hồn ma họ Tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16. Phương thuốc

Vương Nhất Bác đưa  Tiêu Chiến đi về Vương phủ  . còn Tiêu Chiến  vẫn không thèm nhìn hắn dù một cái , Vương Nhất Bác vẫn như người  trầm mặc đỡ y ngồi xuống, mang một chậu nước ấm đến, dùng khăn gấm thấm ướt nước ấm, nắm tay Tiêu Chiến giúp y lau sạch vết máu khô cạn trên tay, ngay cả máu đen trong kẽ móng tay, cũng đều được rửa sạch sẽ rồi ngước lên nhìn y..

Tiêu Chiến cũng nhìn  hắn mà lên tiếng  hỏi: "Nhất Bác, chàng thật sự không sợ ta sao..khi ta là yêu hồn phải không

Vương Nhất Bác dừng một chút, lên  ngẩng đầu nhìn y, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, ánh mắt vô cùng chuyên chú thâm thúy mà trả lời..

Trước đây ta cũng từng sợ nhưng khi gặp được nàng thì ta không còn sợ nữa.. Bởi vì trong trái tim ta luôn hiện hữu một bóng hình tuyệt sắc là nàng, nàng có biết không hả Tiêu Chiến thê tử của tam Vương gia này và mãi mãi không thể là kẻ khác được...




Tiêu Chiến  nghe hắn nói mà hoảng loạn nắm chặt y phục mình, Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác sủng hư rồi, đừng nhìn bây giờ bộ dạng y như chim cút, thực tế vừa rồi khi Vương Nhất Bác dẫn y về, y liền biết Vương Nhất Bác không nỡ bỏ y, cho nên bây giờ giả đáng thương, làm nũng không chút kiêng kỵ mà ỷ khuất.. Rồi khóc nức nở..

Nhất Bác   ..chàng đừng bỏ ta có được không.. Ta không muốn xa chàng đâu .huhuhu

Vương Nhất Bác bất ngờ thấy  y khóc như vậy , khiến những  nước mắt  càng rơi lạch cạch lạch cạch. ,thì  hắn mới kéo Tiêu Chiến vào lòng ôm lấy, mặt chôn vào hõm vai Tiêu Chiến cọ cọ, tư thế tràn ngập tình yêu.

"Bởi vì ta sợ, Tiêu Chiến, nếu nàng  muốn giết ai thì nàng cứ nói với ta có được không , đừng gạt ta đi một mình nữa.. , nếu ta không đến sớm thì nàng sẽ ra sao đây.. ta thật sự yêu nàng nhiều lắm,   thậm chí nhìn thấy nàng  giết người ta vẫn muốn bao che cho nàng mãi , ta có thể bỏ hết vinh hoa phú quý để được bên cạnh nàng mãi.. Nàng có hiểu cho ta không Tiêu Chiến ..

Chàng không sợ sau này người đời quyền rủa như thế sao,chàng vì ta mà nguyện bao che cho ta , nguyện yêu thương ta  bảo vệ ta thật sao... Hả ..Vương Nhất Bác chàng biết ta là hung thủ vô cùng hung ác, là người khiến ta yêu đến mức thần hồn điên đảo như vậy ..

Vương Nhất Bác không trả lời mà tiến tới  mà hôn vào  môi y , mềm mỏng như một mảnh lông chim phất qua. Trán bọn họ chống nhau, chóp mũi cọ chóp mũi rồi nở nụ cười mà lên tiếng nói: " Tiêu Chiến sao này nàng không được gạt ta hay làm việc gì nàng phải cùng ta gánh vác hết có được không.. Ta sẽ bảo vệ thì nàng đừng sợ, trốn  Vương phủ của ta, ta sẽ không để người khác làm hại nàng dù một cọng lông chân..

Tiêu Chiến chủ động nhào vào lòng Vương Nhất Bác, dựa vào bả vai hắn, nhu thuận cuộn tròn, ngậm cánh môi hắn, dường như lấy lòng mà liếm mút, nồng nhiệt như đang ăn một viên kẹo, một bên hôn một bên nhỏ giọng rên rỉ, hơi thở  tỏa lan ra khỏi miệng, khiến người ta cảm thấy phóng đãng vô cùng , dường như hôn  như vậy có thể khiến y cảm thấy rất thoải mái mà dễ chịu.

Tiêu Chiến dùng lực mà   đè lại bả vai của Vương Nhất Bác, cả người nằm vào trong lòng Vương Nhất Bác, một bên thở dốc một bên thổ lộ tất cả trong lòng.. : "Ưm ~ Nhất Bác, ta yêu chàng, ta nói yêu chàng, cũng sẽ không lừa chàng, ta đều nghe theo chàng, chàng cũng yêu ta được không hả.

Vương Nhất Bác bị ai kia quyến rũ đến mức không chịu nổi nữa , mà đưa tay luồn tvào trong y phục của Tiêu Chiến, vuốt ve dạo chơi trên làn da trắng trẻo của mỹ Nhân . Tiêu Chiến liền kéo vạt áo của Vương Nhất Bác, lộ ra làn da trần trụi, dán mình lên cọ vào da thịt nhau. Vương Nhất Bác vòng ôm chặt y vào trong ngực, tay sờ đến bắp đùi y, Tiêu Chiến kêu rên như mèo con, giống như vừa thúc giục vừa cự tuyệt, Vương Nhất Bác tìm tòi bí mật đến một mảnh xuân bên trong mà tha mãn ..  Tiêu Chiến liền đứng dậy cởi  y phục xuống , cố ý muốn câu dẫn ai kia , để hắn nhìn thấy nụ hoa phiếm hồng đang đung gió ,  khiến cho  thịt và vú mềm mại nở rộ trước mặt... Hai chân trắng nõn thon dài của Tiêu Chiến quấn trên eo Vương Nhất Bác, cao trào đến, run run rẩy rẩy nhưng vẫn không chịu buông ra, ngược lại càng quấn càng chặt. Vương Nhất Bác ngậm cổ y gặm cắn, ngón tay tùy ý dâm loạn dịch tràn ra từ khe thịt trắng nõn, nhìn đầu ngón chân uốn cong của Tiêu Chiến mà nở nụ cười ma mị.. Mà lên gọi..

"Tiêu Chiến."

"Ưm ha...... A, nhẹ một chút...... Ưm a, chàng nói gì a?"

"Ta rất yêu nàng mãi mãi yêu nàng ,dù  tội nghiệt của nàng ta sẽ thay nàng gánh vác tất cả , dục vọng của ta sống vì nàng mãi.. Một căn phòng lớn có tiếng rên rỉ ám muội vang lên liên hồi của ai kia .



Trương tien được thầy trò phật pháp đưa về Trương phủ.. Nằm trên giường được một ngày thì  tỉnh lại, điên điên khùng khùng mà khóc một lúc sau đó , khi bình tĩnh lại liền run rẩy nói ra hung thủ buổi tối đó chính là Tiêu Chiến, còn tìm người vẽ giống y dán khắp nơi. Cũng may bình thường Tiêu Chiến ít ra ngoài đường ,  nên cũng không ai biết y ở đâu..  Tiêu Chiến nhìn thấy chữ trên bảng tường mà  tức  giận khó nén, y cắn răng nói: "Dù sao bây giờ cũng bại lộ rồi, ta liền dứt khoát trực tiếp làm thịt tên súc sinh này, xong hết mọi chuyện thì không sao nữa..

Vương Nhất Bác nhìn y mà lắc đầu bất lực liền  dùng tay gõ gõ  vào trán  y, cau mày : "Bây giờ  nàng xem  nơi đâu cũng có mấy ten gia sai  đang tìm nàng , chắc chắn trong phủ  của hắn sẽ  đều là thủ vệ trên dưới , bây giờ nàng mà  đi giết hắn  là muốn chui đầu vào lưới phải không.

Tiêu Chiến khinh thường bĩu môi: "Xì, nếu ta muốn giết người, những người này đều không có ai có thể ngăn được ta ..

Vương Nhất Bác đưa gương mặt không thay đổi sắc khu mà miệng không vui nhìn y, Tiêu Chiến tức khắc kinh sợ, thè lưỡi, vội vàng bù thêm một câu: "Ngoại trừ chàng nhé..

Vương Nhất Bác thở dài mà bất lực , nói  những lời cảnh cáo  với y   Tiêu Chiến nàng phải đáp ứng nghe theo ta có được không ,

Chàng muốn ta hứa gì..

T a muốn nàng  sau này không được hại người, nàng  có nghe không..

Không giết người không lấy máu thì ta ăn cái gì? Chờ chết sao hả .
Chàng làm khó ta quá .

Ta cho nàng uống máu ta..nhưng có một điều kiện

Điều kiện gì..

Thứ nhất.. Nàng không được ra ngoài..

Thứ hai ..nàng phải ở yên trong phủ..

Thứ ba..nàng phải cho ta ăn thịt nàng,thì nàng uống máu ta cũng được..

Chàng làm khó ta ..ta không chịu..

Được là nàng nói..

Um..um..chàng làm gì vậy..

Ta ăn thịt nàng chừng nào nàng lết  được ra bên ngoài thì ta sẽ không nói chuyện với nàng nữa..

Ta ghe mà, chàng không cho thì ta không đi á..

Vương Nhất Bác  nở nụ cười rồi  vỗ vỗ đầu Tiêu Chiến, "Ngoan lắm, chúng ta đi thôi ngủ thôi...

Hả ngủ nữa sao...

Ùm... Không được...

Được hết..

Aaaaaaaa..chết thân ta rồi...

Sáng hôm sau..



Nàng tỉnh rồi sao? Có phải rất đói bụng không, có muốn ăn chút gì không..

Tiêu Chiến híp mắt, suy yếu nhìn chén cháo đường đỏ kia, thật sự sắp sụp đổ rồi, y thật sự không thể ăn thức ăn của loài người. Y chậm rãi nói: "Ta không ăn cái này, không ăn đâu.. Chàng đừng ép ta.  ..

Vương Nhất Bác  lại gần y mà  kiên trì, múc một muỗng cháo màu đỏ sậm đưa đến bên miệng Tiêu Chiến, vô cùng kiên nhẫn rồi  ôn nhu đủ thứ :..nàng an thử một lần đi, đây là cách ta hỏi thăm được đó , nói không chừng nàng ăn được  cái này, thì  sẽ không cần máu người nữa đâu ..

Tiêu Chiến  không muốn phụ lòng ai kia , chỉ có thể chịu đựng nếm thử miếng cháo...vừa vô miệng chưa bao lâu ,thì y cảm thấy  mùi hương ngọt mê người, ăn xong liền không còn đau nhức nữa, trong cơ thể ấm áp, đau đớn một chút liền biến mất. Vì thế y uống hết một chén, cảm giác tất cả khó chịu đều biến mất, máu chảy róc rách trong cơ thể, ấm áp sung sướng vô cùng..

Tiêu Chiến rất ngạc nhiên mà thốt lên  woa, đây là cái gì..sau ta  thấy  ngon quá

Đây là cháo màu sâm  .

Ak. .rồi nở nụ cười

Vương Nhất Bác nhìn thấy y cười mà  ôn nhu nhìn y rồi chợt nhớ lại.. , "Hôm nay  hắn muốn vào cung thì gặp được một đạo sĩ ,  hắn muốn giúp y liền không ngần ngại mà lên tiếng .

Đạo sĩ dừng bước

Có chuyện gì không thí chủ

Ta có một người thân bị mắt một căn bệnh. Phải uống máu mới sống được..cho nên ta muốn hỏi đạo sĩ giúp ta .

Được..

Sau đó đạo sĩ viết lên tấm giấy rồi đưa tận tay hắn.. Sau đó hắn trở về phủ  rồi nhờ mấy cung nữ nấu lên.  rồi đưa cho y dùng thử ,

"Thật vậy sao chàng ? Vậy có phải sau này ta sẽ không cần giết người khác nữa không hả .

"Đúng vậy, cho nên  nàng phải  đáp ứng mọi thứ của  ta, nàng chỉ cần  có ta là được , ta có thể cứu nàng , sau này nàng  không cần làm hại người khác nữa đâu...

Tiêu Chiến thật sự rất vui, y duỗi tay ôm Vương Nhất Bác, ", vậy sau này ta  không cần máu nữa, ta nhất định sẽ không làm hại người khác nữa đâu, ta muốn thành con người mà bên chàng mãi mãi ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro