn người khác vì thế Vương Nhất Bác không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cửa chờ động tác tiếp theo của đối phương, trong lòng nôn nóng lại chờ mong ai kia bước vào..

Nhất Bác, ta, ta có thể đi vào nói chuyện với chàng có được không..

Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến sẽ xoay người rời đi, vì thế trầm thấp  giọng của mình mà lên tiếng: "Ừk vào đi..."

Cửa phòng bị đẩy ra "kẽo kẹt" một tiếng, Tiêu Chiến bưng chén máu gà   mà bước  đi vào bên trong phòng , rồi  ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, xin lỗi, ta sai rồi, là ta không tốt, phụ sự quan tâm của chàng , ta nói đều đó là lời  tức  giận thôi, ta chưa từng hối hận khi đi theo chàng , ta thề đó..chàng tin ta nha..

Vương Nhất Bác cúi đầu đọc tiếp mà  trên gương  mặt không có biểu cảm gì cả .

Tiêu Chiến  nhìn thấy hắn không trả lời lại ..nên gán gộng cổ họng mà tiếp tục nói: chàng  đừng giận ta có được không? Sau này ta đều nghe theo chàng hết, chàng  muốn ta ăn gì ta liền ăn cái đó.chàng muốn làm gì thì ta sẽ làm cùng chàng mà. Chàng tha lỗi cho ta nha. .Nhất Bác...

Nói xong, như để chứng minh mình nói thật, nên Tiêu Chiến liền bưng chén máu tanh   lên,rồi  nuốt hết vào trong  bụng,  mà thân thể y đau đớn dữ dội ,trân mài  đang cong lại mà lép khép mà nuốt hết . Khóe miệng y còn dính vài giọt máu đỏ , đáng yêu   vô cùng ,rồi ngã người  vào lòng Vương Nhất Bác,  chàng xem, ta đã uống xong rồi, chàng  lạc bơ ta mà  là ta sẽ sống một mìk trên đời này thì sao. Bây giờ  ta chỉ có chàng , nếu chàng không cần ta ,thì thật sự ta không còn ai cần ta nữa đâu huhuhu..

Chàng thật sự không cần ta nữa, thì không còn ai cần ta nữa huhuhu..

Những lời này khiến Vương Nhất Bác đau nhói, hắn nhất thời ảo não, giận mình vì sao lại tức giận vì loại chuyện nhỏ này với Tiêu Chiến chứ, chóp mũi và vành mắt của Tiêu Chiến đều phấn hồng, vừa nhìn liền biết đã khóc. Hắn đau lòng vô cùng, lau giọt máu trên khóe miệng cho y , ôn nhu xoa xoa mặt Tiêu Chiến.

"Sau này phải nàng phải uống máu nhiều vào có được không.. Ta  thật sự lo lắng cho nàng lắm nàng  có biết không?"

Tiêu Chiến gật đầu liên tục, "Biết biết, sau này mỗi bữa ta đều sẽ uống  giỏi, chàng muốn ta làm gì ta liền làm đó, được không Nhất Bác..

Vậy chúng ta làm tiếp vụ kia có được không

Vụ đó.. Nữa sao .

Phải..

Sao chàng cứ phái ăn hoài vậy..

Vì người nàng rất thơm nên ta rất thích..

Thật sao..

Thật

Vậy chúng ta tiếp tục..

Ùm

Hai cơ thể lại vào nhau mà kịch liệt trên giường.. Không biết bao giờ mới dừng lại nữa đây .hihihi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro